Chương 17

Phía xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết của người Hồ, có cả tiếng quát giận của ai đó, đều không hiểu bọn họ nói gì. Du Miểu ngay tức khắc nghe rõ, nói: “Có người tới cứu?”

Triệu Siêu: “Ngươi có để lại dấu hiệu hay không…”

Không đợi Triệu Siêu căn dặn, Du Miểu duỗi mạnh chân, chuỷ thủ từ trong ống giày trượt xuống, xoay lưng cầm lấy chuỷ thủ cắt đi sợi dây thừng trói buộc hai tay, chuỷ thủ kia rất sắc bén, cơ hồ chém sắt như chém bùn, đi một đường liền đứt, Triệu Siêu nói: “Kiếm tốt! Ở đâu vậy?”

Du Miểu khẩn trương xoay người lại cắt đứt dây thừng cho Triệu Siêu, nhỏ giọng nói: “Là Lý Duyên đưa.”

“Bảo vật của Lý thừa tướng.” Triệu Siêu cười giỡn nói: “Không biết chừng là vật ngự ban, thành thật khai báo, tiểu tử ngươi ở kinh thành lẫn lộn không sai, Lý Duyên cũng rất coi trọng ngươi đúng không? Lại còn lén lấy đồ của cha hắn đưa cho ngươi?”

Mặt Du Miểu đỏ lên, nâng tay muốn đánh, hai tay Triệu Siêu đã thoát khỏi trói buộc, vội vàng chế trụ hắn, nhận lấy vật cắt dây thừng trên chân, Du Miểu nói: “Chuỷ thủ này ngươi giữ đi…”

“Ngươi cầm phòng thân.” Triệu Siêu đem chuỷ thủ nhét vào tay hắn, lại nắm lấy tay hắn đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy có người hướng phòng nhỏ chạy tới, Triệu Siêu vội nói: “Mau trở về!”

Hai người quay lại góc tường, Triệu Siêu đem sợi dây thừng đã cởi ra khoác lên người, Du Miểu lại giả như còn bị trói, mới vừa nằm sấp xuống cửa liền bị đẩy ra xen lẫn tiếng cãi nhau, một gã người Hồ to lớn mặt rỗ tiến đến, đóng cửa lại, canh giữ trong phòng nhỏ, hướng bọn họ nói gì đó.

Du Miểu nghe không hiểu, nhìn qua Triệu Siêu, Triệu Siêu chậm rãi lắc đầu.

Tên canh giữ núp dưới cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ nghe bên ngoài tiếng kêu không ngớt, mỗi một âm thanh hò hét vang lên, lòng Du Miểu lại vui như điên. Trong lòng bồn chồn không ngớt tim đập mạnh, dùng ánh mắt ra hiệu cho Triệu Siêu, nhưng Triệu Siêu chậm rãi lắc đầu, ý bảo ngàn vạn lần không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Tên canh giữ kia vài lần tính ra giúp một tay, lúc gần ra rồi lại chần chừ, Du Miểu nóng lòng, thầm nghĩ bước đến cho hắn một đao, một lát sau từ bên ngoài quát lên một tiếng, tên canh giữ trả lời rồi rút đao từ thắt lưng ra, xoay người lại.

“Tiến lên!” Triệu Siêu quát.

Du Miểu thấy tên canh giữ muốn gϊếŧ chết hai người hoặc là bắt bọn họ làm con tin, nếu lúc này không mau phản kháng thì còn đợi đến lúc nào? Du Miểu rút chuỷ thủ trong tay áo ra xông lên phía trước, tên canh giữ đá một cước, Triệu Siêu rống giận từ bên hông đánh tới.

Tên canh giữ hét to hơn, tát Du Miểu một cái, Du Miểu liền phun máu, chuỷ thủ đâm vào ngực gã kia nhưng lại không đâm vào tim, mắc tại xương sườn hắn, máu tươi phun ra dữ dội, Triệu Siêu giận dữ hét: “Chết!”

Triệu Siêu nhào tới sau lưng tên canh giữ, Du Miểu bị một tát kia làm đầu vang ong ong, không nhịn được co quắp. Tên canh giữ như hổ điên, xoay người bóp cổ y, đè y lên mặt đất, cái ót Triệu Siêu va vào tường, miệng sùi bọt mép, dồn hết sức dẫm mạnh, bàn tay to của tên canh giữ xiết chặt, Du Miểu lảo đảo đứng dậy, từ phía sau gã nọ thấy Triệu Siêu cổ đỏ bừng, môi khẽ mấp máy hướng hắn làm khẩu hình miệng.

Triệu Siêu: “Nhanh——trốn——”

Gã người Hồ quăng mạnh Triệu Siêu vào trong góc phòng, mấy ngày nay vốn chưa hề ăn qua cái gì, ngay cả lực đứng dậy cũng không có, trước ngực người Hồ toàn là máu tươi, giơ trường đao, đánh tới Triệu Siêu.

“A——” Du Miểu giận dữ rống to, liều lĩnh xông lên.

