Chương 20

Thương đội lưu lại trong phủ ở Giang thành, Hách Tam Tiền đặc biệt phái một xe ngựa đưa Du Miểu về Du phủ.

Ven đường trà sơn một mảnh xanh ngắt, người dân trồng chè trước khi gió mùa về hái nốt một lớp mầm chè cuối cùng, ruộng tốt vạn khoảnh, trà trang bạt ngàn, Du Miểu tựa trước cửa sổ mở rộng nhìn Lý Trị Phong đắc ý, nói: “Ngươi xem núi này, sông này.”

“……Trên núi có cây, trong sông nuôi cá, chim bay cá nhảy, hoa điểu trùng ngư.” Du Miểu cười hì hì nói: “Đều là sản nghiệp nhà ta, đều là của ta.”

Lý Trị Phong trong mắt không khỏi hiện lên thần sắc kinh ngạc, chậm rãi gật đầu. Du Miểu một chân gác lên đùi Lý Trị Phong, xe ngựa lắc lư lắc lư, trong sơn trà sương mù mới lên, vừa mới tạnh mưa, đường thập phần ẩm ướt, hít vào một ngụm khí của núi rừng có cảm giác khác hẳn kinh đô đầy tiếng người huyên náo, cát vàng cuồn cuộn đến tận chân trời, nơi này đúng là nhân gian tiên cảnh, thế ngoại đào nguyên.

Giữa trưa, xe ngựa dừng lại ở ven đường, xa phu mời Du Miểu xuống dùng cơm, chưng trà tứ dạng, nhị sắc cơm chiên, lại có tôm trụng dầu, cá Đông Tuyết thái mỏng như cánh ve bọc trứng cùng bột mì, lấy dầu chiên bảy phần vàng óng, ba phần mềm, ngậm trong miệng lập tức tan, một bữa cơm này Du Miểu ăn đến tâm tình thật tốt.

Rời nhà ba năm, lâu lắm chưa nếm qua đồ ăn ngon ở Lưu Châu, Du Miểu lại hướng Lý Trị Phong nói: “Đợi về nhà, đồ ăn so với chỗ này còn ngon hơn.”

Lý Trị Phong gật gật đầu, ôm bát to ngồi xổm trước cửa ăn Ngư Hoàn, tiên vị mười phần.

Lão bản nương rót trà cho Du Miểu, cười nói: “Du thiếu gia đã nhiều năm không về nhà.”

“Thật vậy sao?” Du Miểu cười tiếp nhận chén trà, Bích Vũ Thiên Tình hoa lúc chìm lúc nổi trong chén, chén trà nhỏ hương khí tỏa bốn phía, Du Miểu trước nay luôn bình dị gần gũi, bộ dạng lại đẹp, mấy người trà nông làm việc cho Du gia quanh đó thấy hắn đều yêu mến hắn.

Nhưng hôm nay lão bản nương thần sắc có điểm muốn nói lại thôi, Du Miểu sốt ruột muốn về nhà nên cũng không chú ý, chỉ vào Lý Trị Phong nói: “Đây là hỏa kế từ kinh thành của ta, người cũng thành thật.”

Lão bản nương cười gật đầu, hỏi: “Du lão gia gọi thiếu gia về nhà, có phân phó gì, thiếu gia biết sao?”

Du Miểu nghĩ nghĩ, nói: “Không phải muốn ta cưới vợ thì cũng là cho ta tiếp quản Bích Vũ trà trang này đi, còn có thể có chuyện gì sao?”

Phụ thân tuy cố chấp bắt hắn lên kinh thành đọc sách, kiếm nhất quan bán chức, nếu nói nửa đường thay đổi chủ ý, muốn hắn lưu lại Giang Bắc cũng không hẳn là không thể, Du Miểu lại cười hì hì nói: “Ngày sau ta tiếp quản trà trang, thế nào vẫn như thế đó, tuyệt sẽ không tăng của mọi người một phân tiền thuê, yên tâm đi.”

Lão bản nương nói: “Thiếu gia quả là người hữu tình, có thể cùng thiếu gia chính là phúc khí của chúng ta.”

Du Miểu gật gật đầu, lão bản nương đi ra ngoài gạt y phục thở dài, Lý Trị Phong đang ăn mì, thần sắc vừa động, giương mắt nhìn nàng.

Ăn xong cơm trưa, Du Miểu phân phó cho xe ngựa trở về, từ đây cách Bích Vũ sơn trang không đến mười dặm lộ trình, kẻ xa quê khi trở về trong lòng bồi hồi, tính toán cứ một đường đi bộ về như vậy.

Mặt đường ướt sũng, Lý Trị Phong nói: “Thiếu gia, ta cõng ngươi.”

Du Miểu cũng không khách khí, nhảy lên lưng hắn. Lý Trị Phong cõng Du Miểu chậm rãi đi, ven đường có người vội vàng kéo xe bò qua, Du Miểu liền gọi hắn, người qua đường nhìn thấy Du Miểu, đều nói: “Là Du thiếu gia a.”

“Du thiếu gia trở lại –”

“Sao không ngồi xe?”

Du Miểu cười nói: “Về thăm nhà một chút.”

Du Miểu bao phục đều bị cướp, thứ gì cũng không có, tài sản duy nhất cũng chỉ có Lý Trị Phong, một đường nói nói cười cười thẳng đến giữa sường núi, hiện ra toàn cảnh Bích Vũ sơn trang, hắn liền nhảy xuống đất.

Sắp tới chạng vạng, có hai gia đinh đang quét rác, xa xa nhìn hắn một cái, một người muốn đi vào thông báo, người kia lại giữ chặt hắn, khoát tay áo.

