Chương 19

Trước Xà quan chỉ có một chiếc xe ngựa cũ nát, đó là của công chúa hòa thân dùng từ vài chục năm trước, xe ngựa đơn sơ đến bất kham, một binh sĩ đánh xe, Du Miểu ngồi bên trong dựa vào Lý Trị Phong, cảm giác thư thái hơn rất nhiều, tựa như mới ngày nào về đến quan nội thôi, trời đất yên tĩnh, an toàn như vậy.

Xét cho cùng thì đây là địa phận của người Hán, mới trải qua sự việc ở biên ngoại, khi trở lại Trung Nguyên chỉ cảm thấy gặp người nào cũng tốt, nhìn cảnh nào cũng đẹp. Du Miểu thấy Lý Trị Phong vẫn như trước nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nghĩ đến khi hắn ở biên ngoại là người tha hương, nói như vậy Lý Trị Phong tại Trung Nguyên cũng là như thế, huống hồ còn mang theo thân phận nô ɭệ.

“Ta để ngươi trở về.” Du Miểu chính nhi bát kinh nói: “Nguyên là muốn cho ngươi rời khỏi nơi thương tâm này.”

Lý Trị Phong liếc nhìn Du Miểu một cái, Du Miểu lại nói: “Lại quay lại Trung Nguyên, ngươi sẽ không nhớ nhà sao?”

Lý Trị Phong lắc đầu.

Du Miểu nói: “Không nhớ nhà cũng tốt, về sau hãy đi theo ta.”

Lý Trị Phong từ trong lòng lấy ra một vật đưa cho Du Miểu, như trước là khế bán thân của hắn, Du Miểu nói: “Ngươi đã cứu ta một mạng, nếu ngươi không tới, ta cùng Triệu Siêu không chừng đều phải chết, về sau chúng ta huynh đệ tương xứng là được, ngươi không còn là nô.”

Du Miểu không tiếp vật kia, Lý Trị Phong lại nói với hắn: “Bảo hộ ngươi là việc ta nên làm, có hơn nữa cũng không ngại nhiều. Người Khuyển Nhung nguyên bản có thể nói là vô hương, cũng không có nhớ nhà như ngươi nói.”

Du Miểu “ừ” một tiếng, ôm eo Lý Trị Phong chôn mặt vào lòng hắn. Mũ Lý Trị Phong đội thực kỳ lạ, phân nửa là giống đầu sói, hai chiếc răng nanh che đi khuôn mặt tuấn tú cương nghị, so với hắn trước đây tưởng chừng như là hai người.

Du Miểu cuộn tròn trong lòng hắn, mơ mơ màng màng ngủ, hai tay ôm eo đối phương. Lý Trị Phong cánh tay hữu lực ôm Du Miểu, Du Miểu trước khi chìm vào giấc ngủ liền nghĩ: Lý Trị Phong người này thực không sai, hai trăm năm mươi lượng quả thực là mua được bảo vật.

Xe ngựa đi một ngày là đến Đại Lương thành, binh sĩ kia tự đi tìm quan phủ, tìm thấy thương đội từ kinh thành nghỉ lại Đại Lương thành, Hách Tam Tiền may mắn thoát thân, thương đội trên dưới lạc mất Du thiếu gia, sớm loạn thành một đoàn, nhưng mà lúc ấy tình huống hỗn loạn, xa phu lại chết không ít, có thể bảo mệnh đều chạy thoát thân, có nhiều tiền hơn nữa nhưng mất mạng thì cũng có ý nghĩa gì?

Khi chạy trốn tới Đại Lương, Hách Tam Tiền đưa bạc cho quan phủ, mời người đi tìm tung tích của Du Miểu. Đại Lương thành, Xà quan, Duyên Biên thành, chừng mấy ngày lộ trình, thêm vào thời gian đưa tin làm chậm trễ không ít. Đám thương nhân lòng như lửa đốt, cho đến khi thấy Du Miểu trở về, mọi người lại có điểm ngượng ngùng.

