Chương 26

Lý Trị Phong tiến vào sân, hỏi: “Vị nào là Hình đại phu?”

Một người chỉ cho Lý Trị Phong, chính là lão giả ngồi trong nhà. Lý Trị Phong tiến lên, đem năm đồng bạc đặt lên bàn, nói: “Đại phu, mời đến chẩn bệnh cho thiếu gia nhà ta.”

Lão giả vừa thấy Lý Trị Phong liền nổi giận, nói: “Ngươi là người đông tây nào! Lão Diêm vương có đến đây bắt người cũng phải đứng xếp hàng! Mau cút ra ngoài! Chẳng có nửa điểm quy củ gì cả!”

Mọi người đều cười ồ lên, Lý Trị Phong nói: “Ở Bích Vũ sơn trang, có hơi xa.”

Hình đại phu cầm lấy quải trượng hướng Lý Trị Phong đánh xuống, nổi giận nói: “Không đi! Không đi!”

Quải trượng đánh lên người Lý Trị Phong vài cái. Lý Trị Phong hất tà áo, quỳ xuống một gối rồi tiếp hạ một gối nữa, quỳ thẳng trên mặt đất, tiếp đó mạnh mẽ khom người dập đầu hành lễ, trán tiếp xúc với sàn nhà vang thành tiếng.

Hình đại phu không phải chưa thấy người dập đầu bao giờ, nhưng dập đầu mà phát ra âm thanh tới mức này vẫn là lần đầu tiên, liền nhảy lên vì kinh hãi.

Lý Trị Phong thấp giọng nói: “Đại phu, thiếu gia Du Miểu nhà ta bị phong hàn, nương hắn mất sớm, cha hắn lập kẻ khác làm trưởng tử, không quản hắn bệnh tật, cầu ngài đi theo ta một chuyến, ta vụng về không khéo ăn nói, đại ân đại đức…”

“Du Miểu?” Mắt Hình đại phu híp lại.

Mấy bệnh nhân khác đền nhón chân nhìn, không biết Lý Trị Phong đang nói gì, chỉ thấy hắn vừa nói vừa dập mạnh đầu, tiếng “đông, đông” vang lên, ngay cả người bên cạnh cũng nghe thấy.

“Nhanh đi đi, Hình lão đầu!”

“Lỡ đâu là bệnh cấp tính thì sao?”

“Đúng đúng, mạng người quan trọng, dập đầu mạnh như vậy, đừng thế nữa.”

Bệnh nhân thất chủy bát thiệt, ngược lại nói giúp Lý Trị Phong, Lý Trị Phong lại dập đầu lần nữa. Đến lần thứ ba, Hình đại phu cũng không ngồi yên nổi, nói: “Thôi thôi, ngươi đứng lên, vậy lão phu đi một chuyến.”

Hình đại phu quay về hậu đường lấy hòm thuốc, sai đồ đệ ra sảnh ngồi trông nhà, Lý Trị Phong đi trước dẫn đường, Hình đại phu ra khỏi dược đường, hỏi: “Xe đâu? Không xe không ngựa, ngươi để lão hủ đi bốn mươi dặm đường?”

Lý Trị Phong nói: “Ta cõng đại phu.”

Hình đại phu hồi lâu vẫn không nói gì, Lý Trị Phong lại quỳ gối xuống, lúc này ông mới biết Lý Trị Phong hoàn toàn nghiêm túc, vểnh râu trừng mắt nói: “Người trẻ tuổi, ngươi…”

Lý Trị Phong vẫn không nhúc nhích, Hình đại phu lại nói: “Thôi, ngươi để lên núi rồi hãy cõng, đi đi đi đi.”

Lý Trị Phong vẫn như trước quỳ gối dưới đất, đưa lưng về phía Hình đại phu, làm ông không khỏi bật cười: “Đứa nhỏ này ở đâu ra mà sao lại bướng bỉnh như vậy?”

Đám đông vây xem đều nghĩ hành động này của Lý Trị Phong thật là khôi hài, nhưng tính tình của Lý Trị Phong lại quật cường giống hệt Hình lão đầu vậy, Hình lão đầu ha ha cười nói: “Được rồi, đi đi.”

Nói xong Hình đại phu liền ngồi lên lưng Lý Trị Phong, lúc này Lý Trị Phong mới đứng dậy, chạy về Bích Vũ sơn trang.