Mắt thấy Triệu Siêu sắp bị đao chém thành hai nửa, Du Miểu vội ôm lấy chân người Hồ!

Gã người Hồ bị kéo té trên mặt đất, hắn xoay người, một cước đá mạnh vào cổ Du Miểu, Du Miểu liền nôn ra nhưng vẫn chặt chẽ ôm lấy chân hắn, Triệu Siêu co quắp ở góc tường, gian nan đứng dậy, quơ tay bên cạnh cào loạn.

Người Hồ kia lần thứ hai đạp lên mặt Du Miểu, trước mắt Du Miểu biến thành màu đen, đạp cái thứ ba lên ngực Du Miểu, Du Miểu chỉ có một ý nghĩ —— ta sắp chết, có chết cũng không thể buông tay.

Du Miểu chỉ còn một hơi thở để chống đỡ, ngay lúc này, Triệu Siêu tìm thấy tảng đá, cầm lấy nó rồi nhào tới, không thèm nhìn mà đập tới tấp lên mặt gã người Hồ kia. Tên người Hồ canh giữ giãy dụa muốn đứng dậy, tay phải cầm đao lại bị Triệu Siêu chặn.

Triệu Siêu đập mạnh, gã người Hồ một trận giật giật, vừa đập, Triệu Siêu vừa nắm lấy chuỷ thủ cắm trên ngực hắn hung hăng vặn xoắn, người nọ trước khi chết hét lên điên cuồng, hai chân đạp loạn, đạp trúng Du Miểu suýt nữa là đoạn khí.

Tảng đá nện xuống, giơ lên, lại nện xuống, lại giơ lên, tên người Hồ kia đã bất động.

Triệu Siêu còn đang hung hăng đập liên tiếp hơn mười cái, người Hồ vẫn không nhúc nhích, con ngươi vỡ tung, một phần não chảy ra ngoài vương trên mặt, não lẫn máu tươi chảy đầy đất.

Du Miểu quỳ rạp trên đất, trong đầu vang lên ong ong, trong bụng từng cơn phiên giang đảo hải.

Triệu Siêu đem hắn ôm lại, ghé vào tai hắn gọi đầy lo lắng, lại vỗ lên mặt hắn, Du Miểu cố gắng mở to mắt, thanh âm xa xôi dần trở lại, ở trong tai bay tới bay lui.

“Không ăn cơm.” Triệu Siêu nói: “Không có khí lực…”

Du Miểu: “Đã chết sao…”

Triệu Siêu: “Liều chết, nếu không sẽ chết…”

Toàn thân hai người đều là máu, Triệu Siêu cầm chuỷ thủ lên, nói: “Đi…Đi…”

Du Miểu: “Ta không thể…Ngươi chạy mau…”

“Không thể chết ở chỗ này!”

Triệu Siêu quát vào tai hắn.

Du Miểu hơi khôi phục lại chút khí lực, được Triệu Siêu nâng đứng dậy, hai người lảo đảo đẩy cửa ra, ngã trên mặt đất đầy tuyết.

Bên ngoài một người cũng không có, bên đống lửa xa xa có mấy thi thể người Hồ, thế giới nhất thời an tường yên tĩnh, Triệu Siêu ngậm mấy ngụm tuyết một lần nữa đứng lên nửa ôm Du Miểu, đầu óc hai người mê man không nhận rõ phương hướng, hướng ngoài thôn mà chạy. Trên đường té ngã rồi lại đứng lên vài lần, từ đầu đến cuối Triệu Siêu vẫn lấy tay đỡ bên hông Du Miểu, kéo hắn trốn đi.

Du Miểu: “Sao lại không có ai?”

Triệu Siêu: “Không biết…Có thể là bị quan binh tiêu diệt rồi…Chúng ta tìm lấy một con ngựa…”

Hai người chạy trốn tới cửa thôn, bên ngoài truyền đến tiếng hét phẫn nộ, sau đó là mưa tên bay tới, Triệu Siêu bỗng nhiên đem Du Miểu ấn xuống bảo hộ dưới thân, sau lưng là hai tên người Hồ hét to, vác trường đao đuổi theo.

“Chớ nhìn…” Triệu Siêu dùng thân thể bảo hộ Du Miểu.

Du Miểu nắm úp trên mặt đất đầy tuyết, phía trước là một mảnh lạnh giá, trên lưng lại cảm nhận được nhịp tim của Triệu Siêu.

“Phải chết sao…” Du Miểu hỏi.

Triệu Siêu không nói gì.

Song, thanh âm phía xa bỗng im bặt, một mũi tên bay tới bắn xuyên ngực gã người Hồ kia, tạo thành một vòi máu, lại bắn trúng cổ tên truy binh phía sau, hai gã truy binh một trước một sau đồng thời kêu thảm, té trên mặt tuyết.

Triệu Siêu không ngừng thở gấp, kéo Du Miểu lên.

Người nọ phóng qua đống tuyết trước cửa thôn, trường cung liên tiếp bắn ra hạ gục hai gã truy binh ở gần đấy.

