Chương 23

Du Đức Xuyên ngồi trước bàn đọc sách. Sau giờ ngọ, ánh sáng xuyên qua cửa sổ, Du Miểu chăm chú nhìn phụ thân mình, không khỏi sinh ra một cỗ cảm giác khác thường.

Du Đức Xuyên tựa hồ hiền lành đi không ít, trước đây Du Miểu nhìn ông hàng lông mày rậm luôn nhíu lại, mũi ưng, môi mỏng hiện ra mấy phần bạc tình. Ngày trước phụ thân luôn thể hiện uy nghiêm cùng cố chấp, nay người rốt cuộc cũng có vài phần bộ dáng của phụ thân rồi.

“Ngươi vừa mua tiểu tư?” Du Đức Xuyên hỏi.

Du Miểu nói: “Bằng hữu tặng.”

Du Miểu không dám khai lai lịch Lý Trị Phong, ít nhất hiện tại không dám, Du Đức Xuyên lại hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Du Miểu đáp: “Hắn gọi là Lý Trị Phong.”

Du Đức Xuyên: “Ta đang hỏi hắn, không hỏi ngươi.”

“Lý Trị Phong.” Lý Trị Phong mở miệng trả lời.

Du Miểu bưng trà, tựa trên lưng ghế dựa, Du Đức Xuyên còn nói: “Hạ nhân của ngươi trước đây vẫn là nên trả lại ngươi dùng, mấy ngày nữa gọi các nàng quay về Đông Sương đi.”

Du Miểu không nói gì, hai phụ tử cứ ngồi yên lặng như vậy. Du Miểu trong nội tâm chuyển qua vô số ý niệm, lại không biết bắt đầu nói từ chỗ nào, sau một hồi vẫn là Du Đức Xuyên đánh vỡ trầm mặc.

“Ngươi cao hơn không ít.” Du Đức Xuyên nói: “Giống người lớn rồi, cuộc sống kinh thành có quen không.”

“Phanh” một tiếng, là thanh âm chén trà bị ném vụn, Du Miểu rốt cuộc lấy phương thức này để biểu hiện sự phẫn nộ của hắn, nước trà bắn tung tóe trên bàn.

“Cha vì sao không nói cho ta biết?! Ta có phải là cha thân sinh không?!” Du Miểu cả người phát run, Du Đức Xuyên không đề cập tới chuyện đọc sách ở kinh thành còn tốt, vừa nhắc tới lời này, Du Miểu lập tức nhớ tới chuyện trong nhà gạt hắn, nhất thời tức giận đến không thể khống chế bản thân.

Du Đức Xuyên đầu tiên là ngạc nhiên, tiện đà nổi giận, nói: “Làm càn!”

Du Miểu liều lĩnh hét lớn: “Nương ta mắc nợ ngươi cái gì! Cha muốn lập đích tử khác, gạt ta chưa tính, còn đưa ta lên kinh, ước chừng phải giấu diếm ta cũng ba năm đi!”

Du Đức Xuyên: “Đại ca ngươi phiêu bạt bên ngoài hơn mười năm……”

Du Miểu: “Vậy ta thì sao?! Ta thì sao!!”

Du Đức Xuyên: “Vi phụ không có tính toán lập đích tử khác! Hai người các ngươi đều là đích tử chính thất……”

Du Miểu: “Cha ngay cả chào hỏi cũng không nói với ta một tiếng, sau lưng ta ngấm ngầm hoạt động! Cha tưởng ta không biết người nghĩ cái gì sao? Ngươi đưa ta lên kinh đọc sách có phải hay không đã sớm tính toán tốt!? Muốn nhanh chóng đuổi ta đi?!”

Du Đức Xuyên: “Ngươi lên kinh ba năm đọc được sách thánh hiền gì?! Ngoại trừ đùa giỡn chọi ưng đấu cẩu, ăn uống đàn đúm cờ bạc ngươi còn biết làm cái gì! Nay còn có mặt mũi tìm về nhà đòi tiền?!”

