Chương 6

Đến trưa, Du Miểu dần thϊếp đi, Lý Trị Phong vẫn không nhúc nhích tựa như một khúc gỗ mặc hắn dựa vào. Khi tỉnh dậy đã là hoàng hôn, cước bộ Lý Trị Phong lảo đảo, hẳn là bị dựa đến tê chân, Du Miểu cười ha ha, để Lý Trị Phong đi lấy thuốc.

Mấy ngày nay cứ như vậy, sáng sớm Du Miểu thức dậy thì Lý Trị Phong tới hầu hạ hắn mặc quần áo, mang giày, chải đầu, mang mũ cho hắn, mỗi lần quỳ xuống chỉnh lại vạt áo cho Du Miểu luôn là quỳ một chân, chưa từng có vẻ khúm núm. Du Miểu nghĩ nhất cử nhất động của gia nô này đều mang vẻ tiêu sái khó tả.

Lý Trị Phong uống hai thang thuốc kia chưa tới mười ngày thân thể đã dần tốt lên, có điều không bước ra khỏi cửa phủ. Du Miểu cũng cho hạ nhân hay hầu hạ trong phòng ra ngoài để mình Lý Trị Phong làm, ngoài dự liệu chính là Lý Trị Phong không chỉ nguyện ý làm việc mà còn làm rất ăn ý.

Chỉ cần Du Miểu trong lòng khẽ động, Lý Trị Phong giống như hiểu rõ tâm ý hắn mà đi lấy chén đặt trên bàn dài bên cạnh, viết chữ xong sẽ mang khăn tới cho hắn lau tay, Du Miểu duỗi thắt lưng một cái, Lý Trị Phong liền thu dọn giấy và bút mực đem đi rửa, qua mấy ngày liên tiếp, Du Miểu đã dùng người này vô cùng thuận tay.

Ngoại trừ bồi giường chưa thử ra còn lại đủ cả, chẳng cần hắn mở miệng phân phó Lý Trị Phong đều có thể làm xong. Khuyết điểm duy nhất là quá mức kiệm lời, đôi khi Du Miểu ở nhà đọc sách, Lý Trị Phong chỉ ngồi ôm đầu gối nhìn ra ngoài trời, cũng không biết nhìn gì, nhưng nhìn một mạch liền tới buổi trưa, chỉ cần nghe thấy Du Miểu có động tĩnh, hắn sẽ quay đầu lại, đứng dậy đi qua.

Cho đến nay Lý Trị Phong là người mà Du Miểu hài lòng nhất, xét cho cùng, Du Miểu tổng kết lại rằng Lý Trị Phong nói chung rất để tâm đến những chuyện liên quan tới hắn. Tiểu tư và hạ nhân bên cạnh có thể lười liền lười, còn Lý Trị Phong là vì mình cứu hắn một mạng, tâm tồn cảm kích, tri ân báo đáp.

Tốt, rất tốt.

Du Miểu đối với hắn phi thường thỏa mãn, ngay cả Thạch Kỳ cũng bị đuổi ra ngoài, chỉ lưu lại một người hầu hạ, sau tấm bình phong kê thêm vài tấm đệm để Lý Trị Phong ngủ ở nơi đó, tựa như một mảnh chăn bông vây lên thành tổ. Lý Trị Phong cứ thế bị gọi đến gọi đi giống cẩu vậy. Không, so với cẩu cũng không thoả đáng, hắn ngay cả gọi cũng không cần, chỉ cần Du Miểu nhìn hắn, hai người đối mặt, Lý Trị Phong có thể nhận ra Du Miểu muốn gọi mình qua hay chỉ là tuỳ tiện nhìn mình.

Người bây giờ quá thư thái nên chuyện để nói cũng thực quá ít, nếu có thể nói nhiều một chút, cùng hắn nói chuyện phiếm chơi thì tốt rồi. Du Miểu cũng đã nửa tháng không xuất môn, chỉ ở nhà đọc sách, tính toán bù lại công khoá còn sót. Trái lại trong lúc an phận thì Du Đức Hữu có đến xem qua vài lần, mỗi lần có động tĩnh gì Du Miểu đều dặn Lý Trị Phong trốn ra phía sau bình phong.

Du Đức Hữu tưởng đứa cháu nhà mình đổi tính, nhưng chỉ có Du Miểu là hiểu rõ, tất cả là vì không có tiền thôi. Còn lại không tới sáu mươi lượng bạc, muốn xin tiền phụ thân, nhưng lúc này mới được ba tháng, đợi hết năm phải tìm cách xin ít tiền tiêu mới được.

