Chương 7

“Người Khuyển Nhung?”

Du Miểu không quá minh bạch, người Khuyển Nhung thì sao.

Du Đức Hữu hung tợn giáo huấn, nói: “Miểu tử nha Miểu tử, ngươi không biết là triều đình đối với người Khuyển Nhung có bao nhiêu hận sao! Năm ấy ta đến phía Bắc trường thành vận chuyển một nhóm hàng, người Hán chúng ta cùng người Khuyển Nhung đánh thành một đoàn, người chết chất thành gốc rạ, lũ Khuyển Nhung cưỡиɠ ɠiαи nữ nhân người Hán chúng ta, phóng hỏa đốt nhà của người Hán chúng ta, đâm chết tiểu hài tử, những chuyện này vẫn còn là ít đó?!”

Du Miểu: “Nga.”

Mọi người: “……”

Du Đức Hữu một tay chỉ vào Lý Trị Phong đang quỳ trên mặt đất, tức giận đến không ngừng phát run: “Phía Bắc bắt được người Khuyển Nhung đều chỉ hận không thể rút gân bóc da bọn chúng! Ngươi còn dám lưu trữ lang đầu này trong nhà! Ngươi không sợ……”

Du Miểu: “Thế nhưng trên khế ước bán thân không phải đều viết sao? Nha, thúc, ngươi xem xem, người này ăn một loại dược gọi là cái gì, cùng với chúng ta không khác biệt lắm……”

Du Đức Hữu nói: “Không được không được! Ngươi không hiểu đâu! Lập tức đem hắn đi! Ta nói, lập tức — !”

Du Đức Hữu thanh âm cuồng loạn đến mức mái hiên đều run bần bật đến rơi cả bụi xuống.

Du Miểu hắc hắc cười, Du Đức Hữu lại quát: “Cười! cười cái gì mà cười!”

Du Miểu nói: “Hắn cũng chịu qua giáo huấn rồi, trước đó vài ngày bị Lý Duyên đánh mất nửa cái mạng, ta dù gì cũng mới đem hắn cứu trở lại, còn gọi người xem bệnh, tốn hai trăm năm mươi lượng bạc đấy……”

Một câu nói ra, mọi người trong đại sảnh nhất thời hai mắt trắng dã, Du Đức Hữu ngồi trên ghế hai mắt heo ti hí trợn trừng, phu nhân sợ đến mức từ trên ghế trượt xuống, tiểu thϊếp bên ngoài nghe lén “a” một tiếng té xỉu trên đất.

Hai trăm năm mươi lượng?! Du Đức Hữu một năm ngay cả người làm trong quý phủ ăn ở tổng cộng tất cả chi tiêu bất quá cũng chỉ có tám mươi lượng bạc thôi!

Du Miểu lại nói: “Đem hắn đi bán cũng bán không đến hai trăm năm mươi lượng đâu, thúc, người nói đúng không.”

Du Đức Hữu ngay cả nói đều nói không nên lời: “Ngươi ngươi ngươi…… Hảo a, ngươi… ta phải viết thư cho cha ngươi, xem hắn như thế nào giáo huấn ngươi…… Ngươi tiểu súc sinh này!”

Du Miểu vội nói: “Thúc, người bớt giận, hơn nữa hắn là được công tử phủ Thừa Tướng bán cho ta……”

“Thái tử đưa cho ngươi cũng không thể nhận!” Du Đức Hữu nói: “Lập tức đưa hắn đi! Ta đây liền viết thư nói với cha ngươi……”

Du Miểu không nghĩ tới người Khuyển Nhung lại khó giải quyết như vậy, chỉ cần lấy việc ân oán quốc gia thôi, sự tình đã không còn đơn giản nữa, đọc sách thánh hiền cũng biết không phải tộc ta tất có đạo lý dị tâm này, nhưng mà khi nhìn Lý Trị Phong quỳ gối một bên, Du Miểu trong lòng lại dâng lên một cỗ cảm xúc khác.

Cũng không phải luyến tiếc bỏ hắn mà là người này tốt xấu gì cũng là chính mình một tay cứu trở về, cho dù trên đường nhặt được con chó con mèo, chữa khỏi cho chúng cũng sẽ có cảm tình huống chi là người?

Du Miểu nhìn Lý Trị Phong lại nghĩ đến một chuyện khác, ngược lại là không biết Khuyển Nhung nô này đối với mình có cảm tình hay không? Hẳn là cũng là có đi, không thì cũng sẽ không nói câu ‘bảo hắn sống hắn liền sống, bảo hắn chết hắn sẽ chết’ kia.

Nhưng có đôi khi nói với làm lại là một chuyện khác nhau.

