Chương 8

Khi về chính viện Bắc Phong, Du Miểu xoa xoa tay sai người hạ kiệu, đi về thư phòng thấy Lý Trị Phong đang đứng ở Đông Sương viện quét tuyết, Du Miểu dừng bước, Lý Trị Phong liền phát hiện hắn, buông chổi, dường như muốn đi tới nhưng lại không dám qua. Trời đông giá rét, Lý Trị Phong ăn mặc thật là đơn bạc, người này giống như không sợ lạnh chút nào, một thân vải thô đơn y hiện ra dáng người vĩ ngạn, tựa như tơ lụa bọc sắt thép.

“Đi vào sưởi ấm!” Du Miểu nói với hắn.

Lý Trị Phong phảng phất như muốn nói cái gì, Du Miểu lại phất tay ý bảo hắn đi vào, còn mình thì xoay người vào thư phòng.

Du Đức Hữu trừng mắt nhìn Du Miểu. Du Miểu thay đổi gương mặt, cười hì hì nói: “Cha chất nhi nói gì vậy.”

“Tự ngươi xem đi.” Du Đức Hữu đem thư ném cho hắn, Du Miểu mở ra xem.

Du Đức Hữu lại nhìn chằm chằm quan sát sắc mặt hắn.

Trong thư nói chuyện trên trời dưới đất, nhưng đối với chuyện Du Miểu ở kinh thành không nhắc tới một chữ, chỉ nói sơ lược rằng Du Miểu đã đến lúc thành gia lập nghiệp, năm đó phụ thân hắn mười bốn tuổi đã cùng các huynh đệ tự lập môn hộ phân gia, nay Du Miểu ở kinh thành đã học được sở thành, phải suy tính đến sự nghiệp nam nhi chi đồ.

Vừa vặn năm nay so với năm trước lạnh hơn, nghe đồn biên phòng Bắc Cương không ổn, tưởng niệm Du Miểu, muốn hắn trở về nhà một chuyến. Những việc khác cứ để cho Du Đức Hữu an bài, thương đội cứ theo Bắc lộ mà đi, xuyên qua Thương Châu vào Lưu Châu.

Vừa lúc Du Miểu muốn về nhà một chút, thuận tiện chìa tay xin tiền, còn cái gì mà thành gia lập nghiệp, toàn bộ đều là vô nghĩa. Sách ở kinh thành còn chưa đọc xong, lúc này kêu hắn trở về chỉ sợ là muốn hắn cưới vợ thôi.

“Hắc.” Du Đức Hữu cười gian: “Ngươi đoán cha ngươi muốn làm gì?”

“Hắc hắc hắc.” Du Miểu cũng biết thư của phụ thân không thể gạt được lão thọ tinh này, đáp: “Muốn chất nhi thú tức phụ? Để tức phụ quản ta?” (tức phụ: vợ)

Du Miểu đem thư gấp lại cất vào trong ngực.

Du Đức Hữu còn nói: “Ngươi cũng biết nên được tức phụ quản? Không vội đi, ta hỏi ngươi trước, Khuyển Nhung nô kia đâu? Lúc nào thì đuổi đi? Kẻ này vạn lần không thể mang về nhà!”

Du Miểu ‘nga’ một tiếng, Du Đức Hữu còn nói: “Về nhà việc đầu tiên nhất định phải đuổi hắn đi! Từ đâu đến thì về chỗ đó!”

Du Miểu có chút luyến tiếc, Du Đức Hữu lại giáo huấn: “Quay về đi, cha ngươi còn không thể cho ngươi được hai trăm lượng bạc sao?”

Du Miểu: “Dạ dạ dạ.”

Du Miểu ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng rất không tình nguyện, hắn còn muốn ở lại vài ngày đâu, không chừng hắn về người trong phủ cũng chẳng mừng rỡ, nhưng mà phụ thân đã gọi hắn về nhà một chuyến, Khuyển Nhung nô lại không thể để ở nhà đường thúc được. Bằng không hắn chân trước vừa đi, Lý Trị Phong sau lưng coi như bị bán.