Du Miểu đang chìm trong buồn bực thì Lý Duyên đã tìm tới cửa.

“Du Miểu!” Lý Duyên ồn ào đứng trong sân, không quản Du Miểu có nhà hay không, mang theo thư đồng một đường nghênh ngang tiến vào, Du Miểu chỉnh lại y quan bước ra, đúng lúc Du Đức Hữu không có nhà, trên hiên tiểu thϊếp Yên Hồng ló đầu ra nhìn. Hôm nay vừa vào chính đông, trời quang mà Lý Duyên lại tìm đến cửa thì chỉ có quái sự, Du Miểu có điểm thụ sủng nhược kinh.

“Sao vậy?” Du Miểu hỏi.

Lý Duyên bước tới đẩy Du Miểu một cái, nói: “Ta mới phải hỏi ngươi làm sao ấy, suốt ngày trốn trong nhà làm gì vậy?”

Du Miểu cười hì hì, nói: “Đang đọc sách đây.”

Lý Duyên cười giễu, nói: “Tin ngươi được sao, nhà ngươi có tiền như vậy, chẳng hề thấy ngươi đọc sách bao giờ, lúc này lại đi đọc sách.”

Du Miểu biết Lý Duyên chỉ ra vẻ thế thôi, chứ hẳn là tới bồi tội, vì thế thân thiết khoác vai hắn, hai người đi về hậu viện.

“Chẳng lừa ngươi, ta tiêu hết tiền mà không chịu học, lão nhân gia nổi giận rồi.” Du Miểu cười nói: “Nếu ta không đọc sách, cha dọa sẽ cắt lương của ta.”

Lý Duyên nghĩ gì đó, từ trong ngực lấy ra hai trăm lượng ngân phiếu ném cho Du Miểu: “Này, trả lại ngươi.”

Lần này Du Miểu thật sự cảm động, nhưng biết là chuyện không tốt, vội hỏi: “Không nên không nên, sinh ý như đinh như sắt, làm sao có thể cầm?”

Lý Duyên kéo áo Du Miểu, đẩy hắn vào trong phòng nghỉ: “Đưa cho ngươi thì ngươi cầm lấy!”

Du Miểu: “Nhà ta làm ăn buôn bán, chưa bao giờ nuốt tiền của ai.”

Lý Duyên: “Lại muốn bị mắng phải không?”

Du Miểu: “Người cũng đã sống lại thì ta với ngươi là mua bán thật rồi…”

Lý Duyên và Du Miểu xô xô đẩy đẩy, Lý Duyên nhịn không được ấn Du Miểu đặt dưới thân, đem hắn nhu tới nhu lui. Cửa phòng bỗng mở ra, Du Miểu cảm thấy mình đυ.ng phải ai đó, quay đầu nhìn hóa ra là Lý Trị Phong.

Lý Duyên thấy Lý Trị Phong, sắc mặt đen đi.

Lý Trị Phong không nói lời nào, kéo Du Miểu ra sau, môi khẽ động tựa hồ muốn nói gì đó. Du Miểu rất thích cái kẻ dễ sai bảo này, chỉ lo Lý Duyên lại đòi đánh chết, vội nói: “Đều đã mua, người này thuộc về ta rồi.”

Nhưng Lý Duyên lại nổi giận, quát to: “Lớn mật! Ngươi chỉ là một con chó! Còn không quỳ xuống!”

Lý Trị Phong thờ ơ, Du Miểu thấy sắc mặt Lý Duyên bất thường, vội nói: “Ngươi quỳ ngươi quỳ, Lý Trị Phong, quỳ xuống.”

Lý Trị Phong không cãi lại, quỳ một gối xuống, tay trái đặt trên đầu gối, tay phải chống sau lưng, hơi khom người hướng về phía Du Miểu.

Du Miểu cười hì hì nói: “Chúng ta là như vậy.”

Du Miểu nhận lấy ngân phiếu trong tay Lý Duyên, bản thân lấy một trăm lượng, còn một trăm lượng kia nhét vào ngực Lý Duyên, nói: “Hắn họ Lý, là ngươi đặt tên cho hắn đúng không?”

