Chương 22

Hôm sau Du Miểu thức dậy, ngay cả người chuyên để phân phó cũng chẳng có. Năm đó khi còn ở nhà có bốn nha hoàn, hai gã gia đinh, trong nội thất luôn luôn ồn ồn ào ào nói chuyện không dứt, nay chỉ còn lại Mộc Kì cùng Lý Trị Phong, hắn không thốt lên được lời nào. Sáng sớm khi Mộc Kì tiến vào hầu hạ, Du Miểu nói: “Gọi Lý Trị Phong vào đây đi, ngươi cũng đừng đi ra ngoài, đóng cửa lại ta hỏi một câu, ngươi đáp một câu.”

Lý Trị Phong tiến vào giúp Du Miểu mặc y phục, Du Miểu vừa thay vừa phân phó Mộc Kì.

“Phu nhân với cái tên đại thiếu gia bỏ đi kia chuyển vào khi nào?” Du Miểu hỏi.

Mộc Kì mười hai tuổi đã vào hầu hạ Du Miểu, chủ tớ làm bạn cũng được năm năm, không thể so với những hạ nhân khác trong nhà. Chuyện Du Miểu bị đẩy xuống làm thứ tử y cũng biết, bây giờ còn phái y vào Đông Sương làm việc, y tự biết đời này không có niệm tưởng nào khác, cuối cùng chỉ có Du Miểu thiếu gia là chung hội chung thuyền, lời nào nên nói vẫn là phải nói, bèn đáp: “Hai năm trước đã vào đây rồi.”

Du Miểu lại hỏi: “Lập trưởng tử khi nào?”

Mộc Kì đáp: “Năm ngoái.”

Du Miểu hỏi: “Đã mời tộc bá tộc thúc, Thái công bọn họ uống qua rượu chưa?”

Mộc Kì gật gật đầu, Du Miểu bỗng nhiên tức giận, chuyện lớn như vậy thế nhưng không ai nói cho hắn?!

Du Miểu lại hỏi: “Đại thiếu gia tên gọi là gì?”

Mộc Kì đáp: “Đại thiếu gia tục danh trên ‘Hán’ dưới ‘Qua’.”

Du Hán Qua…… Du Miểu vừa nghe xong liền minh bạch, hắn lại hỏi: “Là cha ta sinh? Sao ta lại chẳng biết? Mà cũng chẳng có ai nói cho ta biết việc này?”

Mộc Kì nghe như vậy tựa hồ có chút phẫn nộ, nghĩ nghĩ, nói: “Ai biết được? Nữ nhân kia vừa đến thì đem cả cái nhà này chiếm hết, Vương thúc cũng cáo lão về quê, còn đổi tiên sinh phòng thu chi……”

Du Miểu chậm rãi gật đầu, ít nhất hắn biết hai chuyện, thứ nhất: Việc thay trưởng tử này được đại tộc Du gia tán thành. thứ nhì: Trưởng tử này quả thật là đại ca cùng cha khác mẹ với hắn.

Du Miểu mười hai tuổi tiến kinh, khi còn ở nhà cũng nghe không ít về chuyện phong lưu của phụ thân, thúc thúc bên đằng nhà nương hắn có từng nói phong long rằng Du Đức Xuyên ở ngoài còn có người bên gối. Nhưng nam nhân tam thê tứ thϊếp vốn là điều bình thường, huống chi Du Đức Xuyên còn là bậc thương nhân phú giáp một phương? Nguyên là Du Đức Xuyên muốn tái giá thì mọi việc cũng không tới phiên Du Miểu định đoạt, nhưng bỗng nhiên xảy ra chuyện như vậy, làm Du Miểu không thể không tức giận.

Du Đức Xuyên mấy năm trước muốn đưa hắn vào triều làm quan, nói không chừng chính là bước đầu chuẩn bị cho hết thảy.

Du Miểu không yên lòng ăn điểm tâm, sau khi ăn xong bên ngoài có người báo lại, là Tôn ma ma đến thăm hắn.

Vị Tôn ma ma kia vốn là nhũ mẫu của Du Miểu, nàng chiếu cố hắn đến bảy tuổi mới thôi. Du Miểu đang nghẹn không có chỗ phát tiết, thấy Tôn ma ma kêu trời gọi đất đi vào, nhất thời hốc mắt liền đỏ.

“Miểu tử bé nhỏ của ta số khổ a……” Tôn ma ma vừa vào đã ôm Du Miểu khóc.

Du Miểu gấp rút lớn tiếng nói: “Đừng khóc! ma ma, người đừng khóc!”

