Chương 25

Đang lúc nói chuyện, tiểu tư từ bên ngoài thò đầu vào dáo dác nhìn quanh.

Quản gia đứng một bên lập tức nói: “Chuyện gì?”

Tiểu tư đáp :“Lý Trị Phong……cầu kiến lão gia.”

“Lý…… Cái gì Phong là ai?” Du Đức Xuyên hỏi.

Tiểu tư đáp: “Chính là người về cùng nhị thiếu gia ngày trước, hắn nói có chuyện muốn nói với lão gia.”

Vừa nhắc liền đến, Vương thị sắc mặt hơi đổi, quản gia quát lớn: “Không thấy đang là lúc nào sao? Hắn mới tới không hiểu quy củ, ngươi chẳng lẽ cũng không hiểu?”

Tiểu tư vội giải thích: “Hắn nói có chuyện quan trọng, trì hoãn không được.”

Du Đức Xuyên lần đầu tiên gặp hạ nhân không quy củ như vậy, nhưng đến cũng vừa lúc, phải hỏi rõ hắn một phen, nếu là hạng người cùng hung cực ác, vậy cho một chút tiền rồi kêu hắn về nhà là được. Lão bèn phân phó: “Cho hắn vào.”

Vương thị buông đũa, giương mắt nhìn ra ngoại thính, Lý Trị Phong một thân trường bào xanh thẫm đứng ở ngoài cửa, không tiến vào cũng không hành lễ, Du Đức Xuyên thấy như vậy thì trong bụng tức giận. Nhưng nhìn hắn ngũ quan đường nét rõ ràng, một đôi con ngươi thâm thúy, trên lông mày còn có một vết sẹo, có lẽ là kẻ lưu vong nào đó, không biết nhặt được từ chỗ nào, không nên tùy tiện nổi giận. Quyết định được biện pháp, chờ quá mấy ngày nữa lại tìm cớ đuổi hắn đi là được.

Loại người này muốn sai khiến mà nói, chi bằng dùng tiền, không thể chửi mắng đuổi đi, bằng không chỉ sợ tâm sinh oán phẫn, tìm thời cơ quay về trả thù.

Du Đức Xuyên nén giận, hỏi: “Chuyện gì?”

Lý Trị Phong đứng bên ngoài trầm giọng nói: “Nhi tử ngươi sinh bệnh, chi chút tiền, ta đi mời đại phu cho hắn.”

Du Đức Xuyên hừ lạnh một tiếng, cả giận nói: “Đừng quản nó! Bệnh chết cũng được!”

Lý Trị Phong chỉ là không nói lời nào đánh giá ba người trong phòng. Vương thị bị nhìn thì trong lòng sợ hãi, thập phần không được tự nhiên, bận rộn khuyên nhủ: “Lão gia đừng nói như vậy……”

Quản gia luôn miệng đuổi người, nói: “Đi ra ngoài đi ra ngoài, đây không phải là chỗ cho ngươi ngây ngốc, chẳng có nửa điểm quy củ gì cả.”

Lý Trị Phong chỉ đứng bên ngoài thôi, mấy người trong phòng liền có loại cảm giác áp bách, dường như đứng hay ngồi đều không thích hợp, quản gia lại hô: “Mau đuổi hắn ra đi!”

“Hãy khoan hãy khoan.” Du Hán Qua mở miệng nói: “Ngươi là Lý Trị Phong?”

Lý Trị Phong không trả lời y, xoay người bỏ đi, thế này càng làm Du Đức Xuyên phẫn nộ, ngay cả hạ nhân cũng không để lão vào mắt, này là làm sao? Du Hán Qua buông đũa, nói: “Để con đi mời đại phu cho Nhị đệ.”

Vương thị: “Ăn cơm của ngươi trước đã, sai hạ nhân đi là được.”

Du Hán Qua: “Nhi tử tự mình đi thôi, nhân tiện xuống núi một chuyến, cha, nương, hai người cứ dùng bữa.”

Du Hán Qua cơm cũng chưa ăn xong liền đứng dậy, Du Đức Xuyên không ngăn cản y, lắc lắc đầu, thở dài một tiếng. Vương thị tự nhiên là biết lão cảm thán cái gì, cười nói: “Cứ để nó đi.”

