Chương 9: Lam Gia Đúng Là Nên Cấm Rượu

Ngụy Vô Tiện gửi tới cho Giang Trừng, ngoại trừ thư từ, còn có một bầu rượu, đương nhiên là ngụy trang bằng cách cho vào ấm thuốc, chia ra làm ba ấm nhỏ, là rượu sen Vân Mộng, vừa mở ra cả phòng thơm ngát, là do tỷ tỷ tự tay ủ.

A tỷ thật tốt bụng! Giang Trừng ôm ba ấm "thuốc" vào trong ngực, nụ cười trên mặt muốn giấu cũng không được, quay sang liền thấy Lam Vong Cơ ngồi bên cạnh đang len lén nhìn mình, vội vàng hạ xuống khóe miệng.

Hiện tại Giang Trừng ở chung phòng với Lam Vong Cơ, đương nhiên không có khả năng uống rượu ngay tại trước mặt Lam Vong Cơ, chỉ đành nhân lúc Lam Vong Cơ vắng mặt thì cầm rượu chạy tới phòng Nhϊếp Hoài Tang.

Nhϊếp Hoài Tang ở chung phòng với Kim Tử Hiên, cũng là loại mê rượu, Kim Tử Hiên không uống rượu nên đưa phần của mình cho Nhϊếp Hoài Tang. Giang Trừng vẫn còn giữ một phần cho bản thân, tính ra vẫn rất tốt.

Từ lúc tới Vân Thâm tới giờ đã được hai tháng có lẻ, vậy mà hai người bọn họ vẫn còn chưa dính một giọt rượu nào, ngày trước vẫn còn Ngụy Vô Tiện thỉnh thoảng lén chạy đi mua Thiên Tử Tiếu, từ khi Ngụy Vô Tiện bị xách về nhà, rượu này ngay cả cái bóng cũng đều không thấy. Ngụy Vô Tiện mặc dù đã rời khỏi Vân Thâm, thế nhưng vẫn nhớ tới Giang Trừng, vẫn gửi vài thứ tốt đến cho hắn.

Ngụy Vô Tiện tiểu tử này thật biết điều, thật bõ công ta hồi nhỏ không ít lần đuổi chó cho ngươi.

Giang Trừng hí ha hí hửng nhấp một ngụm rượu sen, hào hứng còn vỗ vỗ vai Nhϊếp Hoài Tang một cái, lại đá nhẹ vào chân Kim Tử Hiên một cái, thấy Kim Tử Hiên một mặt khinh bỉ nhìn mình bằng nửa con mắt, vẫn kiên trì hỏi: "Đây là rượu do chính tay a tỷ ủ, chỉ có duy nhất một vò, không có vò thứ hai, ngươi thật sự sẽ không nhấp đến một ngụm?"

Ngay lập tức đôi mắt Kim Tử Hiên rực sáng, nhưng vẫn có chút do dự. Có điều, mắt thấy bầu rượu trong tay Giang Trừng đã sắp cạn tới đáy, đến cùng vẫn là nhịn không được, đoạt lấy rồi ực một hớp lớn.

Thấy hắn uống đến mạnh bạo như vậy, Giang Trừng sững người một lúc, còn chưa kịp cướp bầu rượu về đã thấy hắn buông lỏng tay, gục đầu xuống bàn, sắc mặt đỏ bừng, chính xác là say rồi.

Bầu rượu kia đập xuống đất, một giọt rượu cũng không tràn ra, Kim Tử Hiên một ngụm đã uống cạn sạch rồi.

Giang Trừng nhìn hắn say bí tỉ nằm thẳng cẳng trên đất, ánh mắt mông lung, miệng còn ha ha cười ngu, liền cùng Nhϊếp Hoài Tang bốn mắt nhìn nhau, lại hết sức ăn ý mà nhìn đi chỗ khác.

Giang Trừng: "Tửu lượng này còn không bằng Tiểu Tuyết ở ngõ phía sau nhà ta." Tiểu Tuyết là một con chó hoa được cô nương sống ở trong ngõ sau nhà Giang Trừng nuôi, khoảng chừng ba tuổi, mỗi lần thấy Giang Trừng liền vẫy vẫy cái đuôi chạy tới, cực kỳ yêu thích Giang Trừng.

Nhϊếp Hoài Tang: "Có lẽ là do phụ thân hắn quản quá chặt, Kim huynh hiếm có cơ hội được uống rượu đi."

Giang Trừng: "Không phải huynh trưởng ngươi cũng quản rất chặt sao?" Tửu lượng của ngươi làm sao lại tốt như vậy?

Tửu lượng của Nhϊếp Hoài Tang không thể đùa được, chỉ một người liền có thể chấp cả hắn lẫn Ngụy Vô Tiện hai người. Phải biết rằng tửu lượng hai người bọn họ là số một số hai trong đám đệ tử Liên Hoa Ổ, thế nhưng khi gặp phải Nhϊếp Hoài Tang thì ngay cả một phần thắng cũng không có. Không phải Nhϊếp đại ca quản rất chặt sao? Nhϊếp Hoài Tang là từ đâu mà biết uống rượu?

Nhϊếp Hoài Tang: "Ha ha..." Hắn nhất định sẽ không nói rằng vì uống rượu mà hắn đã chịu qua ít nhất là hai mươi trận đòn thừa sống thiếu chết a.