Du Miểu trong lời nói mang theo âm nức nở, không dám nhìn Tôn ma ma. Tôn ma ma lại khóc đến lão lệ tung hoành, thốt lên: “Tâm can” “Tổ tông”, rồi vội lau nước mắt nước mũi một phen. Trong phòng già trẻ hai người sau khi khóc than một hồi lâu, Du Miểu tự tay rót cho nàng ấm trà, Tôn ma ma khó khăn lắm mới ngồi vào chỗ của mình.

“Đều là số mệnh, ma ma, đừng khóc tổn hại thân thể.” Du Miểu miễn cưỡng an ủi, thở dài.

Tôn ma ma nói: “Tiểu cữu gia (chú) biết chuyện của thiếu gia thì tức giận đến gần như là phát hỏa, đến Dương Châu hai lần đều bị nhà bên kia ngăn ở ngoài cửa, y đành trở lại cùng đại cữu gia ở thiếu nguyên trà trang thương lượng một chút, mọi người cũng không giúp được việc gì. Lão bất tử kia nhờ ta nhắn hộ, nếu thiếu gia chịu không nổi thì hãy trở về Tô Châu đi thôi.”

Du Miểu nói: “Mà thôi mà thôi, tuy mẫu thân ta không còn nhưng phụ thân vẫn còn đó, làm sao có thể về nhà cữu cữu được? Ma ma mới từ Tô Châu tới đây, có nghe ngóng được bên kia nói gì nữa không?”

Tôn ma ma nói: “Chuyện năm đó… aizz, không nghĩ tới kìm nén nhiều năm như vậy, bây giờ vẫn không được yên tĩnh……”

Du Miểu suy nghĩ cả một đêm qua vẫn chưa nghĩ ra được gì, nay vừa nghe Tôn ma ma nói xong, nhất thời sáng tỏ thông suốt, cái gì cũng đều hiểu rõ.

Mối quan hệ giữa cha nương Du Miểu, bên nhà nương hắn bình thường vẫn hay nhắc qua không ít. Năm đó mẫu thân được gả cho phụ thân, hai bên đều không phải tình chàng ý thϊếp mà là do một đường bá của Du Đức Xuyên định đoạt, cho Du gia cưới Kiều Kha Nhi của thiếu nguyên trà trang về. Khi ấy Du Đức Xuyên còn một phen oán giận đối với sự an bài của trưởng bối, còn nghe nói phụ thân ở bên ngoài dưỡng tiểu tình nhân, chỉ là sau khi mẫu thân gả về đây hiểu đối nhân xử thế, cho nên mấy năm sau vẫn bình an vô sự. Phụ thân không đòi đón tiểu thϊếp về, mẫu thân cũng không nhắc tới chuyện này trước mặt Du Miểu khi ấy tuổi còn nhỏ.

Sau khi mẫu thân qua đời vài năm, lão trưởng bối Du gia so với chết cũng không sai biệt lắm.

Vì thế phụ thân trước tiên đem việc đón tiểu thϊếp về chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Cũng khó cho Vương thị kia nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm, sớm sinh hạ một nam đinh, đau khổ chờ đợi Du Đức Xuyên hơn mười năm. Đợi đến khi sản nghiệp của Du Đức Xuyên ổn định, đơn phương tiến hành từng bước cưới hỏi thị đàng hoàng vào Du gia.

Nghe đến đó, Du Miểu không phải là không có ý niệm muốn về nhà mẫu thân, nhưng tình huống của thiếu nguyên trà trang hắn cũng rõ. Đại cữu bại gia tử suốt ngày tiêu tiền để dành của tổ tiên, tiểu cữu không chí hướng không tiền tài, mấy năm nay thiếu nguyên trà trang cũng là số vào chẳng bằng số ra, quay về có thể làm cái gì?

Tôn ma ma còn ở trong phòng dùng trà, bên ngoài Mộc Kì Nhi vội vàng chạy vào, hướng Du Miểu liên tục nháy mắt ra dấu. Du Miểu hơi nhíu mày, phân phó nói: “Có chuyện cứ nói, ma ma không phải người ngoài.”

“Lão gia cùng…… Đại thiếu gia trở lại.” Mộc Kì run giọng báo.

Tôn ma ma nghe nói như thế, miệng thoáng cứng lại, nét mặt già nua cau có, lại bắt đầu khóc.

Du Miểu: “Ta đi gặp cha một lát, Lý Trị Phong ngươi đi theo ta, Mộc Kì ngươi phân phó xe ngựa tiễn ma ma về nhà.”