Du Miểu không để ý lắm, chỉ cười ha ha, nói: “Trở về là tốt rồi, đừng lo lắng, lần này làm các ngươi thêm phiền toái.”

Đám thương nhân đều nhẹ nhàng thở ra, Hách Tam Tiền không ngừng tố khổ, nói lần này mất bao nhiêu hàng hóa, lại hại thiếu gia kinh nhiều phong ba như vậy, trở về chỉ sợ đi đời. Du Miểu lại hảo ngôn an ủi một phen, trong lòng rõ thương nhân bọn họ bẩm sinh tránh hung tìm cát, cũng không thể trách bọn họ hoàn toàn.

Ngày đó đoàn xe nghỉ ngơi hồi phục tại Đại Lương một ngày, chuẩn bị hôm sau lại xuất phát.

Đại Lương thương dịch tuy không thể bì được với Duyên Biên nhưng cũng là nơi trọng yếu của Quan Đông. Du Miểu ở khách điếm lang thôn hổ yết ăn hết nửa cân thịt dê, hai lượng gan trâu, một chén trà sữa ngựa lớn, cuối cùng cũng được hồi sinh, cầm theo chùm nho, vắt chân bắt chéo vừa ăn vừa ngắm cảnh.

Lý Trị Phong bưng chén thịt dê lớn, ngồi chồm hổm ngoài quán vùi đầu ăn.

Các thương nhân rối rít xưng là trung phó của hắn. Đại Lương là một ải cuối cùng trước mọi trận chiến, thương hành từ bốn phương tám hướng đều tụ tập nơi đây, Du Miểu trong tai thỉnh thoảng truyền đến tin bát quái từ các nơi, đại bộ phận đều nói về Hồ tộc nổi dậy ở phương Bắc, vài năm nay biên cương càng ngày càng loạn, chỉ sợ không làm sinh ý lâu dài được.

Du Miểu đứng dậy, hai tay nhét vào tay áo, Lý Trị Phong đem bát ăn được một nửa gác qua một bên đứng dậy, Du Miểu nói: “Ngươi tiếp tục ăn đi.”

Lý Trị Phong: “Không ăn nữa.”

Du Miểu cười hì hì bảo: “Ăn đi, ăn no mới theo giúp ta được.”

Lý Trị Phong lấy lại bát tiếp tục ăn, Du Miểu khom người, sờ sờ mũ đầu sói trên đầu hắn, Lý Trị Phong ngẩng đầu nhìn đối phương, Du Miểu nở nụ cười.

Du Miểu mang theo Lý Trị Phong xuyên qua khắp nơi lầy lội trong chợ đi mua y phục, nơi này thục quyên tô cẩm khác lạ, giá cả so với Giang Bắc cũng đắt đỏ hơn, nhưng kiểu dáng đa dạng, không bám theo một khuôn mẫu nào. Hơn nữa đi về phía nam thời tiết sẽ ấm áp hơn, chung quy cũng không cần mặc áo lông. Lý Trị Phong một thân áo da sói, mũ đầu sói, sau áo giáp còn kéo thêm cái đuôi chó sói, hẳn là không thể mặc về nhà đi, chi bằng đổi một thân y phục cho hắn.

“Lấy cái này đi.” Du Miểu nhìn trúng một kiện văn bào sắc chàm thiên thanh, sử dụng bí pháp châm thêu, nhìn qua không có gì đặc biệt nhưng mặc lên người lại khác một phen ý vị. Du Miểu chính là cẩm y ngọc bào, đi theo hắn cũng không thể quá khó coi.

Lý Trị Phong không nói hai lời, đem chiến quần gấp lại, thoát giáp áo, hiện ra da thịt màu đồng cường tráng, cả người cơ thịt thon gầy rắn chắc như thiết đả, mặc lên đơn y, buộc chặt đai lưng, dẫn tới sự chú ý của nữ tử chung quanh.