Đưa đến quý phủ Lý Duyên lại càng không được, Lý Duyên đảm bảo không thèm nhìn tới liền gϊếŧ hắn luôn.

Mang theo cùng đi? Lại không mang về nhà được, chỉ có thể nửa đường thả hắn, để hắn tự tìm sinh kế. Tuy nói tốn hai trăm năm mươi lượng bạc nhưng giờ phút này cảm giác về Lý Trị Phong cũng không phải đơn giản là chuyện tiền bạc.

Du Đức Hữu muốn Du Miểu về chuẩn bị, vừa vặn mấy ngày mùa đông gần đây thương đội muốn rời kinh thành. Từ kinh thành xuống phía Bắc Trường Giang Lưu Châu có hai lộ tuyến, một đội đi dọc theo Hoàng Hà xuống Đông Sơn, vào Thương Châu cảnh, bên đường xe ngựa xóc nảy không an ổn, trèo đèo lội suối, đi phải hơn bốn mươi ngày.

Mà một đội khác rời khỏi kinh sư, dọc theo Bắc Trường Thành một mạch đi về phía Đông, đi qua quan đạo Sơn Hải Quan về hướng nam, con đường này an ổn hơn, nhưng bên cạnh đó gió to tuyết lớn cũng phải mất hơn một tháng. Du Miểu trong lòng khẽ động, nói: “Chất nhi theo đội buôn phía bắc a.”

“Tùy ngươi.” Du Đức Hữu tức giận.

Du Miểu còn nói: “Khuyển Nhung nô chất nhi mang theo đi cùng, tùy ý tìm một chỗ thả, thúc không cần lại phí tâm.”

Nhìn vẻ mặt Du Đức Hữu kia nghiễm nhiên như tiễn được bước ôn thần, Du Miểu dọc theo hành lang đi về phía trước, trái lo phải nghĩ, đi bắc lộ là hắn tạm thời quyết định, chẳng phải đó là nơi có người Khuyển Nhung sao? Đợi đến biên giới cho Lý Trị Phong chút ngân lượng rồi cho hắn đi, đốt khế ước bán mình thả tự do cho hắn, coi như làm chuyện tốt vậy.

Bên trong Đông Sương viện, Lý Trị Phong như trước ôm đầu gối ngồi dưới hành lang ngắm tuyết, vừa quét qua một lần, trên mặt đất lại phủ kín một tầng băng mỏng ướt nhẹp, thấy Du Miểu lại đây, Lý Trị Phong liền đứng dậy cùng hắn đi vào.

Trong phòng, Du Miểu thở ra một hơi, ngồi vào trước giường, Lý Trị Phong quỳ một gối, thoát giày cho hắn, lại đem giày đặt cạnh chậu than đang cháy. Du Miểu nói: “Trời tuyết lớn, sao không mặc nhiều chút?”

Lý Trị Phong không trả lời, Du Miểu lại nói: “Ngày mai tìm cho ngươi áo choàng lông mặc vào.”

Lý Trị Phong gật gật đầu, Du Miểu lại hỏi: “Người Khuyển Nhung các ngươi đều ở phía Bắc Trường Thành, trời giá rét đông lạnh chắc là cũng quen đi.”

Lý Trị Phong như trước không đáp lại, chỉ cầm bàn chải nhẹ nhàng quét tuyết trên giày, Du Miểu đã tạo thành thói quen ở chung với người này, còn nói: “Ngày mai ta phải về nhà một chuyến.”

Bàn chải trên tay Lý Trị Phong dừng lại một chút, Du Miểu tiếp: “Ngươi không cần lưu lại nơi này, đi cùng ta.”

Lý Trị Phong đặt chiếc giày xuống bên cạnh.

“Nếu ta làm ngươi khó xử, ngươi cứ mệnh ta tự sát là được.” Lý Trị Phong nói.

