Chương 24

Ngày đó Du Đức Xuyên mang theo Du Hán Qua tới cuộc họp gia tộc, các bô lão trong tộc đều nhất tề phản đối quyết định đưa Vương thị lên làm chính thất.

Thứ nhất, Vương thị không được cưới hỏi đàng hoàng. Thứ hai, nếu nàng lên chính thất, Du Hán Qua sẽ thành trưởng tử.

Theo như mọi người nói, cứ cho Du Hán Qua một danh phận là con vợ lẽ, sau này chia cho y một ít gia sản cũng không tính là bao.

Nếu như tái giá rồi lập chính thất cũng được, Du Miểu vẫn là trưởng tử, song nếu Vương thị làm chính thất, vậy Du Hán Qua liền thế chỗ, như vậy Du Miểu phải nghe theo Du Hán Qua. Quả thật là loạn quy củ.

Du Đức Xuyên thời trẻ cũng không thèm để ý phép tắc quy củ, ông với Du Miểu giống nhau, đều là những kẻ đầu gỗ họ Du, đã nhận thức một việc thì vô luận khuyên như thế nào cũng không được.

Nguyên nhân chính là như vậy, Du Đức Xuyên sai ở chỗ đi ngược với quy củ, tước đi vị trí trưởng tử của Du Miểu không nói, lại còn không hề trao đổi với hắn một câu. Lúc đầu ông nghĩ tới chuyện nối dõi tông đường, ai là ca ai là đệ không phải đều rõ rồi sao? Nhưng khi Du Miểu về nhà, trước mặt nhi tử không hiểu sao khí thế của Du Đức Xuyên cũng vơi mất ba phần.

Lòng Du Đức Xuyên có quỷ, chẳng qua tùy ý nghịch tử giáp thương đái bổng (?), chỉ trào phúng trách móc, nhưng cuối cùng đè nén hết nổi, ông đẩy Du Hán Qua ra, đứng trong sân cách vách tường mắng to.

“Ta cho ngươi đến kinh thành học hành, sách ngươi không đọc, một năm tiêu hai nghìn lượng bạc! Trừ khi xin tiền mới viết thư về nhà! Hôm nay về lại không nói nổi một câu hiếu thuận! Còn có mặt mũi ngỗ phụ nghịch huynh, tranh vị trí trưởng tử! Đại ca ngươi và ngươi đều do ta sinh ra! Hai ngươi đều là nhi tử của Du gia! Ngươi nhìn xem đại ca ngươi đối với ngươi thế nào! Còn ngươi!?”

Du Miểu vừa thẹn vừa giận, mặt đỏ lên, gắt gao siết chặt tay, đứng dưới chân tường.

“Cha…Đừng tức giận.” Du Hán Qua bước lên đỡ Du Đức Xuyên về thư phòng, Vương thị bước lên che cho con, vuốt ngực thuận khí cho Du Đức Xuyên.

Du Đức Xuyên vô cùng kích động, cầm gậy chỉ vào tường, lại mắng tiếp: “Chỉ bằng đức hạnh ấy của ngươi, sau này khi lão nhân ta chết, cho ngươi làm chủ, đại ca ngươi còn có miếng cơm ăn sao?! Gia nghiệp này sớm muộn cũng sẽ bại trong tay ngươi! Ngươi rời nhà ba năm không học được cái gì, toi công về nhà, còn dám chống đối lão tử?! Ngươi còn không phải là phế vật! Ông trời sao không giáng sét đánh chết ngươi đi!”

Vương thị luôn miệng nói: “Được rồi được rồi… Lão gia bớt giận lão gia bớt giận, Miểu tử tính tình thẳng thắn, nói thẳng chút… Đều là con mình mà… Lão gia ngài đừng để trong lòng…”

Du Miểu xoay người bước đi, vừa đi vừa lấy tay áo che nước mắt, đi đi, cuối cùng nghẹn ngào. Hắn không đầu không đuôi về Đông Sương viện, Du Đức Xuyên còn đang nổi nóng mắng to ở thư phòng, nhưng đã không còn nghe rõ là cái gì, Du Miểu đẩy cửa bước vào, vừa ngã xuống giường liền khóc lớn.

