Chương 10: Suối Nước Lạnh Không Phải Là Nơi Chữa Thương Đứng Đắn Gì

Bị lôi tới từ đường quỳ sau khi lãnh phạt, Trừng liếc sang Lam Vong Cơ đang quỳ bên cạnh, thấy y đang nhìn mình, lòng hắn cũng có chút nguội như tro tàn, đành đưa tay vỗ vỗ nhẹ vai y để an ủi. Dù sao thì cũng là cây cải trắng tốt nhất, nhất định đây là lần đầu tiên chịu phạt nặng như vậy, cây thước kia khá dày cũng khá nặng, đánh lên người thật là đau...

Lưng Giang Trừng vẫn cứ thẳng tắp, nhưng đến cùng vẫn là không cầm lòng được mà cắn môi tới bật máu, trong lòng còn có chút oan ức.

Nói cho cùng thì từ đầu tới cuối hắn chỉ là uống chút rượu thôi mà? Lúc ở nhà, cha mẹ hắn còn khích lệ hắn cùng Ngụy Vô Tiện uống kìa, a tỷ còn đích thân ủ rượu cho bọn họ, đến Vân Thâm chỉ vì người Lam gia không uống rượu thì liền cấm rượu, ai, Liên Hoa Ổ vẫn là tốt nhất.

Giang Trừng đã lĩnh phạt xong, duỗi duỗi chân, cũng không còn lòng dạ nào đi để ý xem trong lòng Lam Vong Cơ đang ngổn ngang những gì, rủ rũ cúi đầu hướng về phía phòng ngủ mà đi. Đi được nửa đường thì chạm mặt Lam Hi Thần, Giang Trừng không chút nghĩ ngợi liền hướng bên cạnh mà tránh tránh, ai dè Lam Hi Thần cũng theo hướng bên cạnh mà nhích nhích, đường đường chính chính chắn trước mặt Giang Trừng, cười đến vô cùng ấm áp dịu dàng, nhã nhặn nói: "Giang công tử, Lam gia phạt đánh thước khá nặng, công tử bị phạt năm mươi thước có lẽ không dễ chiu, ngày mai còn phải học cưỡi ngựa bắn cung, Lam gia ta có một suối nước lạnh, tới ngâm mình một canh giờ, vết thương liền có thể hồi phục hơn một nửa. Giang công tử nếu không chê, có thể tới suối nước lạnh chữa thương."

Đối với gương mặt thật giả lẫn lộn kia, Giang Trừng nửa tin nửa ngờ gật gật đầu, mặc dù người này vẫn luôn tiếp tay cho Lam Vong Cơ bắt nạt mình, thế nhưng tốt xấu gì cũng mang thân phận Lam gia thiếu chủ, chắc không đến mức gạt người đâu a, vì thế nên Giang Trừng liền đáp ứng.

Suối nước lạnh nằm ở phía sau một ngọn núi um tùm cây cối, bốn phía xanh mướt rậm rạp, cực kì ẩn dật.

Nhưng Lam Hi Thần kia vì sao không nói rõ suối nước lạnh là ở trên đỉnh núi a? Cứ coi như là ta mang rượu vào Vân Thâm đi, nhưng ta đâu có rủ Lam Vong Cơ uống đâu? Quanh quanh co co đi bộ gần một canh giờ, Giang Trừng thở hổn hển vài cái, oan ức đến tột cùng chép miệng một cái, lại hung hăng chớp chớp mắt, lặng lẽ mắng vài câu, đến khi nhìn thấy suối nước lạnh trước mắt, Giang Trừng cơ hồ đã lệ nóng quanh tròng.

Chạy vội tới bên cạnh suối nước lạnh, còn chưa nhìn rõ tình hình xung quanh, Giang Trừng đã nhanh chóng cởϊ qυầи áo nhảy ùm xuống nước, mặc dù lúc mới xuống nước bị lạnh tới mức hung hăng hắt xì hơi một cái, thế nhưng dù sao vẫn còn tốt hơn leo núi nhiều lắm, vì thế nên chỉ trong chớp mắt tâm trạng đã tốt lên rất nhiều.

