Lãng Đạt Và Bạch Đồ

9.33/10 trên tổng số 6 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit + Bìa: MOE (Thiên Ngọc) Tình trạng: Hoàn (4 chương) Bạch Đồ là một con thỏ mở linh trí. Ngày nọ, y gặp một con sói xám. Sói xám thực ôn nhu nói: “Ta không ăn ngươi.” Nhưng sau đó sói vẫn ăn y! Đạ …
Xem Thêm

Chương 2
Edit: MOE (Thiên Ngọc)

6

Sói xám không nhúc nhích, hắn cảm thấy cảm giác lông dán lông mỹ diệu nói không nên lời.

Bạch Đồ từ dưới thân sói xám chạy ra, một móng vuốt nhỏ lớn mật ấn trên móng vuốt lớn màu xám, giọng tràn đầy mong mỏi: “Chúng ta làm bạn đi? Lãng Đạt.”

Lãng Đạt nằm sấp xuống, “Được.”

Sói dùng đầu cực lớn cọ cọ thân mình nhỏ của Bạch Đồ.

Bạch Đồ thiếu chút nữa bị đẩy đi.

7 Truyện moe edit chỉ đăng tại tieungoclau.wordpress.com

“Trước kia ngươi ở chỗ nào? Ta chưa từng nhìn thấy ngươi.”

Bạch Đồ nhảy nhót cách sói xám xa chút, dễ nhìn thẳng đôi mắt đối phương.

Luôn ngẩng cổ nói chuyện cũng rất mệt.

Lãng Đạt dùng chân trước kéo vật nhỏ trở về.

Sói xám nằm nghiêng, hai chân trước vây quanh thỏ con, thỏ con không sợ chết đẩy ra mặt sói: “Quá lớn, dọa người.” (Doạ thỏ chứ)

Bạch Đồ phát hiện trong mắt màu xám trở nên u buồn.

Thỏ con ngượng ngùng rút về móng vuốt ấn trên mặt đối phương, thành thật.

Lãng Đạt vừa lòng, nghĩ thầm, là tiểu gia hỏa mềm lòng.

“Ta đã từng sinh hoạt ở thị trấn của nhân loại, phụ mẫu là thú sủng khế ước của nhân loại, chủ nhân cho bọn họ giao phối mới sinh hạ ta.”

Sói xám dừng một chút, lưu tâm chú ý thỏ con phản ứng.

Bạch Đồ cảm thấy thân thế sói xám quả thực quá bi thảm!

Thụ gia gia nói qua nhân loại là gia hỏa rất xấu rất xấu, lúc ngài trẻ tuổi thiếu chút nữa bị bọn họ hại chết.

Cảm nhận được con thỏ xê dịch về phía cổ mình, đôi mắt màu xám dần nhuộm một tầng ý cười, ngữ khí bất biến: “Sau lại bọn họ phát hiện trong đám con sói thiên phú ta tốt nhất, tính toán mang ta ra ngoài bán đi, ta nhân lúc bọn họ không chú ý dùng phép thuật nhỏ trộm học được chạy ra.”

Mẹ Lãng Đạt không cãi lời được chủ nhân, sói con nho nhỏ từ lúc uống sữa liền ngây thơ mờ mịt bị mẹ buộc chuyển linh lực, học không tốt sẽ không có sữa uống, không biết đói bụng bao nhiêu lần hắn mới học biết mở khóa.

Hắn cũng chỉ sẽ pháp thuật nhỏ để mở khóa.

8 Nếu bạn không đọc ở wp Thiên Ngọc tức là ủng hộ trang ăn cắp.

“Ngươi chạy ra không có bị thương đi?”

Bạch Đồ tự giác quan tâm bằng hữu, vội vàng nhảy đến trên người sói xám rà soát ngửi tới ngửi lui.

“Ngươi đừng dẫm nha.”

Miệng nói như vậy, Lãng Đạt lại nằm yên, mặc giẫm.

Ánh mặt trời rất tốt, gió hơi lạnh, từ nay về sau, năm tháng tĩnh mịch, tự ta an ổn.

Sói nhắm mắt lại, giờ khắc này mới chân chính cảm thấy, những ngày tháng xiềng xích bị sỉ nhục, bị mọi người quát mắng tự cho là đúng, xa.

Không còn.

Móng vuốt thỏ con mềm mại nhẹ nhàng, từng chút từng chút, giống như lọt vào trong lòng sói tiên sinh.

“Ai nha!”

Bạch Đồ bỗng nhiên sợ hãi kêu một tiếng, quay đầu lại gọi sói lớn, “Ngươi nơi này đổ máu!”