Du Đức Hữu giương mắt nhìn, nói: “Này!”

Du Miểu lấy lại tinh thần, hắc hắc cười, Du Đức Hữu đã miễn dịch với bộ dạng này của hắn, đang định rống hắn thì Du Miểu một câu chặn miệng lão.

Du Miểu: “Hoặc là như vậy, thúc, chất nhi và Lý Duyên đang giận dỗi, mấy ngày nữa chờ hắn tới cửa tìm ta, ta lại đem gia hỏa này trả lại?”

Lý Trị Phong nghe nói như thế thì hơi hơi ngẩng đầu nhìn Du Miểu một cái.

Du Đức Hữu nói: “Ngươi mau chóng! Mau chóng làm cho ta!”

Du Miểu luôn miệng nói ‘hảo hảo hảo’, lại đá Lý Trị Phong một cước, ý nói hắn cùng mình đi ra ngoài, phu nhân vội hỏi: “Miểu tử, ngươi đừng lại để người này trong phòng, miễn cho bị hắn trả thù……”

“Được được được.” Du Miểu nói: “Trong lòng ta có tính toán mà thẩm nương (thím).”

Ngày đó trở về, quản gia liền chạy tới nhìn chằm chằm, muốn Lý Trị Phong đến ở trong sài phòng. Du Miểu tự biết không thể lại hồ nháo, chỉ đành để hắn trước tiên dời đi, quản gia ném cho Lý Trị Phong một bộ chăn nệm rách rồi khóa cửa sài phòng lại, Du Miểu nổi giận quát: “Làm cái gì?”

Quản gia vội trả lời: “Lão gia phân phó, sợ hắn nháo sự.”

Du Miểu: “Ta để hắn trong phòng mười ngày nửa tháng hắn cũng chưa đối với ta làm cái gì đâu! Ngươi tại sao phải sợ hắn nháo sự?”

Quản gia: “Này này này…… Thiếu gia, đây là lão gia phân phó ……”

Du Miểu mặc kệ: “Ta tốn trên người hắn hơn hai trăm năm mươi lượng bạc trắng đấy! Hắn còn phải hầu hạ ta, đem hắn giam lại vậy ngươi phải bồi ta a!”

Quản gia do dự một lát, nói: “Nếu không như thế này vậy, chìa khóa giao cho thiếu gia?”

Du Miểu: “Lấy ra đây.”

Du Miểu nhận lấy chìa khóa, trước mặt quản gia lại mở cửa ra, quản gia đành phải phẫn nộ rời đi. Du Miểu nhìn thoáng qua trong sài phòng, Lý Trị Phong ôm đầu gối dựa vào tường, giương mắt nhìn hắn.

Liên tục trong mấy ngày, Lý Trị Phong hết thảy vẫn nương theo lẽ thường, chỉ là thay vào đó ở trong sài phòng sau viện, mỗi ngày trời chưa sáng thì thức dậy, ngồi ngoài cửa phòng Du Miểu chờ hắn tỉnh ngủ mới mở cửa đi vào hầu hạ hắn.

Đám tiểu tư nha hoàn đối với người mới tới chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng Lý Trị Phong không nói chuyện cùng bất luận kẻ nào, tiểu thϊếp đối với nam tử vĩ ngạn này bày tỏ sự khâm phục, phu nhân lại cho rằng Lý Trị Phong bất quá chỉ là bề ngoài trung thành mà thôi.

Ngày dần trôi, Du Miểu trên người chỉ còn dư lại mấy chục lượng bạc, xuất môn tìm Lý Duyên hỏi chuyện thị phi đúng sai về Khuyển Nhung nô, hắn dù sao cũng phải làm rõ ràng mới quyết định xử trí người này như thế nào.

Ngày đó khi Du Miểu cùng Lý Duyên ngồi nghe hí, Du Miểu mở miệng hỏi hắn.

Du Miểu: “Ai nha.”

Lý Duyên liếc mắt nhìn hắn, Du Miểu ôm Lý Duyên, ghé vào lỗ tai hắn thân thiết nói: “Hỏi ngươi chuyện này, Khuyển Nhung nô kia……”

Lý Duyên: “Hắn cho ngươi khai bao rồi?”

Du Miểu: “Không có không có…… Ngươi nói cái gì? A! ngươi bị hắn khai bao rồi? Ha ha ha……”

Du Miểu chỉ vào Lý Duyên cười một trận, Lý Duyên giận tím mặt, quát: “Lại mẹ nó nói mò, tiểu gia cắt đầu lưỡi ngươi!”

Du Miểu kéo trở lại chuyện chính, hỏi: “Khuyển Nhung nô ngoạn ý này…… Kinh thành không cho giữ?”