“Đừng sợ, là cứu binh!” Triệu Siêu nói.

Du Miểu lảo đảo đứng dậy, mí mắt sưng gần như không mở ra được, Triệu Siêu cao hơn Du Miểu nửa cái đầu, chắn ở trước người hắn, Du Miểu từ bờ vai y nhìn ra, thấy một thân ảnh cao lớn.

Nam nhân kia trên người mặc áo lông sói màu xám, hạ thân là thiết toái lân chiến quần (váy), chân đi lân giáp chiến giày, trên lưng mang một túi tên, rút ra, giương cung cài tên, buông tay, động tác liền mạch lưu loát, nhanh như chớp, người Hồ núp ở xung quanh đó đều bị bắn hạ.

Nam nhân: “Đi!”

“Lý Trị Phong?” Du Miểu kêu to.

Lý Trị Phong quay đầu nhìn hắn một cái, vừa bắn tên vừa lui về phía sau, yểm hộ hai người vượt qua đυ.n tuyết. Du Miểu khó khăn từ khe hở nhận ra hắn, há miệng, nhưng không phát ra được tiếng nào.

Xa xa truyền đến tiếng một nam nhân khác: “Chúng ta từ nơi này đánh qua!”

Lý Trị Phong quát lớn: “Người đã ra rồi!”

“Lập tức đi!”

“Chủ lực của bọn chúng rất nhanh sẽ phát hiện ra chúng ta!”

“Đều lên ngựa!”

“Triệu công tử!”

Triệu Siêu lấy lại tinh thần, hô: “Lâm Phi!”

Một võ tướng xông qua quỳ một gối xuống, cấp tốc nói: “Mạt tướng giáo uý Duyên Biên thành Lâm Phi…”

Triệu Siêu liền nói: “Bây giờ không phải lúc nói chuyện! Đi mau!”

Chiến mã hí lên, Lý Trị Phong bắn hạ hai tên địch cuối cùng, quay người ôm Du Miểu lên ngựa, xoay người nhảy lên, đáp xuống phía sau Du Miểu, hai chân kẹp bụng ngựa.

“Giá——!”

Một tốp hơn mười chiến mã chạy gấp, Du Miểu thấy một hồi thiên toàn địa chuyển, dù sao đi nữa cũng nghĩ không ra người tới cứu hắn là Lý Trị Phong! Hắn vươn tay ôm cổ Lý Trị Phong, gió lạnh thấu xương, Lý Trị Phong cởϊ áσ lông sói ra, đem Du Miểu gắt gao khoá lại trong lòng, cúi đầu xuống hôn lên trán hắn.

Triệu Siêu từ xa quát lớn: “Có địch đuổi tới! Người báo tin tên gì!”

Lâm Phi đáp: “Hắn là người Khuyển Nhung! Là gia nô của Du công tử! Là hắn tới báo tin! Để chúng ta rời thành truy đuổi!”

“Người của đối phương nhiều lắm!” Có người hô.

Đoàn người phi như điên trên chiến mã lớn nói chuyện với nhau, Lý Trị Phong lại không hé răng, Du Miểu uể oải nói: “Ngươi như thế nào lại quay lại.”

Xung quanh gió tuyết rít gào như hóa hư hô, hoa tuyết nhẹ nhàng đậu trên người bọn họ, thanh âm trầm thấp của Lý Trị Phong trả lời hắn.

“Ta nhớ ngươi.”

Mưa tên bay tới, trong gió truyền đến thanh âm của người Hồ, Lâm Phi quát: “Cẩn thận tên! Sẽ bị truy đuổi!”

Đội ngũ người Hồ đã đuổi đến, Triệu Siêu quát lớn: “Chia nhau chạy! Đều chia nhau ra chạy!”

Lâm Phi nói: “Hướng phía bắc mà chạy! Vào Duyên Biên!”

Lý Trị Phong kêu một tiếng đau đớn.

Triệu Siêu quát to: “Chúng ta dẫn bọn chúng rời đi! Người Khuyển Nhung kia! Ngươi mang theo hắn đi về phía nam! Theo quan đạo! Vào địa giới Lương Châu là an toàn!”

Lý Trị Phong rẽ chiến mã vào chỗ ngoặt, Du Miểu từ trong áo lông thú nhìn ra ngoài, thấy Triệu Siêu, Lâm Phi mang theo một đám binh dẫn dụ trăm tên người Hồ đi, trong tai truyền đến thanh âm của Triệu Siêu.

“Du Miểu! Bảo trọng!”

Lý Trị Phong giục ngựa mang Du Miểu từ phía tây chạy vào một rừng cây, rẽ mấy vòng, lại từ phía nam lao ra xông lên quan đạo, chạy như điên trong gió tuyết mù mịt, truy binh xa dần bị bỏ lại phía sau không thấy dấu vết.

Note:

Phiên giang đảo hải: Dời sông lấp biển.

Thiên toàn địa chuyển: Đất trời rung chuyển.