Sắc trời mờ tối, Lý Trị Phong cùng Mộc Kì ngồi đối diện ở ngoài, Du Miểu vừa ngủ một lúc, đến lúc thắp đèn, Mộc Kì đem cơm đến, Du Miểu mệt mỏi không muốn ăn, nói: “Dọn đi.”

Vì vậy Mộc Kì cùng Lý Trị Phong tự mình ăn, canh hai Du Hán Qua ở bên ngoài gõ cửa, nói: “Du Miểu, ca ca có chuyện muốn nói với ngươi.”

Tiếng Lý Trị Phong ở ngoài phòng đáp: “Thiếu gia ngủ.”

Du Miểu không đáp, thầm nghĩ mau cút đi.

Du Hán Qua đi, Du Miểu lại ngủ thẳng đến bình minh, hôm sau đứng lên chỉ cảm thấy chân như nhũn ra, hoàn toàn không có khí lực, uống chút cháo chỉ cảm thấy đắng miệng, trong cổ họng đều rát.

Mộc Kì thấp giọng nói: “Thiếu gia, đừng trách tiểu nhân lắm lời…”

Du Miểu: “Nói đi.”

Mộc Kì: “Ngươi cũng đã vào ở, thiếu gia định làm thế nào, cũng không đuổi được ác phụ với tên nhà quê kia… Theo tiểu nhân thấy phải suy nghĩ kĩ mới được, nếu thiếu gia phát bệnh, đây còn không phải là ứng với câu nói kia sao… Cái gì mà đau nhức cái gì vui vẻ…”

Du Miểu: “Thân giả thống, cừu giả khoái.”

Du Miểu lấy đũa khuấy khuấy, khuấy lên vài lát gừng trong cháo, gạt ra một bên, Mộc Kì khoanh tay đứng bên cạnh, lo sợ nói: “Đúng đúng, chính là nó đó…”

Du Miểu mặt không biểu tình, hắn biết Mộc Kì ở không nổi nữa, dù sao cũng là người của Du Miểu, hẳn là mong chờ được hắn dẫn đến kinh thành giống Thạch Kì, dù sao cũng biết suy nghĩ.

Nhưng Du Miểu đã hạ quyết tâm không lên kinh nữa, Du Đức Xuyên bảo hắn đi, Du Miểu không nguyện làm lão thỏa ý, dựa vào cái gì hắn phải để lại gia sản cho Du Hán Qua? Du Hán Qua cái gì cũng không làm, nếu đều là trưởng tử, sản nghiệp của Bích Vũ sơn trang phải chia đều ra mới phải, Du Miểu vốn không màng đến gia tài của phụ thân, nhưng hắn nghĩ đến một người chưa từng gặp mặt tới cưu chiếm thước sào, chính là nuốt không trôi khẩu khí này a.

Hắn cũng sẽ không lên kinh làm quan, cha hắn muốn hắn làm gì, hắn liền không làm, lão tưởng mọi chuyện đều theo ý lão sao? Không có cửa đâu!

Du Miểu quăng đũa, quyết định cứ thế mà ở nhà. Làm sao để ứng phó với hai mẹ con Vương thị và Du Hán Qua kia.

Du Miểu dùng xong điểm tâm, chỉ thấy cả người mềm nhũn, trong đầu vang tiếng ong ong, dưới chân giống như đạp lên bông gòn, đành về giường ngủ tiếp, mơ mơ màng màng không biết đã ngủ bao lâu, cảm nhận được ngón tay lạnh lẽo chạm vào trán mình, hắn mở to mắt thì thấy Mộc Kì đang đốt lò, nói: “Trên núi sương mù ẩm ướt, mùa đông dù sao trời cũng mưa.”

“Nóng quá.” Là giọng Lý Trị Phong.

Mộc Kì cả kinh tới xem, Du Miểu uể oải ngồi dậy, nói: “Không có chuyện gì, không quen khí hậu thôi, đã ba năm không về nhà, nằm vài ngày là tốt rồi.”

Du Miểu để nguyên y phục mà nằm xuống, Lý Trị Phong liền ôm hắn lên, giúp hắn cởi ngoại bào để hắn yên ổn ngủ ngon, lại bưng lò than lại, Du Miểu có chút sợ lạnh, co trong ổ chăn run run, cuối cùng cũng ấm hơn một chút.