Lý Duyên: “Nếu tất cả đều nói không cho dưỡng, ngươi cứ nói là ta đưa cho ngươi là được, tiểu gia ta sợ đám chó săn Hình bộ kia sao?”

Du Miểu nói: “Vì sao không cho dưỡng?”

Lý Duyên không cho là đúng, nói: “Quốc thù gia hận, không thì từ đâu mà phá quy củ nhiều như vậy.”

Du Miểu lại hỏi: “Có nghiêm trọng như vậy sao?”

Lý Duyên: “Người phương Nam các ngươi đều không biết……”

Vừa lúc trên sân khấu đang diễn vở ‘Chiêu quân xuất tắc’, Lý Duyên liền giải thích cho Du Miểu Khuyển Nhung nô vì sao không được dưỡng, nguyên lai Đại Khải quốc vẫn có chiến loạn biên cương, trăm năm trước cùng Hồ địch ký văn thư, hai bên bình an vô sự vài chục năm, nhưng mà mười năm trước Hồ tộc ở Bắc Cương dần dần quật khởi, cũng thường thường có chuyện gây rối chiến loạn biên cảnh.

Năm đó Khuyển Nhung, Tiên, Ti, Yết, Khương, năm tộc kết thành liên minh liên tiếp xâm phạm Đại Khải, quật sơn một trận chiến, Đại Khải quốc bại lui, biên cảnh thất thế chịu khổ huyết tẩy di địch, chôn xuống huyết hải thâm cừu giữa người Hán và người Hồ lúc đó. Song phương giằng co nhiều năm, có thắng lẫn bại.

Sau này Khuyển Nhung vương bỏ mình, một số vương tử vì vương vị mà tranh đoạt không ngớt, chiến hỏa bắt đầu một lần nữa, lan đến Hồ tộc, người Hán thừa cơ lại khởi binh, sau một hồi huyết chiến, người Khuyển Nhung lui về phương Bắc Trường Thành, nguyên khí đại thương đồng thời cũng dần dần suy sụp, lại mất đi tư cách lãnh đạo Hồ bộ lạc.

Sau đại chiến năm đó tù binh bắt trở về bị điều đến kinh thành, nghe đồn ấu tử (con nhỏ) của Khuyển Nhung vương không rõ tung tích, trưởng tử thì kế thừa vương vị, cũng không đến đòi tù binh, vì vậy nhóm người Khuyển Nhung này có kẻ bị bắt áp, có kẻ bị đày đi sung quân làm nô dịch, một số thì bị bán vào giáo phường tư. Khuyển Nhung người người đều giỏi tác chiến, có thể lấy một chọi trăm, khi bắt trở về đều bắt uống đoạn cân tán làm bọn hắn cả người vô lực, đành phải mặc người ức hϊếp.

Du Miểu nghe đến sửng sốt.

Lý Duyên lại giải thích: “Tên kia nếu có võ công, thứ nhất chính là gϊếŧ chúng ta, ngươi tin không? Bọn Khuyển Nhung thấy người Hán chúng ta ngay cả nói đều không nói liền muốn đấu võ, người Khuyển Nhung gian da^ʍ nữ nhân chúng ta, người Hán lại tàn sát thôn nhân bọn họ, không phải nói mấy câu là có thể khép lại được.”

Du Miểu bán tín bán nghi, bất quá ngẫm lại cũng đúng, tùy tiện là một người bị Lý Duyên tra tấn thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này, khẳng định muốn gϊếŧ hắn báo thù.

“Vậy sao ngươi không……” Du Miểu thử thăm dò nói: “Thử biện pháp ổn thỏa chút?”

Lý Duyên nói: “Cho nên tiểu gia ta muốn gϊếŧ hắn đó! Đây không phải là ngươi cướp đi sao?”

Du Miểu không biết nói gì, đành ngượng ngùng cười.

“Hắc hắc hắc.” Du Miểu nói: “Ta đây là không biết nha!”

Lý Duyên: “Vốn định mang về nhà ngoạn ngoạn, người kia thật sự bướng bỉnh…… Mà thôi, ngươi kiềm chế một chút, ngoạn vài ngày xong thì gϊếŧ hắn đi, bất quá có một chuyện, nếu không hạ thủ được, đưa hắn lại đây ta giúp ngươi gϊếŧ cũng được.”

Du Miểu nghe nói một phen như vậy, trong lòng lại có chút bất ổn. Khi đang xem hí đến cao hứng, gia đinh lại tới gọi người, nói lão gia từ Lưu Châu Thanh Thành quận gửi thư đến đây (ông già em nó đó), Du Miểu trong lòng vang một tiếng lộp bộp, vội vàng cùng Lý Duyên cáo biệt đi thẳng về nhà.