Hai người đang trò chuyện, cửa phòng đột nhiên bật mở.

Một luồng gió lạnh từ ngoài cửa ùa vào, lạnh đến mức cả ba người run lên bần bật, à không, Kim Tử Hiên không có phản ứng, vẫn đang ngây ngốc nằm thẳng cẳng trên mặt đất, trong miệng không ngừng lẩm bẩm hai chữ: "Yếm Ly..."

Lam Vong Cơ gương mặt lạnh lùng, mà ánh mắt so ra còn lạnh lẽo hơn mặt. Ánh mắt quét qua một vòng xung quanh Giang Trừng cùng Nhϊếp Hoài Tang, cuối cùng dừng lại tại bàn tay Nhϊếp Hoài Tang vẫn đang khoác vai Giang Trừng kia, giống như là muốn lạnh tới ngưng tụ thành cái cọc băng, đâm thủng cái tay kia ra.

Nhϊếp Hoài Tang run như cầy sấy vội vàng rút tay về, đưa mắt nhìn mặt Lam Vong Cơ một chút, rồi lại nhìn mặt Giang Trừng một chút, bỗng nhiên như ngộ ra chân lý, tranh thủ ngồi xê ra một chút, tạo ra khoảng trống giữa mình với Giang Trừng, quay lại chào hỏi Lam Vong Cơ: "Lam huynh, tới tới tới, ngồi đây một chút, ta để dành chỗ cho ngươi."

Giang Trừng đứng hình, khó tin mà nhìn Nhϊếp Hoài Tang, dùng ánh mắt dò hỏi: Ngươi làm cái gì vậy? Mời y vào ngồi? Ngươi không biết y là chưởng phạt sao?

Nhϊếp Hoài Tang chột dạ sờ sờ mũi, không nói lời nào.

Vốn cho rằng Lam Vong Cơ sẽ tức giận rồi dứt khoát phất tay áo bỏ đi, thế nhưng Giang Trừng không ngờ tới, Lam Vong Cơ lại thật sự tới ngồi vào chỗ, sau đó nhìn thoáng qua ấm "thuốc" trên bàn, đưa tay cầm đưa lên chóp mũi ngửi ngửi.

Giang Trừng vậy mà có thể nhìn thấy trong mắt y ánh lên tò mò, sau đó lại giương mắt nhìn y cầm bầu rượu sen mình định để dành lần sau uống tiếp lên, chậm rãi đưa lên môi, há mồm nhấp một ngụm... Sau đó...

"Lam Vong Cơ, ngươi thả ta ra!" Giang Trừng ra sức đẩy cái tên đang ôm chặt mình ra.

Nhã chính là gì? Quy phạm là gì? Lam Vong Cơ không nhớ, lúc này chỉ nhớ rõ Giang Trừng một người, giữ chặt hai cổ tay hắn, ôm chặt hắn trong l*иg ngực mình, mặt còn cọ cọ lên người Giang Trừng, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Vãn Ngâm... Vãn Ngâm..."

Mà Kim Tử Hiên đang nằm trên đất cũng cùng tham gia náo nhiệt, miệng không ngừng hô hào: "Yếm Ly... Yếm Ly..."

Sau đó, không rõ là bên nào khıêυ khí©h trước, hai người vậy mà lại quay sang âm thầm đọ sức, tiếng sau la to hơn tiếng trước, bên này một tiếng "Yếm Ly", bên kia một tiếng "Vãn Ngâm" lại càng vang hơn. Sợ rằng khiến cho các đệ tử khác chú ý, mà hai tay Giang Trừng đang bị nắm chặt, chỉ có thể dựa vào Nhϊếp Hoài Tang đầu đầy mồ hôi cố gắng bịt hai cái miệng kia lại.

Hai con ma men không biết điểm dừng, gây ra ồn ào cực lớn, cũng thu hút chú ý cực mạnh. Mà vấn đề ở đây là, gây sự chú ý của ai cũng được, thế nhưng cứ hết lần này tới lần khác lại gây sự chú ý của Lam lão đầu.

Giây phút Lam Khải Nhân nhìn thấy tình hình trong phòng, khóe miệng co giật không thể kìm chế, đã thế lại còn thấy cây cải trắng đắc ý nhất của mình mở mồm ra là nồng nặc mùi rượu, khóe miệng liền run rẩy kịch liệt, tức tới rung râu.

Thế nhưng không đợi Lam Khải Nhân cất lời, Giang Trừng đã lại trơ mắt nhìn Lam Vong Cơ nới lỏng tay đang ôm hắn, đứng dậy đoan đoan chính chính hướng Lam Khải Nhân nói: "Thúc phụ."

Sắc mặt Lam Khải Nhân có chút dịu xuống, ngay lúc tất cả mọi người có mặt vừa thở phào một hơi, thì đã thấy Lam Vong Cơ nắm... nắm...

Cho đến rất lâu về sau, Giang Trừng vẫn còn nhớ rõ ngày ấy Lam Khải Nhân kêu đau cùng quát tháo vang vọng: "Ai u, râu mép của ta... LAM VONG CƠ!"

Lam gia cấm rượu thật ra là chuyện tốt.

TBC