Lãng Đạt Và Bạch Đồ

9.33/10 trên tổng số 6 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit + Bìa: MOE (Thiên Ngọc) Tình trạng: Hoàn (4 chương) Bạch Đồ là một con thỏ mở linh trí. Ngày nọ, y gặp một con sói xám. Sói xám thực ôn nhu nói: “Ta không ăn ngươi.” Nhưng sau đó sói vẫn ăn y! Đạ …
Xem Thêm

Chương 4
Edit: MOE (Thiên Ngọc)

17

Đối với động vật chưa mở linh trí hoặc yêu quái tu vi còn thấp, khí thế của lôi kiếp thực sự làm cho người ta sợ hãi, uy áp từ trời cao giáng xuống áp bách sinh linh run bần bật hầu như muốn phủ phục trên mặt đất. Nhưng với Lãng Đạt lúc này mà nói, mây sấm cuồn cuộn tượng trưng chỉ là một lôi kiếp nho nhỏ, yêu vật hóa hình mà thôi, Thiên Đạo sẽ không quá mức khắc nghiệt.

Nhưng Bạch Đồ tu vi không đủ, Lãng Đạt sợ thương đến bảo bối, trước tiên giấu thỏ con kín mít.

Hắc ám sẽ phóng đại sợ hãi cùng lo lắng trong lòng, Bạch Đồ ở huyệt động Lãng Đạt vì nó chế tạo tuyệt đối an toàn, chỉ có thể nghe tiếng sấm bên ngoài gần trong gang tấc ầm ầm ầm, hữu tâm vô lực, bó tay không biện pháp. Lo âu che trời lấp đất lấp đầy trái tim thỏ con, nó phí công đấu đá lung tung cuối cùng cân bì lực kiệt (thể xác mệt mỏi, sức lực kẹt quệ), giận sắp khóc.

Thật lâu, cái chắn vẫn luôn chống đỡ y rốt cuộc biến mất, thỏ con uể oải vực lên tinh thần, vận lực nhảy dựng ra ngoài, bống nhiên vào trong ngực.

Bạch Đồ ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn về phía thiếu niên, ngũ quan tinh xảo lại không thiếu anh khí, mắt xám tóc xám quen thuộc.

Tình cảnh này, thoáng như năm đó.

18

“Tiểu Bạch……”

Thiếu niên nâng Bạch Đồ lên, thân mật cùng y chạm chạm chóp mũi.

Chóp mũi, qua bao nhiêu năm đều sẽ không quên, là hương vị quen thuộc.

Kim đậu đậu tròn vo từ hốc mắt Bạch Đồ từng viên lăn ra. (Nước mắt)

Thiếu niên lập tức luống cuống, ngồi dưới đất chân tay vụng về dỗ: “Tiểu Bạch làm sao vậy, chớ sợ chớ sợ.”

Sói lớn vụng về lăn qua lộn lại cũng chỉ sẽ “Chớ sợ chớ sợ” “Ta không có việc gì ta đã trở về”. Cuối cùng dưới tình thế cấp bách biến trở về nguyên hình, nhỏ giọng vây quanh Bạch Đồ ngao ô ngao ô.

Bạch Đồ khóc đủ rồi, bất mãn “Hừ” một tiếng.

Sói lớn lấy lòng đặt đầu trước mặt mặc y giẫm, miệng nói: “Đừng khóc đừng khóc, ta sẽ đau lòng chết.”

19 Truyện moe edit chỉ đăng tại tieungoclau.wordpress.com

Rừng rậm bỗng nhiên xuất hiện một nhân loại?

Chim thú tò mò nhìn thanh niên tuấn mỹ xiêm y chỉnh tề ôm con thỏ trắng trắng.

Rừng rậm rốt cuộc có yêu quái thành công hóa hình!

Chim thú nhanh chóng truyền nhau nghe rừng rậm một mảnh hài hòa.

20 Nếu bạn không đọc ở wp Thiên Ngọc tức là ủng hộ trang ăn cắp.

“Tiểu Bạch…… Không được lười biếng.”

Lãng Đạt lắc lắc cái đuôi, bất đắc dĩ ngậm thỏ con tu luyện không nhiều lắm sẽ liền nhảy tới nhảy lui chơi đùa trở về.

“Đạt Đạt……”

Bạch Đồ làm nũng cọ hắn, “Qua một lát lại tu luyện a.”

“……” Lãng Đạt thở sâu, “Không được chơi xấu.”