Du Đức Xuyên: “Đều là con ta mà sao tính tình kém xa như vậy?”

Vương thị cười chế nhạo: “Như thế nào lại kém xa? Du Miểu giống ngươi ngày trẻ, cũng là cái tính lỗ mãng liều lĩnh, chứ không giống ngươi lúc thành gia lập nghiệp sau này.”

Du Đức Xuyên nhớ lại năm mười sáu tuổi, cái đêm bắn pháo hoa ở Dương Châu cũng là lúc lão vung tiền như rác, cười nói: “Hắc, tiểu tử này cái hay không học, tiêu tiền như nước lại học được phần mười.”

“Nếu ngươi không được Kiều gia giúp.” Vương thị thuận miệng nói: “Năm đó chỉ sợ ngươi cũng giống Miểu tử bây giờ, bị đánh một trận đuổi khỏi nhà. Khi đó nợ phong lưu vẫn còn ít hả?”

Năm đó Du Đức Xuyên luyện được một tay hảo tự, lại là tài tử một vùng Giang Nam Giang Bắc, ngâm thi tác phú, tài hoa hơn người, mê đảo không ít nhân, nhưng chỉ vì cái tính ham chơi, dự thi khoa cử liên tiếp không đậu, chưa từng được lọt vào mắt xanh của giám khảo, tiêu hết tiền liền rơi vào kết cục nghèo rớt mùng tơi.

Năm Ứng thiên thứ ba mươi ba, vẫn là Vương thị bán của cải lấy bạc cho hắn nhập kinh dự thi, nhưng trời không chiều ý người, Du Đức Xuyên lại thi rớt, trên người không còn đồng nào. Khi trở lại Du tộc ở Thương Châu, lão bị trưởng bối trong nhà bức bách thành hôn cưới Kiều Kha Nhi. Khi đó Vương thị đã mang thai sáu tháng, cũng không nguyện làm thϊếp, tình nguyện một người nuôi lớn Du Hán Qua.

Nay nhớ lại, Du Đức Xuyên cảm thấy đã nợ Vương thị rất nhiều, nay giàu có rồi, lão đưa thứ tử Du Miểu lên kinh đọc sách, tính toán cho hắn làm quan, nhưng tiểu nhi tử này cũng không phải kẻ đặt đâu ngồi đó, cũng giày vò lão không ít. Nhớ tới chuyện trước đây, Du Đức Xuyên không khỏi lắc đầu thổn thức, đáp: “Là ta bạc đãi nàng cùng Hán Qua, nay cũng đã già rồi, không còn cái thời tuổi trẻ bốc đồng nữa, ta nghĩ yên lặng sống cùng các ngươi mà thôi.”

Vương thị cười nói: “Vậy chọn ngày giúp bọn nó thú tức phụ, trông nom hai huynh đệ này một chút, ta thấy……”

“Aizz, không được.” Du Đức Xuyên nói: “Lớn nhỏ phải có lễ, Hán Qua còn chưa làm mối, làm gì có đạo lý Du Miểu thành thân trước……”

Vương thị sắc mặt thoáng đổi, Du Đức Xuyên nói: “Việc này ta đương nhiên sẽ an bài thoả đáng, đến lúc đó triển khai từng bước một, ta xem tiểu tử kia còn chống cự được không, chỉ sợ ngươi không chịu được.”

Vương thị đại ý là muốn bàn chuyện mai mối hôn sự cho Du Miểu, thú thê tử xong là có thể tự lập môn hộ, toàn bộ Bích Vũ sơn trang thì có một nửa đều hướng về nàng. Chuyện Du Miểu đêm qua la hét ầm ĩ, Vương thị tự nhiên là trong lòng hiểu rõ. Dự đoán Du Miểu chắc sẽ không ngốc ở nhà lâu, sớm thành thân là có thể sớm dọn ra ngoài, miễn cho cả ngày mắt to trừng mắt nhỏ ngột ngạt.

“Vậy người đi cùng Miểu tử.” Vương thị lại hỏi: “Lão gia định an bài như thế nào? Hung hình ác tướng, nửa điểm quy củ cũng không có, ta nhìn thôi cũng thấy dọa người, chỉ sợ không thể lưu lại.”