Du Miểu mới đầu không nghe rõ, trước tiên là ngẩn ra, Lý Trị Phong thái độ như bình thường tựa cái gì cũng chưa nói, mở miệng: “Ta đi thu thập này nọ.”

Du Miểu chân trần đung đưa ngồi trên giường, nghĩ rằng có nên nói chuyện hắn thả Lý Trị Phong trở về hay không, vẫn là không nói đi. Nếu có thể mang về nhà, Du Miểu ngược lại không muốn thả hắn đâu, nhưng lão cha trong nhà so với Du Đức Hữu lại càng không dễ gạ gẫm. Nhìn thấy nhiều thêm một gương mặt lạ hoắc tất nhiên sẽ hỏi từ đâu đến, khi biết là nô ɭệ tất nhiên muốn xem khế ước bán mình, giấu không được nói chi đem Khuyển Nhung nô mang tới mang lui, mà dưỡng nô từ trước đến nay là việc dân không cáo quan không truy. Đáng tiếc dùng chưa được bao lâu.

Du Miểu đột nhiên nhớ tới một chuyện, hướng sau bình phong nói: “Lý Trị Phong?”

Lý Trị Phong đi ra, Du Miểu: “Buổi tối ngủ cùng ta đi, dạy ta chuyện đó làm như thế nào. Cha ta không chừng là muốn làm mai cho ta thú tức phụ.”

Lý Trị Phong vẻ mặt phức tạp nhìn Du Miểu, Du Miểu lông mi khẽ động, chờ mong nhìn hắn.

“Ngày thường ta nghe lời ngươi.” Lý Trị Phong nói: “Trên giường chi bằng ngươi nghe theo ta.”

Du Miểu nói: “Thành giao, nghe lời ngươi, dù sao ta cũng không hiểu.”

Lý Trị Phong nheo mắt nhìn Du Miểu một lát, cuối cùng gật gật đầu. Du Miểu nghĩ là dù sao cũng phải thả hắn đi, có chỗ nào dùng được thì sử dụng thôi, nếu không cũng lãng phí.

Dáng người Lý Trị Phong cao lẫn thon dài cường tráng, Du Miểu xưa nay chưa bao giờ lõa thể trước mặt người khác, ngày thường cùng lắm là ầm ĩ với đám hoàn khố Lý Duyên, bị đè ra hôn hôn mà thôi, vừa nghĩ đến sẽ cùng gia nô này ‘làm việc’, không khỏi có chút khẩn trương.

Đêm đó ăn cơm xong, Du Đức Hữu cùng phu nhân lại dặn dò Du Miểu một phen, Du Miểu nghe vào tai trái đi ra tai phải, nghe không vào nổi ba phần, trong đầu chỉ suy nghĩ đến việc kia. Khi về phòng, Lý Trị Phong vẫn như cũ đứng thẳng ở hành lang chờ hắn.

Lý Trị Phong vẻ mặt lạnh lùng, hầu hạ Du Miểu thoát quần áo. Du Miểu mặc áo đơn quần chẽn nằm dài trên giường, Lý Trị Phong ngồi vào bên trong, nói: “Nói rồi, trên giường phải nghe ta .”

Du Miểu ‘ân’ một tiếng.

Lý Trị Phong liền động thủ cởϊ áσ choàng của mình, cởi xuống ngoại bào, lại cởϊ áσ ngắn, hiện ra cơ ngực lẫn cơ bụng màu đồng thập phần xinh đẹp. Du Miểu không khỏi nuốt nước miếng, Lý Trị Phong lại giật đai lưng ra, quần ngoài lỏng lẻo rơi xuống đất, vật giữa khố gian đã bán cứng rắn, đôi chân dài cường tráng bước đến bên giường, xoay người ngồi cạnh Du Miểu, không nói một lời liền đưa tay ôm tới.

P/s: Chương sau có H hí hí, tớ set vip theo luật thôi, mấy chương sau tớ free tiếp nè.