Chương 18

Tuấn mã ước chừng chạy như bay một ngày, Du Miểu vừa đói lại mệt, dọc đường tựa trong lòng Lý Trị Phong ngủ cho đến khi thanh âm Lý Trị Phong vang lên, tuy không lớn nhưng lại hết sức rõ ràng.

Lý Trị Phong: “Đến, ngươi đi thôi.”

Du Miểu mở hai mắt ra, quan đạo cuối cùng là một trạm kiểm soát không lớn, đã bị tuyết phủ che đi gần một nửa, đột nhiên phía sau lưng chợt hư không, Lý Trị Phong từ trên ngựa té xuống, không nói một tiếng ngã quỵ trong tuyết làm kinh động tuấn mã, ngựa hí lên một tiếng, mang theo Du Miểu chạy như bay về phía trước.

“Lý Trị Phong!” Du Miểu hét to.

Ngựa không ngừng xóc nảy đưa Du Miểu ra xa ngoài mấy trượng. Du Miểu liều mạng giãy dụa, cũng ngã xuống tuyết, xoay người hướng về phía Lý Trị Phong chạy tới, nhìn thấy là một mũi tên sắt xuyên ngang qua lưng hắn, miệng vết thương rách ra, máu tụ đổi sang màu tím đen. Du Miểu quỳ trên tuyết, đem Lý Trị Phong lật qua, không ngừng lay động hắn.

“Ngươi tỉnh tỉnh, không thể chết được…… Không thể chết được!” Du Miểu ghé vào lỗ tai hắn hét lớn: “Con mẹ nó, ngươi còn thiếu lão tử hai trăm năm mươi lượng bạc đấy ! !”

Lý Trị Phong thở khó khăn, Du Miểu cúi xuống áp lên ngực hắn, nghe được trái tim hắn vẫn đang đập. Một lát sau, hắn cảm giác được bàn tay to của Lý Trị Phong sờ lên đầu mình.

Hắn kinh ngạc, hai mắt nhìn Lý Trị Phong, ánh mắt Lý Trị Phong bỗng trở nên ôn nhu.

“Ngươi cố chống đỡ.” Du Miểu nói: “Ta đi tìm người tới cứu ngươi! Ta đi kêu người!”

Lý Trị Phong không ngừng ho khan, Du Miểu đứng dậy nhìn xa xa, quan ải tuyết đọng phía trước không biết có người hay không, tuấn mã quay đầu nhìn về phương xa, Du Miểu hô lớn: “Có người không?!”

Hắn dùng hết khí lực, đem cánh tay Lý Trị Phong khoác trên vai mình, nửa ôm hắn đứng dậy. Lý Trị Phong nặng như một ngọn núi, chỉ chực đè Du Miểu ngã sấp, Du Miểu chỉ là một thiếu niên, kéo nam nhân như vậy bước thấp bước cao đi trong tuyết.

“Có người không –?!”

Du Miểu thanh âm phiêu đãng trong gió, Lý Trị Phong mái tóc dài rối tung dính đầy tuyết bay bay trong gió, tuyết đã ngừng rơi.

“Người nào?!”

Có người từ trong quan ải cưỡi ngựa chạy ra, là quan binh, được cứu trợ rồi.

Trên tảng đá lớn có khắc hai chữ “Xà quan”, đây là quan ải thứ nhất, vào trong chính là khu Quan Đông, chân chính tiến vào ranh giới của người Hán. Ngày đó hơn mười người thủ quan, đi dọc theo tường thành chính là Quan Đông nơi chiêu thảo sử trú binh, phía đông còn lại là ranh giới của Lương Châu.

Binh lính Đại Khải quốc đưa Du Miểu và Lý Trị Phong vào một căn phòng nhỏ ở quan nội, mở lò sưởi, tuyết trên cơ thể hai người tan dần chảy đầy đất. Lý Trị Phong nằm trên giường không nhúc nhích, các lão binh đối với chuyện giải quyết trúng tên sớm có kinh nghiệm, bưng rượu trắng tới, một người nói: “Tránh ra tránh ra!”