Du Đức Xuyên: “Chờ tiểu tử kia hết bệnh rồi cho hắn chút bạc, đuổi hắn đi là được.”

Lý Trị Phong sẽ không biết tính toán của Du Đức Xuyên, rời khỏi đại sảnh liền quay về Đông Sương, ở ngoài cửa nói với Mộc Kì: “Tiền, có hay không.”

Mộc kì: “Sao cơ?”

Lý Trị Phong chìa tay giữa không trung, ý bảo hắn lấy bạc ra. Mộc Kì cả kinh, thất thanh nói: “Lão gia không đồng ý……”

Lý Trị Phong lập tức ra hiệu ý bảo hắn im miệng, Mộc Kì thần sắc âm tình bất định, một bên móc bạc vụn trong người, một bên đè thấp thanh âm, sợ Du Miểu nằm trong phòng nghe thấy, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta tự đi mời đại phu?”

Lý Trị Phong ngón tay chọc chọc vào người mình, ý bảo hắn đi là được rồi, Mộc Kì hỏi: “Ngươi biết đường? Ngươi đi mời đại phu tốt nhất trấn trên, chẩn bệnh một lần hết năm đồng bạc, còn phải đi bốc thuốc, này, ừm, đưa ngươi hai lượng……”

Lý Trị Phong tiếp nhận bạc vụn, tiến lên một bước, chần chừ có nên vào nhìn Du Miểu một cái hay không, nhưng cuối cùng vẫn là không đẩy cửa đi vào, xoay người chạy đi.

Du Miểu ở trong phòng đã tỉnh, nghe được nhất thanh nhị sở, chỉ là nén giận nằm trên giường, sau khi Lý Trị Phong đi, Du Miểu la to: “Để ta chết đi!”

Du Miểu dùng chăn chùm đầu, mặt hướng về vách tường, không ngừng nuốt nước mắt.

Lý Trị Phong chân trước mới vừa đi, Du Hán Qua sau lưng liền đến. Cửa ‘két’ một tiếng bị đẩy ra, Du Miểu như trước nằm sấp, Du Hán Qua đi tới, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi, kéo chăn trên đầu Du Miểu ra, dưới gối một mảnh ẩm ướt.

“Nương không cần ta, cha cũng không muốn ta ……” Du Miểu nức nở khóc: “Đừng động vào ta, để ta chết đi.”

Du Hán Qua bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán Du Miểu. Mặt hắn nóng đến đỏ bừng, đầu đau muốn nứt, chỉ cảm thấy không muốn sống nữa, từ từ nhắm hai mắt lại, hắn tưởng là Lý Trị Phong nên vẫn không nhúc nhích.

Du Hán Qua xoay người đi ra, đóng cửa lại, vội vàng xuất ngoại phân phó xe xuống núi mời đại phu.

Lý Trị Phong sau một khắc đó cơ hồ là chạy như bay. Bích Vũ trà trang cách huyện trên có bốn mươi dặm đường, sắp vào đông chí, hái xong một nhánh đông trà cuối cùng, hai người nông dân đều đang ngồi nghỉ tạm.

Lý Trị Phong chạy ngang qua tiệm ăn lần trước, hướng lão bản nương hỏi: “Đại phu nổi danh nhất huyện tên gọi là gì?”

Lão bản nương chỉ đường, nói: “Ngươi đi về phía đông dọc theo sơn trà, vào trong huyện rồi lại đi về phía đông tiếp, có nhà gọi là Bảo Tề Đường, Hình đại phu ở đó rất tốt, chỉ là tính tình có chút kỳ quái, sao vậy? Thiếu gia nhà ngươi bị bệnh? A đợi đã, ngươi uống miếng nước rồi đi……”

Thành đông, Bảo Tề Đường…… Lý Trị Phong xoay người hướng về phía huyện chạy đi, buổi sáng khi mặt trời lên cao rời khỏi Bích Vũ sơn trang, sau giờ ngọ đã đến nơi, một ngụm nước cũng chưa uống, chạy thẳng đến dược đường. Mùa đông mọi người thường bị phong hàn ho khan, trong thành dân cư rải rác, ngồi ở nội đường chờ bốc thuốc chẩn bệnh cũng được vài người.