“Nô ɭệ……” Có người phát hiện ra hình xăm trên cổ của Lý Trị Phong, nhỏ giọng nghị luận.

“Là người Hồ?”

“Lá gan thật lớn, mang theo cả Hồ nô mà tay chân cũng không trói……”

“Không biết là thiếu gia nhà ai……”

Du Miểu làm như mắt điếc tai ngơ, giúp Lý Trị Phong sửa sang lại áo, đem hình xăm của hắn che khuất, nói: “Về nhà ta rồi trăm ngàn không thể nói lỡ lời.”

“Ừ.” Lý Trị Phong gật đầu.

Du Miểu: “Đến lúc đó hai ta bàn bạc tốt, lại nói cho cha ngươi là Lý Duyên tặng ta, cái khác không thể nói hưu nói vượn.”

“Biết.” Lý Trị Phong ngoan ngoãn đáp.

Du Miểu còn nói: “Hỏi ngươi là người nào, ngươi cứ nói là người Hán.”

Lý Trị Phong không nói gì, Du Miểu đột nhiên nghĩ đến một chuyện, người Hán đều nói không thể quên nguồn quên gốc, không được nhận giặc làm cha, xét về khía cạnh người Khuyển Nhung mà nói tựa hồ cũng là như vậy.

Lý Trị Phong có lẽ không muốn nhận mình là người Hán, dù sao trong người hắn là huyết mạch của người Khuyển Nhung, huống hồ mặt mũi hắn thật sự không giống người Hán.

Thời điểm Du Miểu đang muốn nói, Lý Trị Phong lại đáp: “Được.”

“Thôi.” Du Miểu nói: “Ngươi cứ nói thật là được, chỗ cha ta sẽ nghĩ biện pháp sau.”

Du Miểu nắm lấy tay Lý Trị Phong, nhoáng một cái rời khỏi tiệm may đi về thương đội. Chi tiêu tại Đại Lương thành đều do thương đội chi trả, như thế mấy ngày, thương đội lại một lần nữa khởi hành, lần này đi về trạm đông thương cuối cùng — Giang Bắc.

Giang Nam và Giang Bắc cách nhau bởi Lưu Châu, Dương Châu, Tô Châu. Tới gần Trường Giang, khí trời cũng dần dần ấm lên, một đường này kéo dài hơn mười ngày, tuy rằng thỉnh thoảng còn có tuyết rơi, nhưng trong tuyết có mưa, bay lả tả giữa rừng cây đồi núi sơn dã, thoáng cái phủ kín bầu trời, gió lạnh như đao nộ tuyết, mùa đông của Giang Bắc quả thực là thắng cảnh nhân gian.

“Về nhà gặp cha ta phải gọi lão gia, hiểu không?”

“Ừ.”

“Chỉ ở lại một tháng, ngươi đừng cùng bọn hạ nhân cãi nhau ……”

“Ừ.”

“Du phủ không giống như ở kinh thành, hạ nhân không thể vào phòng, ngươi là người của ta, có thể đi vào phòng ta, nhưng không thể vào khách phòng, cũng không thể tùy tiện đi loạn nơi khác……”

“Đã biết.”

Du Miểu dọc theo đường đi ân cần dạy bảo Lý Trị Phong, tiện thể nói không ít chuyện trong nhà, đối với đám bạn hữu hoàn khố ở kinh thành không thể khoe ra, nhưng với gia bộc trong nhà thì khoe một chút cũng là có thể.

“Tóm lại.” Du Miểu tổng kết: “Chi phí ăn mặc ngay cả thiên tử đương triều cũng không nắm được, đi theo ta là ngươi đời trước tu được phúc khí.”

“Ân.” Lý Trị Phong khóe miệng hơi hơi nhếch lên, vui vẻ nhìn ra ngoài xe.

“Đã đến Lưu Châu chưa?” Du Miểu lại hỏi.

Lý Trị Phong lắc lắc đầu.