Xe ngựa chở Du Hán Qua ra khỏi sơn trang, chạy dọc theo trà mã cổ đạo. Lý Trị Phong lưng cõng Hình đại phu men theo đường nhỏ, chạy bốn mươi dặm, về đến sơn trang lại chạy một mạch lên núi, vào sơn trang cũng không báo, hướng thẳng đến Đông Sương viện, hoàng hôn sắp xuống, Hình đại phu đẩy cửa tiến vào, trong phòng trải đầy ánh tà dương vàng rực.

Dọc đường Hình đại phu được cõng lâu như vậy không tránh khỏi tay chân tê dại, nói với Lý Trị Phong: “Đây là thiếu gia nhà ngươi, vậy ngươi là ai.”

Lý Trị Phong đáp: “Ta là đầy tớ, đại phu xem bệnh cho hắn trước đi, đừng chậm trễ.”

Hình đại phu đi vào, Du Miểu đang ngủ, mơ màng cảm thấy có người sờ tay mình, xoay người muốn gạt ra, lại bị Lý Trị Phong dễ dàng giữ lại.

“Làm…làm gì!” Du Miểu tiếng nói nghẹn trong cổ họng, quay đầu nhìn, giữa những tia sáng của hoàng hôn ảm đạm là khuôn mặt anh tuấn của Lý Trị Phong.

“Xem bệnh.” Lý Trị Phong nói: “Đã tới chậm.”

Hình đại phu: “Chớ lộn xộn, nằm im, lão nhân còn nhớ ngươi, ngươi là thiếu gia nhà họ Du, nhũ danh là Thủy Lâm nhi có phải không?”

Du Miểu mơ hồ nhận ra Hình đại phu, nói: “Ngài là Hình…Hình lão tiên sinh?”

Hình đại phu vuốt râu mỉm cười, nhiều năm trước ông đã xem bệnh cho Du Miểu một lần, Du Miểu giờ trường thành khuôn mặt có nhiều nét thay đổi, nhưng Hình đại phu trước nay dáng dấp vẫn như vậy, chậm rãi gật đầu nói: “Sinh bệnh phải chẩn bệnh, uống thuốc, bệnh mới tốt được. Bằng hữu ngươi chạy dọc chạy xuôi, chạy tám mươi dặm đường cõng lão phu trên lưng, ngươi nên chú ý đến bản thân, đừng qua loa. Đỡ hắn ngồi dậy, nhiễm phong hàn thôi, giải cảm là đỡ.”

Hình đại phu lấy ngân châm hơ qua lửa, châm vào huyệt hổ khẩu trên tay Du Miểu, Du Miểu trong nháy mắt cảm thấy gân sâu trong cánh tay bị kéo căng, hét lớn, Lý Trị Phong vẫn ôm chặt hắn.

“Ôm hắn, đừng cho hắn lộn xộn.” Hình đại phu cười nói.

“Vâng.” Lý Trị Phong ôm Du Miểu, cúi đầu hôn lên trán hắn, đưa tay xoa đầu hắn.

Du Miểu quấn chăn dựa vào ngực Lý Trị Phong, vô lực như một đứa trẻ, hầu kết giật giật, lại có cảm giác khổ sở.

Châm cứu một hồi, người Du Miểu toát đầy mồ hôi, trán đã bớt nóng nhưng sắc mặt vẫn chưa khá lên, hắn mệt mỏi dựa vào Lý Trị Phong.

Hình đại phu nói: “Còn phải uống thuốc nữa mới mau khỏi, hai người các ngươi ai quay lại bốc thuốc cùng ta?”

Lý Trị Phong áp mặt bên tai Du Miểu, nhỏ giọng nói: “Ta đưa đại phu về, thuận tiện bốc thuốc.”

“Ừ.” Đầu Du Miểu có chút đau nhưng thần trí lại thanh tỉnh hơn rất nhiều, không còn cảm giác muốn nôn, chỉ nhói từng cơn. Mộc Kì nói: “Thiếu gia ngủ tiếp đi, để ta làm là được rồi.”

Hình đại phu đứng dậy căn dặn: “Nấu chút cháo để hắn ăn cho dễ tiêu, ta đi đây.”

Lý Trị Phong gật đầu, Du Miểu nói: “Ngày khác…sẽ đến cảm tạ lão gia gia.”

Hình đại phu vỗ vỗ vai Du Miểu, ý bảo hắn nằm xuống, cái gì cũng không nói, lắc đầu đi ra khỏi phòng.

Giờ dậu, Lý Trị Phong vẫn như cũ cõng Hình đại phu xuống núi. Dọc đường trời tối như mực, con ngươi Lý Trị Phong như chim ưng sáng quắc, Hình đại phu được hắn cõng, hỏi: “Ngươi là người hầu Kiểu tiểu thư đem tới?”