Lý Duyên hừ lạnh một tiếng, Du Miểu lại nói: “Ta không sửa lại tên, Khuyển Nhung nô này coi như là ngươi tặng ta, chút tiền ấy mời ngươi uống rượu, được không?”

Lý Duyên: “Hiện tại là nô của ngươi, cho ta đánh được không?”

Du Miểu đáp: “Dĩ nhiên được, ngươi đánh đi.”

Lý Duyên phi một cước đạp Lý Trị Phong té trên mặt đất, tiện tay nhấc bình hoa nện lên đầu hắn, tiếng đồ sứ vỡ, bình hoa nát, trán Lý Trị Phong chảy máu, hắn lảo đảo nhưng vẫn miễn cưỡng quỳ chỗ đó.

Thấy mặt Du Miểu co rúm, tay áo cuốn lại, Lý Duyên nói: “Tên cẩu này, lợi cho ngươi rồi.”

Du Miểu: “Được rồi, không kết liễu người này được không?”

Lý Duyên: “Chừa cho ngươi mặt mũi, quên đi.”

Du Miểu không biết Lý Duyên và Khuyển Nhung nô có ân oán gì, bất quá nếu đã nói ra, sau này Lý Duyên sẽ không làm khó dễ hắn nữa, lần sau có thể mang ra ngoài.

Lý Duyên xoay người đi tới chính viện, lòng Du Miểu trần ngập vui mừng, việc này đã xong, chuyện Lý Duyên cũng đã giải quyết, hỏi: “Hôm nay đi đâu chơi?”

Lý Duyên: “Lâm tiểu tử có được con ngựa tốt từ Tây Vực, đi xem một chút, đi đi.”

Lý Trị Phong vẫn còn quỳ trong phòng không nhúc nhích, Du Miểu và Lý Duyên kề vai sát cánh xuyên qua hành lang đi mất.

Đợi khi Lý Duyên và Du Miểu đi rồi, tiểu thϊếp Yên Hồng núp sau cột ngoài hành lang mới đi ra, hiếu kì nhìn nhìn vào phòng Du Miểu, chỉ thấy Lý Trị Phong đầu đầy máu, quỳ một gối đang thu thập mảnh vỡ, gom bình hoa bị đập nát lai.

“Ngươi là người bên cạnh Du thiếu gia?” Yên Hồng hỏi: “Sao chưa thấy ngươi bao giờ?”

Lý Trị Phong ngẩng đầu nhìn nàng.

Yên Hồng lại hỏi: “Ngươi câm điếc?”

Lại nói về ngày hôm ấy, Du Miểu cùng Lý Duyên cười nói đi đến nhà Lễ bộ thị lang xem ngựa quý của bằng hữu, Du Miểu không biết cưỡi ngựa, Lý Duyên nói sẽ dạy hắn cưỡi, đang hứa ra ngoại thành cưỡi ngựa thì gã sai vặt Du phủ tới truyền tin, muốn Du Miểu về gấp.

Du Miểu rất tiếc nuối, đành phải tạm biệt bằng hữu về nhà, vừa vào phủ là thấy Lý Trị Phong quỳ giữa phòng, trên bàn là khế ước bán thân, Du Đức Hữu giận run người nằm trên ghế tựa như ngọn núi thịt, Du Miểu liền hiểu rõ tình hình.

“Người này…” Du Miểu nói: “Là bằng hữu đưa chất nhi, là một nô ɭệ.”

Du Đức Hựu: “Nô ɭệ cũng nhận được?! Ngươi nghĩ hắn là nô ɭệ bình thường sao? Nô ɭệ này rất khó nuôi! Là ngươi không biết! Lập tức đuổi hắn đi! Đuổi đi đuổi đi, đừng gây chuyện!”

Du Miểu hồi hộp nhìn Lý Trị Phong, hỏi: “Ngươi gặp rắc rối?”

Lý Trị Phong không gật cũng chẳng lắc.

Du Miểu cười hì hì nói: “Thúc, cho ta giữ lại đi, cái người này so với Thạch Kì đỡ lo hơn nhiều.”

“Không được!” Du Đức Hữu đập bàn rống lên.

Phu nhân ngồi bên cạnh giật mình làm nước trà hắt đầy người, vội nói: “Lão gia bớt giận, lão gia bớt giận… Miểu nhi này, đây cũng không phải nô ɭệ bình thường, hắn là người Khuyển Nhung! Nhà chúng ta không thể lưu Khuyển Nhung nô, sẽ xảy ra chuyện.”