Du Miểu nôn nóng hỏi: “Hắn sẽ không chết chứ.”

“Sẽ không!” nhóm binh sĩ nói: “Tiểu hài tử qua một bên chơi đi, không có chuyện của ngươi! Hắn chỉ ngất đi vì mất máu thôi!”

Du Miểu: “Ta vừa rồi còn tưởng hắn đã chết đâu!”

“Không có chuyện như ngươi nói –” các lão binh hào sảng cười to, một người trong tay cầm tiểu đao tiến vào, quấn vài vòng băng vải, trêu ghẹo nói: “Hắc, đúng là một hán tử, chống đỡ lâu như vậy?”

Du Miểu quỳ một gối xuống cạnh giường, cầm tay Lý Trị Phong, nói: “Ngươi có mệnh hệ gì, ta biết làm sao……”

“Đúng là tiểu tình nhân.” Một binh lính láu cá trêu chọc: “Trúng một tên mà sinh ly tử biệt như vậy.”

Lý Trị Phong im lặng không nói gì, một người khác nói: “Giữ hắn, để ta rút tên!”

Ba một tiếng mũi tên bị sức mạnh bẻ gãy. Lý Trị Phong chăm chú nhìn Du Miểu không chớp mắt, tiếp theo lại một người hạ đao khoét đầu mũi tên ra, leng keng một tiếng đầu mũi tên sắt rơi trên mặt đất. Một lão binh khác đem rượu trắng rót lên, Lý Trị Phong một tay hơi nắm thật chặt, mím môi, lông mày khẽ nhíu.

“Khá lắm!”

Binh lính cho Lý Trị Phong dùng kim sang dược, lại dùng băng vải thật dày đắp lên, giáo úy nói: “Đứng lên.”

Lý Trị Phong chống giường ngồi dậy, Du Miểu thấy hắn quả nhiên vô sự mới buông lỏng tâm, giáo úy khi quấn băng cho hắn mới chú ý tới hình xăm trên cổ Lý Trị Phong, bỗng nhiên nhíu mi, nói: “Người Khuyển Nhung?”

Một từ vừa thốt ra, trong phòng đều yên tĩnh, nhóm binh lính đều lui ra phía sau, tay nắm chặt chuôi đao bên hông.

Du Miểu lập tức nói: “Đừng động thủ! Hắn là nô tài nhà ta! Ta dám cam đoan, tuyệt đối sẽ không gϊếŧ người! Đừng khi dễ hắn!”

Giáo úy không nói gì nữa, đem băng vải ném trên giường sau đó xoay người đi ra ngoài, cười nói: “Hắc, có ý tứ, hôm nay còn có chó Khuyển Nhung.”

Mọi người đều đi, trong phòng còn lại hai người Du Miểu cùng Lý Trị Phong.

Du Miểu nhặt băng vải quấn quanh eo bụng cho Lý Trị Phong, Lý Trị Phong từ đầu đến cuối không nói lời nào, chỉ yên lặng ngồi.

“Đợi ta đi ra ngoài nói một chút.” Du Miểu nói: “Đừng sợ, bọn họ sẽ không làm gì ngươi.”

Lý Trị Phong ừ một tiếng, Du Miểu còn nói: “Rõ ràng chuyện trúng tên là từ lâu rồi, vì sao gạt ta?”

Lý Trị Phong rốt cuộc mở miệng đáp: “Ngươi chưa nói đồng ý cho ta đi theo.”

Du Miểu vừa buồn cười lại vừa xót xa, đem băng vải bó lại. Lý Trị Phong nhất thời cả người căng thẳng, Du Miểu đem áo lông cừu ném cho hắn, để hắn khoác, còn mình thì đẩy cửa đi ra ngoài tìm giáo úy nói chuyện.

Trời vừa tạnh, giáo úy cùng vài lão binh đang đứng trong tuyết giống như đang thương lượng, Du Miểu đi qua nói: “Các vị ca ca, ta có chuyện muốn nói.”