Du Miểu rốt cuộc cảm giác được gì đó không đúng, bỗng nhiên nghĩ lại rất nhiều chuyện trước đây chưa từng nghĩ đến – này là ý gì? Hắn đều đến huyện rồi mà trong nhà còn chưa có người tới đón?

“Thiếu gia.”

“Thiếu gia trở lại.”

Hai gia đinh cùng cúi người hành lễ, Du Miểu nói: “Trở lại, như thế nào còn không có người đến tiếp? Hồ thúc đâu?”

Du Miểu đi vào đại môn, một gia đinh đang ngủ gật thấy là Du Miểu trở về, nhất thời liền tỉnh, hai gia đinh khác tiến lên đạp hắn, nói: “Ngươi cái đồ mê ngủ! Thiếu gia về nhà kìa!” Nói đoạn lại hướng Du Miểu cười nói: “Kẻ này mới tới.”

Du Miểu nói: “Không sao, kiệu đâu? Sao kiệu dự phòng cũng không còn?”

Gia đinh kia hướng hai đồng bạn nháy mắt, mấy người thần sắc có vẻ chần chờ, một người đáp: “Bẩm thiếu gia, lão gia hôm nay cùng đại…… đại…… đi ra ngoài một chuyến, kiệu nhỏ còn trong sơn trang, để tiểu nhân đi phân phó người đưa xuống.”

“Hồ thúc có đây không?” Du Miểu nói: “Kêu lão chế bài tử cho người này.”

Nói xong chỉ chỉ Lý Trị Phong, nói: “Hắn tên là Lý Trị Phong, trời rất lạnh, ta không để Thạch Kì cùng trở lại. Có hắn cùng ta thôi.”

“Phải phải.” Đám gia đinh cùng nhau gật đầu, một gã nói: “Thiếu gia này…… không có hành lý?”

Du Miểu cười nói: “Trên đường gặp cướp, hữu kinh vô hiểm.”

Ba gã gia đinh nhìn nhau, một người đột nhiên nói: “Thiếu gia, Hồ thúc về quê rồi.”

Du Miểu: “Về quê?”

“Vâng.” Gia đinh kia đáp: “Cáo lão về quê, quý phủ đổi quản gia, tên là Lâm Tứ, chính là nhị quản gia Vương thúc cũng đi, bây giờ có tiên sinh mới quản tiền bạc ở phòng thu chi, Mã di nương mời đến.”

Sao đổi quản gia cũng không gởi thư nói một tiếng, cả phòng thu chi cũng đổi. Du Miểu phất tay áo nói: “Mà thôi, kiệu còn chưa tới, ta tự mình đi cũng được.”

Trước cổng sơn trang là một dãy tường bích, Lý Trị Phong thắt bao phục, đi theo phía sau Du Miểu bắt đầu leo núi, ngẫu nhiên rèn luyện cũng tốt. Trời sắp tối, sương mù phương xa đều tan, ánh tịch dương vén mây chiếu sáng, cây chè giữa ngàn vạn dãy núi tắm ánh hoàng hôn, khiến Du Miểu nổi lên lòng quyến luyến cố hương.

Vào nhị môn sơn trang, Du Miểu cười nói: “Ta đã về rồi.”

Vài nha hoàn đang múc nước bên giếng nhìn Du Miểu một cái, đúng là đều có điểm lo sợ, sau một hồi mới có nha hoàn vén áo thi lễ, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia trở lại.”

Du Miểu trong lòng trầm xuống, rốt cuộc biết sự việc không đúng.

“Ai nha, người đã trở lại –” Nữ tử người chưa tới tiếng đã tới trước, trong khoảnh khắc ấy một nữ nhân xuất hiện, thân mặc váy dài màu hồng cánh sen, đầu cắm đóa hoa, trên mặt phấn son trát lên thật dày.

Người nọ là Mã thị, tiểu thϊếp của Du Đức Xuyên, gia đinh trong miệng xưng “Mã di nương” chính là nàng. Mẫu thân Du Miểu sau khi qua đời, không thấy Mã di nương sinh cho Du Đức Xuyên nhất nam bán nữ, mà Du Miểu thân là đích tử, ngày thường thấy nàng cũng chỉ là khách khách khí khí, không nói chuyện phiếm nhiều.

Nhưng lúc này đứng trước Mã di nương lại là một nữ nhân khác, một thân váy đạm sắc thiên thanh cẩm tú, cổ cuốn khăn lông, Bích Ngọc trâm cài lên búi tóc, hoa tai khảm ngọc, dưới ánh chiều tà lắc qua lắc lại, chiết xạ lưu quang.

Nhìn dung mạo nữ nhân kia khoảng chừng trên dưới năm mươi tuổi, mang theo nếp nhăn nơi khoé mắt, không thi môi hồng, tự có cỗ khí thế khinh nhân. Du Miểu biết trong nhà có nữ nhân, lại chưa thấy qua nữ nhân này, định mở miệng chào hỏi, nữ nhân kia lại nói trước một bước.

Nữ nhân này một chút cũng không có nửa phần khách khí, hướng Mã di nương hỏi: “Này chính là Du Miểu?”

Du Miểu lông mày giương lên, còn chưa lên tiếng, Mã di nương đã đoạt lời Du Miểu.

Mã di nương nhìn nữ nhân kia, nói: “Đây là phu nhân nhà chúng ta, Du Miểu, ấn theo quy củ, ngươi phải gọi nàng thái thái.” Nói xong cười tủm tỉm nhìn Du Miểu, quan sát sắc mặt hắn.

Phu nhân? ! !

Du Miểu quả thực là mạc danh kỳ diệu, nương hắn mới là Du phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng, như thế nào rời nhà ba năm lại nhảy ra phu nhân nào nữa? Đây là chuyện gì vậy?