Lãng Đạt Và Bạch Đồ

9.33/10 trên tổng số 6 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit + Bìa: MOE (Thiên Ngọc) Tình trạng: Hoàn (4 chương) Bạch Đồ là một con thỏ mở linh trí. Ngày nọ, y gặp một con sói xám. Sói xám thực ôn nhu nói: “Ta không ăn ngươi.” Nhưng sau đó sói vẫn ăn y! Đạ …
Xem Thêm

Chương 3
Edit: MOE (Thiên Ngọc)

12

Gần đây Bạch Đồ có phiền não, Lãng Đạt nói: “Nói nghe một chút, nói không chừng ta có thể giúp ngươi.”

Bạch Đồ nhìn hắn chốc lát, ngượng ngùng dùng mông đối diện hắn, tư thái ngượng ngùng, giọng chưa xuất khẩu như sẽ trở nên e lệ.

Trong nháy mắt Lãng Đạt hiểu sai ý.

Sói lớn vui sướиɠ đuổi theo, trái tim kinh hoàng, lỗ tai dán về phía sau, thân mật cọ cọ thỏ con, trong mắt xám cũng ngượng ngùng cùng vài phần chờ mong muốn nói lại thôi.

“Đạt Đạt……” Bạch Đồ lắp bắp.

“Ta ở.” Đầu sói đến gần y, quả thực muốn cùng y toàn bộ thân mình dài như nhau.

Giọng sói có vài phần khàn khàn khô khốc.

“Trong tộc thỏ chúng ta chỉ có ta thành công mở linh trí……”

Lãng Đạt nhìn y, nghĩ thầm bằng không chúng ta chắp vá qua cả đời đi.

“Ta có nên tìm một con thỏ cái hay không?”

Thỏ trắng nhìn ánh mắt sói xám đột nhiên dại ra, thấp thỏm nói: “Sau đó sinh một bảo bảo thỏ…… Sau đó chúng ta cùng nhau nuôi bảo bảo?”

Bảo bảo cái…… Cái……!

Sói xám nhịn rồi lại nhịn, mới đánh tan trong đầu mắng con thỏ.

Quả thực không thể tha thứ!

13 Truyện moe edit chỉ đăng tại tieungoclau.wordpress.com

Không biết vì sao, Lãng Đạt bỗng nhiên không để ý tới y.

Miệng vết thương trên người hắn sớm đã kết vảy bóc ra, da lông bóng loáng trơn trượt, dùng danh nghĩa quan tâm thân thể là không thể dùng, thỏ trắng gục lỗ tai không thể nghĩ ra lý do lôi kéo làm lành.

“Hừ!”

Lãng Đạt dùng mông đối diện y, cái đuôi quét tới quét lui thật mạnh trên đất, cùng lúc đó cái mũi tức giận hừ một tiếng.

Ngươi đi tìm thỏ cái của ngươi a!

Còn tới xem ta làm gì?!

Đừng tưởng rằng đáng thương vô cùng ta sẽ tha thứ ngươi!

Lãng Đạt dùng lực tự chủ cường đại ngăn cản bản thân nhất thời mềm lòng.

Phải cho thỏ con một cái giáo huấn!

Thế nhưng còn muốn thỏ cái!!!

Thỏ cái trừ bỏ có thể sinh thỏ con nơi nào so được với hắn!?

14 Nếu bạn không đọc ở wp Thiên Ngọc tức là ủng hộ trang ăn cắp.

Bạch Đồ trộm hỏi thụ gia gia.

Sống rất lâu rất lâu Thụ gia gia suy nghĩ một hồi, giọng già nua không xác định nói: “Chẳng lẽ hắn không thích thỏ bảo bảo?”

Bạch Đồ bừng tỉnh đại ngộ.

Vì thế hôm nay thỏ trắng đuổi theo sói xám xoay vài vòng mới rốt cuộc cùng Lãng Đạt nói chuyện.

Bạch Đồ thực kiên định thực nghiêm túc nói với hắn: “Đạt Đạt, ta không thích thỏ bảo bảo.”

Lãng Đạt Đạt mắt sáng rực lên.

Không thích thỏ bảo bảo……

Kia thỏ cái còn có gì có thể so được với hắn!?

Sói xám kiêu căng đứng dậy cho Bạch Đồ một ánh mắt: Hừ, tiểu gia hỏa rốt cuộc biết ta mới là lựa chọn tốt nhất của ngươi đi?

Nói cho ngươi, hiện tại đã biết rõ còn không tính quá muộn!

Cùng ngày, thỏ trắng lặng lẽ cảm tạ Thụ gia gia.

Thụ gia gia rốt cuộc không cảm thấy mình là lão hồ đồ.

15 Vui lòng không tăng view cho bọn reup.

Bạch Đồ biết mình khác con thỏ bình thường, cũng sẽ không yêu cầu Lãng Đạt giúp bảo hộ tộc đàn không bị sư tử hổ sài lang quấy nhiễu. Y xem ra, hết thảy, bao gồm sinh lão bệnh tử, đều là quy luật vĩnh hằng của tự nhiên.

Sinh mà có linh, sau khi chết hóa bùn, mọi vật vĩnh viễn sinh hoạt trên mảnh đất này, vô luận lấy loại hình thức nào.

Bạch Đồ không sợ chết, nhưng thời gian trôi qua lâu, ca ca tỷ tỷ thậm chí cháu trai cháu gái đều chết già, chỉ có y còn tồn tại, như cũ là một đoàn nhỏ nhỏ trắng trắng.

Bên người y, chỉ có Thụ gia gia cùng Lãng Đạt.

Y dọn ra tộc đàn, sống trong kim khố nhỏ, mỗi ngày rúc vào bụng sói lông mềm mại, vô luận mùa đông hay mùa hè đều thực ấm áp.

Bạch Đồ không chỉ một lần nghĩ mình may mắn nhận thức Lãng Đạt, sinh mệnh dài lâu mới có ánh sáng rực rỡ động lòng người như vậy.

16 Hãy đọc ở trang chính chủ tieungoclau.wordpress.com

Hôm nay, không trung đen kịt một mảnh, mây đen che phủ, Bạch Đồ mẫn cảm cảm thấy không giống bình thường.

Lãng Đạt nhìn chằm chằm không trung bình tĩnh nhìn chốc lát, quay đầu lại ôn nhu lại không dung cự tuyệt ngậm Bạch Đồ đặt vào hốc cây.

“Ngươi cũng trở về!”

Thỏ trắng vội vàng gọi hắn, muốn nhảy ra.

“Ngoan ngoãn chờ ta, một lát ta liền trở về.”

Lãng Đạt Đạt đã sớm xưa đâu bằng nay, mẫu thân cho hắn công pháp tu luyện, một đường tu luyện tìm tòi công phu, cũng dạy hắn dùng được rất nhiều phương pháp.

Mẫu thân thực thong dong nói, nàng qua rất tốt, đã sớm không rời đi chủ nhân. Nhưng nàng nói Lãng Đạt Đạt không chạy ra nhất định sống không tốt.

Bạch Đồ hầm hừ đυ.ng phải cái chắn cửa động đen nhánh, cái này lão thụ cũng không giúp được y.

“Lãng Đạt Đạt! Ta sinh khí!”

Thêm Bình Luận