Mấy người đều hoài nghi nhìn hắn, Du Miểu liền ôm quyền. Giáo úy tuổi chừng bốn mươi, dáng người gầy gò, cũng ôm quyền đáp lễ Du Miểu. Ai nói gì hắn thì nói, Du Miểu từ lâu ở kinh thành đã quen, biết rõ những binh sĩ chỉ ăn mềm không ăn cứng, nếu lấy thân phận thiếu gia đi ép họ, lấy tiền bạc đi sai sử họ, chung quy cũng vô dụng, đành phải ăn ngay nói thật.

Bao gồm như thế nào từ trong tay Lý Duyên có được người này, lại như thế nào đem hắn đến biên ngoại thành Duyên Biên thả hắn về, trên đường bị người Hồ bắt, Lý Trị Phong lại như thế nào mang theo binh sĩ tiến đến phá vòng vây……

Một lão binh cười nói: “Cũng là một trung nô.”(Trung nô: nô ɭệ trung thành)

Giáo úy chậm rãi gật đầu, khi đang muốn nói chuyện, ngoài xà quan lại có một người cưỡi ngựa báo tin.

“Thông báo Vương giáo úy –”

Binh sĩ kia trên người mặc quân phục Duyên Biên, xuống ngựa truyền đạt văn thư, Vương giáo úy chỉ là mở ra nhìn thoáng qua, liền hướng Du Miểu phân phó: “Đi theo ta.”

Du Miểu được đưa tới phòng quân vụ, Vương giáo úy nói: “Duyên Biên phái người đến truyền tin, muốn tìm tung tích hai người các ngươi.”

Du Miểu thầm nghĩ quá tốt, nói như vậy Triệu Siêu đã bình an trở lại Duyên Biên thành rồi.

“Triệu Siêu đâu?” Du Miểu nói: “Y cũng thoát hiểm đúng không?”

Vương giáo úy tựa hồ có điểm kỳ quái, nhìn Du Miểu một cái, nói: “Đúng.”

Du Miểu: “Để ta viết thư hồi âm cho y.”

Vương giáo úy nói: “Chuyện Khuyển Nhung nô xưa nay là dân không cáo, quan không truy, người này cũng là hảo hán, một mạch che chở ngươi đưa đến nơi này, năm đó huynh đệ chúng ta cùng người Khuyển Nhung khai chiến, lưỡng quốc giao binh, vì mình làm chủ, tuy rằng đều là chuyện không có cách nào khác, nhưng nghĩ đến huynh đệ chết trên tay người Khuyển Nhung, ta còn là…… Ngươi cùng tam…… Triệu công tử là loại quan hệ gì?”

Du Miểu cúi đầu viết thư cho Triệu Siêu, gật gật đầu, lại ngẩng đầu hỏi: “Làm sao?”

Vương giáo úy đem thư cho hắn xem, nói: “Triệu Siêu nói ngươi là tiểu đệ của hắn, kêu chúng ta nhất định phải tìm được ngươi.”

Du Miểu cười cười, nếu Triệu Siêu nói như vậy, Du Miểu cũng sẽ cười hì hì gọi y hai tiếng ‘vi huynh’, một phong thư viết rất trầm bổng du dương, tình nghĩa tràn đầy, đại ý là đã thoát hiểm, không quên lúc đồng cam cộng khổ, hiện tại sẽ đến Lương thành, tìm đường về nhà vân vân.

Vương giáo úy đứng một bên nhìn Du Miểu viết thư, tấm tắc khen ngợi hảo thư pháp hắn, lại nói: “Thương đội một ngày trước vừa đi qua xà quan về phía Đông Nam, ngươi hiện tại đi tìm vẫn còn kịp.”

Du Miểu nói: “Được, ta lập tức liền đi.”

Du Miểu sờ tư ấn trong ngực nhưng đã sớm mất, chỉ đành ấn dấu vân tay vậy, đưa thư cho Vương giáo úy, lại mượn một chiếc xe, Vương giáo úy phái người đánh xe cho hắn, suốt đêm vội vàng chạy về Vương thành.