Chương 5

Du Miểu cất khế bán mình vào trong người, cười hắc hắc với thúc thúc rồi vội vàng bỏ chạy.

“Thế nào?” Du Miểu vừa trở lại phòng liền hỏi.

Thạch Kì đáp: “Đại phu nói không có gì đáng ngại, đều là vết thương ngoài da, có mấy chỗ bị nội thương, kêu ta đi mua Nhất Phương Thiên Vương bảo mệnh đan cho hắn ăn. Hắn nhiễm phong hàn vẫn chưa khá hơn, chỉ sợ ảnh hưởng đến phổi, uống theo đơn thuốc này nếu một thời gian sau không thấy khỏi lại gọi lão đến xem.”

Du Miểu gật đầu, Thạch Kì còn nói: “Nhưng mà Thiên Vương bảo mệnh đan quả thật không rẻ, cũng phải mười lượng bạc……”

Du Miểu không nhịn được đau đớn, nhưng hai trăm lượng cũng bỏ ra rồi, nên thôi cũng chẳng so đo điểm ấy, móc ngân lượng đưa cho gã, nói: “Đi mua đi.”

Xế chiều hôm đó Thạch Kì mang thuốc về, Du Miểu đưa bảo mệnh đan cho Lý Trị Phong ăn, số dư bỏ lại trong hũ, lấy thêm hỏa lô, ngồi trong phòng nấu thuốc cho Lý Trị Phong. Nấu nấu, Du Miểu chợt thấy không đúng, bản thân vốn là đại thiếu gia, hà cớ gì mua nô ɭệ về ngược lại biến thành kẻ hầu hạ chứ?!

“Ta lần này vì ngươi.” Du Miểu buồn bực nói: “Thật là chẳng dễ dàng, ngươi uống thuốc rồi mau khỏi nhanh lên, xong muốn làm gì cũng được.”

Lý Trị Phong ăn Thiên Vương bảo mệnh đan, sắc mặt đã tốt hơn chút, chỉ là luôn nhìn chằm chằm Du Miểu. Du Miểu còn nói: “Thật bất thường, sao lại biến thành ta hầu hạ ngươi? Uống đi.”

Du Miểu đưa chén thuốc qua cho hắn, đồ vật này nọ cũng lười thu dọn, lăn qua lăn lại cả một ngày mệt muốn chết, nhảy lên giường nằm ngay đơ.

Ngay đêm đó Lý Trị Phong khẩu vị đã tốt hơn một chút, có thể ăn cháo gà, Du Miểu thầm cầu mong hắn khỏi nhanh lên, một bên kêu trù phòng nấu một chén lớn, lại sai Thạch Kì đi mua nhân sâm, linh chi thuốc bổ cho Lý Trị Phong ăn, miễn cho hắn cứ nằm dây dưa. Trước khi ngủ còn nấu một chén thuốc cho hắn uống, xong xuôi đâu đó liền đi ngủ.

Nửa đêm nghe thấy tiếng động, Du Miểu lập tức bừng tỉnh. Lúc đầu còn tưởng có trộm, đến khi ngẩng đầu nhìn thấy thân ảnh cao lớn, biết đó là Lý Trị Phong.

Không phải là muốn trộm đồ này nọ rồi chạy trốn đấy chứ, Du Miểu không dám lộn xộn, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ quan sát, phát hiện Lý Trị Phong đang thu dọn chén thuốc và bát cơm dùng lúc ban ngày, sau đó dọn dẹp ấm lô. Khi thu dọn đến trước án thư, hình như nhìn thấy khế bán mình, hắn vẫn bình thản như không có việc gì, đặt nó qua một bên.

Hôm sau, Lý Duyên vì chuyện đó mà không cho người đến tìm Du Miểu, Du Miểu càng không có khả năng tới thăm, cả ngày nằm trong nhà chán gần chết, có khi đi xem Lý Trị Phong đã khá hơn chưa, có khi cùng hắn trò chuyện. Lý Trị Phong nói rất ít, giống tên đầu gỗ. Du Miểu lúc đầu thập phần tò mò về thân thế của hắn, hết hỏi rồi lại hỏi.

Du Miểu: “Khuyển Nhung là thứ gì?”

Lý Trị Phong: “Người.”

Du Miểu: “Ngươi làm sao lại bị bán đến kinh thành vậy?”

Lý Trị Phong: “Thua trận.”

Du Miểu: “Muốn về nhà không?”

Lý Trị Phong lắc lắc đầu.

Du Miểu: “Ngươi ở giáo phường tư làm việc gì?”

Lý Trị Phong chỉ nhìn Du Miểu không trả lời, thuốc đã nấu xong, Du Miểu nói: “Tự ngươi đi lấy thuốc uống đi.”

Lý Trị Phong yên lặng đi uống thuốc, Du Miểu lại nói: “Này Khuyển Nhung nô, ngươi muốn báo đáp ta như thế nào?”

Lý Trị Phong: “Từ nay về sau ngươi muốn ta làm cái gì ta liền làm cái đó, ngươi muốn ta sống, ta liền sống, ngươi muốn ta chết, ta liền chết.”

Du Miểu tâm khẽ động, không ngờ người này sẽ nói một câu dài như vậy, Du Miểu nhất thời cũng không nghĩ ra muốn hắn báo đáp cái gì, hỏi: “Ngươi biết làm việc nhà không? Sẽ hầu hạ ta? Chải đầu thì sao?”

Lý Trị Phong gật gật đầu, Du Miểu hỏi tiếp: “Giặt quần áo nấu cơm quét tước, việc nặng sẽ làm sao?”