Du Miểu hít sâu, sửa sang lại y bào, Lý Trị Phong ngồi ở gian ngoài vẫn luôn theo dõi cuộc trò chuyện trong phòng, lúc này đứng dậy đi theo Du Miểu ra ngoài. Tôn ma ma run rẩy đi ra, hướng Lý Trị Phong lặp đi lặp lại: “Ngươi là người phương nào, tại sao ta chưa gặp qua, thiếu gia chúng ta mệnh khổ, ngươi phải hảo hảo chiếu cố ……”

Lý Trị Phong gật gật đầu, Du Miểu an ủi một phen. Xuyên qua hành lang rời khỏi Đông Sương viện, nghe thấy ngoài nhà chính truyền đến âm thanh trò chuyện, chính là giọng phụ thân hắn phân phó hạ nhân.

Sau cơn mưa trời lại sáng, Du Đức Xuyên mũi giày còn dính chút bùn, chắp tay sau lưng, mang theo nhi tử Du Hán Qua đi vào sơn trang, xa xa gia đinh nịnh hót chạy theo phía sau hai người.

Du Miểu lớn lên giống tiểu cữu, mà Du Hán Qua ngược lại bộ dạng thập phần giống Du Đức Xuyên, đến cả đám lông mày rậm cũng giống. Y nhiều năm theo Vương thị dưỡng thành khí chất tươi trẻ mà lại thành thạo, mày luôn là hơi hơi nhíu lại, trán rộng tai lớn, màu da ngăm đen, làn da thô ráp, một đôi mắt sáng ngời bức người luôn lộ ra toan tính cùng suy tư.

Du Đức Xuyên nói: “Ngươi nghĩ sao.”

Du Hán Qua: “Phụ thân, hài nhi nghĩ đống hàng này nếu muốn bán ra thì không nên chậm trễ, đầu năm sau trà mới nhập thị trường, giá hơn phân nửa là sẽ tăng mạnh.”

Du Đức Xuyên gật gật đầu, không đưa ra bình luận.

Đi qua hai cổng sơn trang, vòng vào trong viện, Vương thị đi ra đón, cười nói: “Đã trở lại?”

Du Hán Qua vội vàng khom người thỉnh an mẫu thân, Vương thị cùng Du Đức Xuyên đi vào, lại cười nói: “Du Miểu đêm qua về.”

Du Đức Xuyên: “Dọc theo đường đi có gì không.”

Vương thị: “Không nghe nói, đã nghỉ ngơi một ngày.”

Vương thị tự mình cởϊ áσ choàng cho Du Đức Xuyên, nhóm tỳ nữ xếp thành hàng đang cầm khăn mặt, chậu tiến vào, Vương thị còn nói: “Các ngươi chuẩn bị một chút điểm tâm, một bình rượu nhỏ, vừa lúc lão gia về.”

Du Đức Xuyên nói: “Du Miểu nếu còn mệt, liền……”

“Cha.” Du Miểu khoát tay đứng ở ngoài cửa, một câu nói đó khiến tất cả mọi người trong đại sảnh quay đầu nhìn lại.

“Đến vừa lúc.” Vương thị cười mỉm: “Lão gia còn nói sợ ngươi……”

“Du Miểu.” Du Đức Xuyên nói: “Tới vừa lúc, đang có mấy câu muốn nói với ngươi.”

“Ân.” Du Miểu đứng bên ngoài ngay trong sân, thấy một nhà ba người vui vẻ hòa thuận nhưng lại không tiến vào, Du Hán Qua nói: “Đệ đệ, ngươi đã trở lại.”

Theo thứ tự vốn nên là Du Miểu hành lễ ra mắt Du Hán Qua trước, xưng một tiếng huynh trưởng mới đúng, nhưng Du Miểu thủy chung không gọi người, không chào Vương phu nhân, cũng không kêu huynh trưởng, Du Đức Xuyên sắc mặt có chút khó coi.

“Đến thư phòng nói.” Du Đức Xuyên ý bảo Du Miểu đi trước.

Khi Du Miểu xoay người, thoáng nhìn sau lưng phụ thân, thấy Vương thị vui vẻ thỏa mãn, cùng Du Hán Qua vẻ mặt phức tạp.

Thời khắc này hắn bỗng nhiên minh bạch mẫu tử hai người này trước giờ vẫn như đang đi trên băng mỏng, chỉ sợ là suốt ngày hốt hoảng lo âu, trôi qua so với hắn chắc cũng không khá hơn là mấy.