Lý Trị Phong ra gian ngoài, nói: “Mời đại phu.”

Mộc Kì: “Nhanh nói với lão gia một tiếng, ngươi ở đây, ta đi báo.”

Lý Trị Phong xua tay, chỉ chỉ xuống đất ý bảo Mộc Kì lưu lại, còn mình thì đổi y phục, tự ý băng qua hành lang gấp khúc, hướng tới đại sảnh.

Đêm qua Du Đức Xuyên giận không nhẹ, tối uống hai bát thuốc hạ hỏa khó khăn lắm mới ngủ được, trời chưa sáng đã tỉnh, ngồi ở đại sảnh xuất thần. Du Hán Qua cũng dậy sớm, bình minh thì đến vấn an cha, Du Đức Xuyên chỉ gật đầu, một chữ cũng không nói, cầm chén trà ngây người.

Du Hán Qua cũng không nói, ngồi tại đại sảnh.

Vương thị rửa mặt chải đầu đi ra, người trong phòng như khúc gỗ không mở miệng. Hạ nhân mang điểm tâm lên, cuối cùng Du Hán Qua mở miệng trước, nói: “Lâm thúc giúp ta một chuyện, nhìn xem đệ đệ ta đã dậy chưa.”

Quản gia khép tay áo, híp nửa mắt, nói: “Mới từ bên kia qua, nhị thiếu gia còn ngủ.”

Du Đức Xuyên cười nhạt: “Ăn đi, đừng để ý tới súc sinh kia.”

Du Đức Xuyên động đũa, Du Hán Qua bưng bát liếc mắt nhìn nương hắn, Vương thị nói: “Phải cho Miểu tử vài người hầu hạ, chỉ một mình Mộc Kì sợ kham không hết.”

“Aizz.” Du Đức Xuyên thở dài, lại đem chén buông xuống, giáo huấn: “Tiểu tử kia rất ngang bướng, nàng làm gì cũng vô ích, nó sẽ không thừa nhận tình cảm của nàng, không có việc gì thì đừng đi chọc nó, Du đầu gỗ, có nói cũng không thông. Hán Qua, đêm qua nương ngươi kêu ngươi đi khuyên một chuyến, ngươi bị nó đuổi về?”

Du Hán Qua cười cười, không nói.

Vương thị còn nói: “Ngươi là đại ca, lẽ ra nên chiếu cố đệ đệ…”

Du Đức Xuyên: “Sau này không cần phải để ý nó, tùy nó sống chết.”

Vương thị trách móc: “Lão gia nói vậy là sao.” Vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu, Du Hán Qua ăn cháo, mỉm cười nói: “Cha là thiên vị đệ đệ, nhi tử biết mà.”

Du Đức Xuyên thổi ria trợn mắt, đang định nói lại, nhưng Vương thị lại cười trước, Du Hán Qua cũng không nhịn được ha hả cười, một nhà ba người cười hòa thuận vui vẻ, trái lại Du Đức Xuyên không tiện mở miệng nữa.

Vương thị: “Bên cạnh Miểu tử hiện có hai người, có một người không biết là từ đâu tới, không lễ phép chút nào, để trong viện làm tạp dịch thu thập dọn dẹp, chiếu cố sinh hoạt ăn uống hằng ngày, chỉ sợ cũng không làm hết việc.”

Lúc này Du Đức Xuyên mới nhớ tới người đi theo Du Miểu hôm qua, nói: “Người kia tên gì? Cũng không nghe hắn nói qua.”

Vương thị: “Nghe nói là nô ɭệ do bằng hữu đưa, ngày trước nghe nói đã từng gϊếŧ người, rất dọa người…”

Mặt Du Đức Xuyên nhất thời đổi sắc.

Du Hán Qua vẫn chưa biết chuyện này, nhíu mày nói: “Từng gϊếŧ người? Chẳng phải gϊếŧ người đền mạng sao?”

Du Đức Xuyên: “Việc này sao được! Phải tỉ mỉ hỏi cho rõ ràng, ngộ nhỡ là kẻ liều mạng để trong nhà cũng có phần…”

Note:

Thân giả thống, cừu giả khoái: Mình đau bệnh, kẻ thù vui mừng.

Cưu chiêm thước sào: Tu hú chiếm tổ.