Lý Trị Phong trong bóng tối không nhanh không chậm đáp: “Không phải, ta được thiếu gia dùng tiền mua về.”

Hình đại phu: “Đầy tớ trung thành như vậy thật khó mà kiếm được, nhà ngươi ở đâu?”

Lý Trị Phong: “Biên ngoại.”

Chuyện vài năm nay Hình lão đầu cũng có nghe qua, dù sao Du gia cũng là phú thương nơi này, gió thổi cỏ lay, trên phố không ít người bàn tán. Năm đó Hình lão đầu có xem bệnh cho Kiều Kha Nhi vài lần, cũng là chỗ quen biết cũ, than thở nói: “Kiều tiểu thư tính tình tốt vô cùng, xem ra Du Đức Xuyên kia vẫn không quên được chuyện cũ.”

Lý Trị Phong dạ đáp lại, từ xa, trong huyện đã lác đác lên đèn, Hình đại phu trở lại dược đường, nói: “Ngươi nghỉ ngơi chút đi, ta đi bốc thuốc.”

“Sư phụ đã trở về.” Tiểu đồ trong nhà đệ hét lên.

“Hình lão tiên sinh!” Du Hán Qua bước nhanh ra đón, thấy Lý Trị Phong thì sửng sốt. Hình lão đầu sau khi vào cũng chẳng nhìn Du Hán Qua, đi thẳng vào dược đường, Du Hán Qua không biết vì sao Lý Trị Phong ở chỗ này, hỏi: “Ngươi…”

Lý Trị Phong đứng ngoài, tựa như không nhìn thấy Du Hán Qua, Du Hán Qua hướng đại phu nói: “Hình lão tiên sinh, ta là người Bích Vũ sơn trang, cha là Du Đức Xuyên, phái ta xuống mời lão tiên sinh lên sơn trang xem bệnh cho đệ đệ ta một chuyến.”

Hình đại phu cười lạnh nói: “Người cha phong lưu của ngươi chẳng phải muốn hài tử đang bệnh trong nhà nhanh chết sao?”

Sắc mặt Du Hán Qua thoáng đổi, Hình đại phu viết phương thuốc giao cho đồ đệ đi chuẩn bị. Đồ đệ ông cầm vài thang thuốc ra, nói: “Năm lượng bạc, vị thiếu gia nào trả tiền thuốc?”

Lý Trị Phong móc bạc trong người ra, Du Hán Qua đại khái đoán được, vội vàng đáp: “Ta trả.”

Du Hán Qua kéo tay áo Lý Trị Phong lại, nhưng Lý Trị Phong đã dùng tay bắn ra, bạc vụn leng keng rơi vào chén nhỏ, xoay xoay tạo thành tiếng ‘boong boong’ vang vọng vào tai. Lý Trị Phong lại cung kính quỳ xuống, hướng Hình đại phu dập đầu ba cái, lần này Hình đại phu tiếp nhận, ‘ừ’ một tiếng, nói: “Đi ra ngoài ăn chút gì rồi hãy quay về sơn trang, cứ chạy tới chạy lui như thế dù người làm bằng sắt cũng không chịu nổi.”

Lý Trị Phong một câu cũng không nói xoay người chạy về sơn trang.

Du Hán Qua đợi đến tối, rốt cục chờ được Hình đại phu trở về, không ngờ bệnh cũng đã xem xong. Dược đường gần đóng cửa, các bệnh nhân tụ lại bàn chuyện Du gia, đại ý là Du Đức Xuyên thiên vị trưởng tử, mặc kệ sự sống chết của thứ tử. Du Hán Qua cũng không cùng ngu dân tranh cãi, ra ngoài phân phó chuẩn bị xe đuổi theo Lý Trị Phong. Lý Trị Phong đi một vòng nhưng chưa ra khỏi thành, chỉ ở trước cửa một tiệm tạp hóa trong thành nghỉ ngơi chốc lát, lại mua một bọc đồ nhỏ.

Xe ngựa của Du Hán Qua đứng ngoài cửa tạp hóa, nói: “Lý Trị Phong, còn mua gì nữa? Thiếu gì cứ nói chỗ ta có bạc.”

Lý Trị Phong không đáp, cất thứ vừa mua đi, sau đó xoay người ra khỏi thành.

Note:

Thất chủy bát thiệt: Bảy mồm tám lưỡi

Lão hủ: Lão già