Lý Trị Phong nhìn chăm chú chén thuốc, hơi gật đầu.

Du Miểu: “Đánh nhau thì sao?”

Lý Trị Phong: “Biết một chút.”

Du Miểu: “Ngươi còn có thể làm gì?”

Lý Trị Phong uống một ngụm thuốc, đáp: “Bồi giường.”

Du Miểu nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Ngươi lên giường với Lý Duyên chưa?”

Lý Trị Phong lắc lắc đầu, Du Miểu suy nghĩ một hồi, nói: “Chờ khỏi bệnh rồi ngươi hãy hầu hạ ta đi. Nếu làm tốt, quá vài năm sẽ thả ngươi về nhà.”

Du Miểu không biết lên giường cùng nam nhân sẽ như thế nào, bất quá có khi sức khỏe của Lý Trị Phong còn chẳng bằng mình, nên hiện tại cũng không thể ép buộc hắn lung tung, vạn nhất lăn ra chết thì rất không có lời.

Du Miểu ngồi trước án, hỏi: “Ngươi sẽ bồi ta đọc sách sao? Lại đây mài mực cho ta đi.”

Lý Trị Phong uống thuốc xong, đi qua mài mực cho Du Miểu, hắn hất vạt áo dài sang một bên, quỳ một gối xuống cạnh Du Miểu. Động tác kia nhìn qua có vẻ tốn khá nhiều khí lực, Lý Trị Phong vén ống tay áo lên, các ngón tay niết mặc bổng[1], lặp lại động tác mài mực trên nghiên đài. Du Miểu nhìn thoáng qua, có cảm giác người này so với đám tiểu tư đều không giống với, hắn có một loại khí chất nói không nên lời.

“Ngươi biết chữ không?” Du Miểu hỏi.

Lý Trị Phong gật gật đầu.

Du Miểu chấn kinh, còn có nô ɭệ biết chữ nữa?

Lý Trị Phong mài mực xong, đứng dậy đi thu dọn này nọ, một lát sau quay lại ngồi xuống bên cạnh Du Miểu, đặt tay trước mũi nhịn ho mấy lần. Du Miểu viết lung tung gì đó, ở trên giấy loạn bôi loạn vẽ, đọc sách không vào, nhàm chán nằm sấp xuống nghĩ đến đám người Lý Duyên, ở nhà buồn bực thật chẳng thú vị, nhưng mà đắc tội Lý Duyên rồi nên không tiện ra ngoài chạy loạn chọc hắn ghét thêm.

Phiền toái hơn là đã xài hết bạc, lần trước được viện trợ năm trăm lượng bạc dùng chưa đầy ba tháng, phải nghĩ biện pháp xin xỏ cha hắn mới được.

Du Miểu nghiêng mắt liếc nhìn kẻ đầu sỏ làm hắn cháy túi, thấy Lý Trị Phong đang xem thứ hắn vẽ bậy trên án, vẻ mặt lạnh lùng. Lý Trị Phong phát hiện Du Miểu nhìn mình, tầm mắt dời sang Du Miểu, nhìn thẳng hắn.

Lý Trị Phong không chỉ tư thế mài mực kỳ quái, động tác ngồi chồm hỗm cũng rất lạ lùng. Tùy tiện quỳ bên cạnh chưa tính, hoặc chính là ngồi, Lý Trị Phong lại gác hai tay lên đầu gối, thắt lưng thẳng tắp như quan binh tướng sĩ trong triều, mơ hồ có chút xơ xác tiêu điều.

Du Miểu ngoắc ngoắc hắn, gọi: “Lại đây.”

Lý Trị Phong đứng dậy đi tới hai bước, khom người quỳ xuống, ngay cả khi quỳ như vậy so với Du Miểu còn cao hơn, cúi đầu nhìn hắn. Du Miểu cảm giác trong ánh mắt người này có loại vị đạo không thể diễn tả bằng lời.

Du Miểu tay phải cầm bút lông, ngón tay trái tách cổ hắn ra, khều khều miếng ngọc bội, nói: “Bảo mệnh phù này quả nhiên hữu dụng. Nương ta lưu lại cho ta, ngươi xem, ngươi thoi thóp gần chết mà chỉ hai ngày đã trị hết rồi.”

Lý Trị Phong không đáp.

Du Miểu hỏi: “Nam nhân cùng nam nhân làm chuyện đó như thế nào?”

Lý Trị Phong không đáp.

Du Miểu giục: “Nói chuyện đi.”

Du Miểu cuối cùng cũng biết vì sao Lý Duyên muốn đánh người này, đổi lại là Du Miểu mua người về lôi kéo một hồi, hỏi chẳng thèm đáp, chắc cũng muốn đập cho hắn một trận, nhưng may mà lúc trước đã có chuẩn bị nên giờ phút này không hề tính toán.

Lý Trị Phong: “Không nói rõ ràng được.”

Du Miểu nói: “Vậy về sau ngươi bồi giường dạy ta đi, ta còn chưa thử chơi đùa cái này cùng nam nhân đâu, hai trăm lượng bạc mua ngươi về chỉ để ngươi bưng trà đổ nước cũng quá lãng phí.”

Lý Trị Phong gật đầu, đối mặt nhìn Du Miểu một hồi, Du Miểu cảm thấy cái người này thật là chẳng thú vị gì cả.

“Nghiêng qua một chút.” Du Miểu bảo hắn nghiêng người, ngồi mệt mỏi, đang muốn tìm chỗ tựa, cứ như vậy dựa vào trong lòng Lý Trị Phong lười biếng lật sách, nghe tiếng hắn thở hổn hển như là bị hen suyễn.

Note:

Mặc bổng: thanh mài mực