21

Đại vương rừng rậm là lang yêu.

Lang yêu càng ngày càng cường đại, uy danh dần thịnh.

Lang Vương có thỏ con, trắng trắng thực đáng yêu, các yêu quái nói cho nhau, đại gia hỏa ngàn vạn không cần đánh chủ ý con thỏ, sẽ bị Đại vương lột da!

22 Vui lòng không tăng view cho bọn reup.

Lang Vương mặc kệ các tiểu đệ thảo luận cái gì, mỗi ngày hắn nhìn Bạch Đồ tu luyện, ngẫu nhiên còn muốn dùng gian dối thủ đoạn, sắp mỏi mắt chờ mong.

23 Hãy đọc ở trang chính chủ tieungoclau.wordpress.com

Ngày này chú định là ngày không bình thường.

Không trung mây sấm cuồn cuộn, Lang Vương cao hứng ngao ô thật nhiều tiếng.

Các yêu quái dưới thiên lôi uy áp nơm nớp lo sợ, càng thêm khẳng định thực lực Vương của bọn nó sâu không lường được.

24

Bạch Đồ rốt cuộc hóa hình, là thiếu niên tuấn tú.

Lãng Đạt kích động ôm người xoay ba vòng, sau đó hung hăng hôn lên môi đỏ mong ước mấy trăm năm.

25

Lang Vương có phu nhân.

Lang Vương bị phu nhân phạt.

Các yêu quái khe khẽ nói nhỏ.

“Vì cái gì muốn phạt Đại vương nha?”

“Này ngươi không hiểu.”

Một con đại điểu từ trên bầu trời bay xuống gia nhập thảo luận, “Nghe nói Đại vương chiếm tiện nghi của phu nhân!”

Yêu quái hai mặt nhìn nhau: Cái gì kêu…… Chiếm tiện nghi của phu nhân?

Không phải đều thành phu nhân sao?

26

Lãng Đạt gõ gõ hốc cây, thật cẩn thận lấy lòng: “Tiểu Bạch ngoan bảo bối, làm ta vào đi thôi……”

Dừng một chút, Lãng Đạt trợn tròn mắt nói dối, “Bên ngoài lạnh lắm.”

Tiểu gia hỏa mềm lòng quả nhiên mở cái chắn, hoài nghi nhìn bên ngoài bỗng nhiên mưa gió sắp đến, do dự một lát vẫn là nói: “Vào đi.”

Lãng Đạt nơi nào phá không được cái chắn, chỉ là phá vỡ Tiểu Bạch tức giận.

27

Lão thụ vẫn cứ kiên cường tồn tại, tu luyện năm tháng lâu rồi, vốn không rõ ràng thế nhưng cũng dần dần hiểu. Chỗ ở của Bạch Đồ cùng Lãng Đạt trở nên rất lớn thực rộng, hình người ở bên trong cũng sẽ không chật.

Lãng Đạt ôm eo Bạch Đồ, môi cố ý vô tình cọ a cọ trên cổ đối phương, la lối khóc lóc chơi xấu nói: “Tiểu Bạch, cho ta hôn một cái đi, chỉ một ngụm.”

Bị cọ lâu Bạch Đồ lúc này đây, đỏ mặt nhẹ nhàng gật đầu.

Sau kho Lãng Đạt sững sờ ngắn ngủi mừng rỡ như điên, lấy khí thế có thể so với ác lang chụp mồi đem người áp đảo, còn không quên hóa da lông mềm mại của hắn thành thảm phô dưới thân Bạch Đồ.

“Ngô……”

Bạch Đồ bị hôn mơ mơ màng màng, hoảng hốt cảm nhận được một đầu lưỡi linh hoạt vói vào miệng. Đầu lưỡi kia tinh tế liếʍ láp khoang miệng y, thường thường khıêυ khí©h câu đầu lưỡi y, môi cũng bị nhẹ nhàng mυ"ŧ vào, thân thể lại tê lại ngứa.

Lãng Đạt nhìn mắt người dưới thân mờ mịt bốc lên sương mù, hồng triều động tình ngượng ngùng, chỉ cảm thấy cuộc đời này không uổng.

28

Cách ngày, trong rừng rậm chim bay cá nhảy truyền tin tức tốt làm lòng người phấn chấn: Đại vương rốt cuộc ngủ phu nhân! Rừng rậm phải có tiểu Đại vương!

Hết

Thêm Bình Luận