Du Miểu giống như lập khắc bạo phát toàn bộ tức giận, cùng Du Đức Xuyên cũng giằng co, phụ tử hai người đều tản ra khí tức nguy hiểm. Du Miểu thật sự hiểu rất rõ cha hắn, Du Đức Xuyên làm sinh ý gần hai mươi năm, dựa vào chính thê mang đến các loại trà cùng trà công để làm giàu, nay đã ngồi ấm gia tài bạc triệu, nhưng thương nhân ngoài phú quý ra cũng chung quy vẫn chỉ là thương, quan phủ thật muốn động đến nhà hắn, Du Đức Xuyên trừ bỏ dùng tiền bạc ra thật đúng là không có biện pháp khác.

Trưởng tử kế thừa gia nghiệp, thứ tử ở triều làm quan, tính toán này thật là tinh tế, nhưng mà Du Miểu lại không muốn cho ông đắc ý, Du Đức Xuyên đột nhiên còn nói: “Ngươi đi ba năm, cả ngày không làm nên việc đàng hoàng, trừ bỏ đòi tiền ra liệu có còn nhớ rõ ta đây là cha? Trừ bỏ đòi tiền, có từng nhớ mà viết thư về nhà?”

Du Miểu hừ lạnh một tiếng, nói: “Cha, vậy chỉ có thể nói là chúng ta giống nhau.”

Du Đức Xuyên bị nhi tử bất thường này phá hư câu chuyện, nhất thời thở dốc.

“Ngươi cùng Hán Qua đều là đích tử của Du gia.” Du Đức Xuyên rốt cuộc bình phục lại, bình tâm tĩnh khí nói: “Đại ca ngươi xử lý gia nghiệp, ngươi vào triều làm quan, có gì không tốt?”

Lý Trị Phong đứng ở phía sau Du Miểu, biểu tình trên mặt khó có thể bình tĩnh.

“Ngươi từ nhỏ trời sinh tính tình hiếu động.” Du Đức Xuyên hướng Du Miểu nói: “Trong nhà cũng ngồi không yên, tương lai trong triều phải dùng tiền bạc, đại ca ngươi cũng không phải sẽ keo kiệt với ngươi. Cha vốn cũng nghĩ sẽ truyền gia nghiệp cho ngươi, nhưng ngươi lại không thích tính sổ làm sinh ý, trước không đề cập tới việc này, ta hỏi ngươi, ngươi ở trong kinh thành……”

Du Miểu bỗng nhiên thay đổi thái độ, cười hì hì nói: “Hài nhi lần này đến về nhà không tính toán trở lại kinh thành.”

Du Đức Xuyên hoàn toàn không ngờ được Du Miểu nói đổi liền đổi, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, cười lạnh nói: “Không về kinh thành? Ngươi muốn làm gì sao?”

Du Miểu nói: “Không làm cái gì, ở nhà, tiền xài hết rồi, trở lại kinh thành cũng không có hứng thú.”

Du Đức Xuyên nén giận, nói: “Nếu ngươi muốn ở nhà đọc sách, vậy cũng tốt, sang xuân mời tiên sinh về, thuận tiện dạy đại ca ngươi viết chữ, ba năm sau lại lên kinh dự thi cũng không muộn.”

Du Miểu nói: “Được rồi, không muốn học, không có hứng thú.”

Phụ tử hai người nhìn nhau không nói gì một hồi, Du Đức Xuyên trong thanh âm nghe ra một tia lửa giận: “Ta hỏi ngươi, ngươi học được cái gì từ học đường?”

Du Miểu nói: “Không học được gì, phu tử nói nghe không hiểu.”

Du Đức Xuyên nhất thời bị chọc tức, liên tục gật đầu nói: “Tốt, rất tốt.”

Du Miểu: “Ta chỉ trông cậy vào thú một tức phụ thông minh lanh lợi, mang chút tiền đến giúp ta làm giàu, xây dựng gia nghiệp, ăn nhuyễn cơm, đời này tùy tùy tiện tiện sống nhờ trà trang……”

Mấy âm cuối, Du Đức Xuyên đột nhiên đem giấy và bút, mực trên bàn toàn bộ hất xuống.

“Ta đánh chết ngươi nghiệt tử này — !”

“Tiểu súc sinh!”