Lãng Đạt không để ý liếc mắt một cái, thỏ trắng đang thật cẩn thận vạch lông ở chân sau hắn.

Những người đó muốn bán nó giá cao, không để nó bị thương được.

Bất quá là trốn đi sau lại bôn ba, không chọn đường, xông vào lãnh địa dã thú, lưu lại ấn ký dũng cảm nho nhỏ.

Lãng Đạt đánh ngáp, mở rộng miệng sói, hàm răng sắc bén như lập loè hàn quang, Bạch Đồ lại một chút cũng không sợ, nhẹ nhàng từ hắn trên người trượt xuống, “Ta đi hái chút thảo dược tới, Đạt Đạt ngươi nhịn một hồi.”

Lãng Đạt Đạt: “……”

Bạch Đồ lại nói với cổ thụ: “Gia gia, phiền toái ngài giúp nhìn bằng hữu của ta một chút!”

Lãng Đạt vừa muốn nói không cần, lại một lần kiến thức được thỏ con phát lực, tàn ảnh màu trắng vụt xông ra ngoài. Sói xám đứng dậy chuẩn bị đuổi theo, lại thấy phía trước chợt lao ra rất nhiều bộ rễ, vững chắc vây quanh y vào trong.

Lãng Đạt: “……”

9 Vui lòng không tăng view cho bọn reup.

Hai động vật đều không có hóa hình, động vật bốn móng vuốt xử lý thảo dược cực kỳ không tiện, một xám một trắng vây quanh thực vật xanh tươi phát sầu.

“Vẫn là đừng phiền toái, thương nhỏ không quan trọng.” Lãng Đạt buồn cười nói.

“…… Không được!”

Bạch Đồ vãnh tai làm cho chính mình có vẻ cao lớn có sức thuyết phục chút, ra lệnh, “Ngươi nằm xuống.”

Sói xám ngoan ngoãn nghe theo thỏ con nói.

“Khả năng sẽ đau, ngươi nhịn xuống chút.”

Thỏ trắng không biết giọng mình đã có chút run rẩy, cố giữ vững trấn định với huyết nhục quanh miệng vết thương.

Ánh mắt sói xám mềm mại, nhẹ nhàng đáp: “Ân.”

Bạch Đồ bò lên bò xuống, đem dược hạ sốt của mình tất cả đều đưa tới trên người sói xám. Cắn một chút, đặt ở trong miệng nhai nát sau đó nhẹ nhàng phun ra, đảo đảo cẩn thận đẩy đẩy thảo dược vừa vặn che trên miệng vết thương.

Sói xám nhẫn nại “Tê” một tiếng.

Hắn nghe thấy thỏ con nhỏ giọng lẩm bẩm trên người mình “Không được chê ta dơ”.

“Không chê ngươi.”

Hai lỗ tai sói xám thuần phục kề sát sau đầu.

10 Hãy đọc ở trang chính chủ tieungoclau.wordpress.com

Con thỏ tuy là động vật ăn thực vật, nhưng Bạch Đồ vẫn cảm thấy hương vị vài loại thảo dược hỗn hợp thật sự là quá một lời khó vào.

Bất quá Bạch Đồ là con thỏ tốt có thể vì bằng hữu, giúp bạn không tiếc cả mạng sống. Khổ thì khổ, y như cũ mỗi ngày tới giúp Lãng Đạt rửa sạch miệng vết thương.

Đó là Lãng Đạt mỗi ngày chờ đợi nhất, thời gian ngọt ngào nhất.

Thỏ con có nhà, mỗi ngày chỉ có thể trộm đi ra bồi hắn chơi một lát, sói xám ở trong kim khố nhỏ của Bạch Đồ, cũng nhận thức thụ gia gia.

Kim khố nhỏ được hắn sửa sang lại gọn gàng ngăn nắp, ăn hay chơi phân loại đặt chỉnh chỉnh tề tề. Đêm khuya tĩnh lặng sói xám sẽ cuộn thân mình, ở không gian không lớn trải qua toàn bộ ban đêm.

11

Sói xám ngẫu nhiên sẽ đi săn thú, bất quá hắn theo bản năng không hề đem con thỏ liệt vào danh sách mình vồ mồi, cũng sẽ tìm nơi khác lặng lẽ giải quyết con mồi, ăn xong còn muốn súc miệng, lại ăn chút thực vật tươi mát, sợ mùi máu tươi chạy bảo bối của hắn chạy.

Hắn thậm chí trộm bắt đầu ăn thử trái cây.

Lấy này tới nói, nó thật là một con sói hành xử khác thường.

Thêm Bình Luận