Lời Du Miểu nói Du Đức Xuyên sao mà nghe không ra? Rõ ràng chính là đang mỉa mai lão, lúc này lão không thể kiềm được, từ trong thư phòng đuổi tới, Du Miểu trốn sau lưng Lý Trị Phong, Lý Trị Phong muốn che chở hắn lại bị Du Đức Xuyên một phen đẩy ra, Du Đức Xuyên cầm cành cây nhỏ rượt theo, Du Miểu một đường chạy ra hoa viên, gà bay chó sủa.

“Lão súc sinh! Nương ta cho ngươi cái sơn trang này……”

Du Miểu đứng ở trong viện, một bộ tư thế không sợ trời không sợ đất, mở miệng là mắng cha hắn. Du Đức Xuyên vừa nghe hắn kêu gào liền biết đại sự không tốt, cũng bất chấp không gọi gia đinh, xoay người tìm gậy đến đánh.

Du Miểu lại quát: “Ngươi con mẹ nó qua sông đoạn cầu, coi chừng nương ta nửa đêm tới tìm ngươi……”

Du Đức Xuyên sắc mặt xanh mét, đuổi theo Du Miểu, hét lớn: “Ta đánh chết ngươi nghiệp chướng này!”

Vương thị cùng Mã di nương bị kinh động, mang theo nha hoàn gia đinh từ nhà chính lại đây, khi Du Đức Xuyên chạy ra ngoài đυ.ng phải chậu hoa, lúc này khập khiễng chống gậy đuổi phía sau Du Miểu, khuôn mặt tím thành màu gan heo.

“Tiểu súc sinh!”

Du Miểu không ngừng né tránh, vừa mắng vừa trốn sau giàn hoa, Du Đức Xuyên đem giàn hoa hất văng, một hồi lách cách nổ, Du Miểu lại hô: “Khi ngươi thành thân với nương ta bên ngoài còn nuôi tình nhân, ngươi không thấy hổ thẹn với nương ta sao? Ngươi……”

Du Đức Xuyên giơ gậy muốn đánh, Du Miểu vội vàng trốn sau lưng Lý Trị Phong, đúng lúc này một người bước dài vọt tới bên người Du Đức Xuyên, khuyên can ngăn cản lão, đó là Du Hán Qua.

Du Hán Qua: “Cha, đừng nóng giận, hãy nghe nhi tử nói……”

Du Miểu im lặng, trong nội viện hỗn loạn một đoàn, chậu hoa hỏng rơi đầy đất, Du Hán Qua không ngừng khuyên nhủ: “Cha, cha, đừng phát hỏa.”

Du Hán Qua đỡ Du Đức Xuyên, lại dùng ánh mắt ý bảo Du Miểu mau đi. Vương thị sắc mặt quả thực khó coi đến cực điểm, Du Hán Qua còn nói: “Đệ đệ, ngươi về nghỉ ngơi trước đi.”

Du Miểu cười lạnh, thầm nghĩ cái đồ giả nhân giả nghĩa, ai cần ngươi tới khuyên can? Đang muốn nói mấy lời, lại nhất thời không cách nào vạch mặt y. Ba người trong nội viện giằng co chưa xong, Vương thị rốt cuộc đi đến, cười nói: “Được rồi, hai phụ tử sao lại có thâm cừu đại hận được, đi ba năm vừa về như thế nào vừa thấy mặt liền cãi nhau? Lão gia cũng đừng sinh khí, Du Miểu ngươi……”

Du Miểu không cho nàng nói vài câu khuyên nhủ, tùy tay kéo một cái đem toàn bộ giá đỡ trong thư phòng hất đổ, nổ vang ầm ầm. Trúc phú quý, đuôi yến quỳ, cỏ trâu, lan điếu, mực trúc trong viện rơi đầy đất, không biết bao nhiêu đồ trân quý đã bị hủy.

Du Miểu xoay người rời đi.

Du Đức Xuyên hít một hơi thật dài, gầm lên một tiếng giận dữ tựa như tiếng sấm.

“Ngươi đứa con bất hiếu này! Đứng lại cho ta!”

Du Miểu ra khỏi thư phòng rồi cũng không nghe thấy Du Đức Xuyên nói gì. Du Đức Xuyên đúng là giống như người câm ăn phải hoàng liên, có khổ mà nói không nên lời.