Quẫy đạp trong nước một hồi, dần thích nghi với nhiệt độ ở suối nước lạnh, sau đó Giang Trừng vui chơi đến quên cả trời đất. Vân Mộng bốn phía là nước, Giang Trừng sinh ra lớn lên tại Vân Mộng, vô cùng quen thuộc sông nước, nhưng từ khi tới Vân Thâm vẫn chưa có cơ hội được bơi lội vẫy vùng, bây giờ có dịp, phải tranh thủ chơi đùa một phen, đau đớn trên người cũng đã biến mất không còn dấu vết. Trong thoáng chốc, Giang Trừng thầm nghĩ: "Vân Thâm ít ra vẫn còn có chỗ tốt."

Vừa quay lại liền chạm phải thứ gì đó mềm mềm, nhìn xuống nước liền thấy một đôi chân thon dài trắng muốt cùng với hai cánh mông tròn trịa mây mẩy, Giang Trừng bị dọa tới sặc một ngụm nước, lúc trồi lên mặt nước liền ho sặc sụa, ho đến chảy nước mắt.

Người kia xoay người lại, khuôn mặt tuấn tú như ngọc lạnh lẽo như băng, sợi tóc dính bên mặt, nước theo tóc lách tách từng giọt chảy xuống nước, l*иg ngực trần trụi, lúc nhìn thấy Giang Trừng, hai mắt không hiểu sao lại sáng lên.

Giang Trừng thở ra một hơi, lúc nhìn rõ người kia là ai, trong lòng lộp bộp một tiếng, trong chớp mắt liền che lại ngực của mình, dáng vẻ y hệt trinh tiết liệt nữ đang hoảng sợ, chỉ thiếu điều gào lên ba chữ "Đồ lưu manh" nữa là đủ bộ.

Lam Vong Cơ: "Vãn Ngâm." Hai mắt sáng lấp lánh.

Giang Trừng khẽ gật đầu, hoang mang trả lời: "Lam Trạm."

Lam Vong Cơ: "Vãn Ngâm." Hai mắt lại càng sáng rực.

Khóe miệng Giang Trừng khẽ giật một cái: "Lam... Lam Trạm..."

Lam Vong Cơ: "Vãn Ngâm." Vẫn sáng trưng như cũ.

Giang Trừng hoài nghi nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, lặng lẽ lui về sau một bước. Con hàng này hẳn là vẫn chưa tỉnh rượu đi?

Lam Vong Cơ im lặng, tiến thêm một bước về phía Giang Trừng, Giang Trừng tranh thủ thời gian lùi về sau hai bước.

Hai người cứ một tiến một lùi, chỉ chốc lát sau, sau lưng Giang Trừng đã không còn đường lui, bị Lam Vong Cơ dồn đến vách đá, không khỏi có chút buồn bực: "Lam Vong Cơ, ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, rượu là do Nguỵ Vô Tiện cho ta, mà rượu cũng là do ngươi uống, ta đã cố tình uống sau lưng ngươi rồi, ngươi lại cứ đâm đầu chạy tới phạm cấm, nói đi nói lại cũng không phải lỗi của ta a? Vả lại, chính ta cũng bị phạt, năm mươi roi cũng không nhẹ!"

Lam Vong Cơ bỗng nhiên dừng lại bước chân, đưa tay nhẹ nhàng chạm tới lưng Giang Trừng, hỏi: "Đau không?"

Có lẽ là do ở suối nước lạnh sương mù mông lung mờ mịt, cũng có lẽ là do hơi thở của Lam Vong Cơ phả bên tai nóng rực, hoặc có lẽ là do giọng nói của y quá dịu dàng, tóm lại là khoảnh khắc tay y chạm vào lưng hắn kia, toàn thân Giang Trừng chợt run lên, khuôn mặt đỏ ửng, trái tim không kìm được mà đập thình thịch liên hồi, giọng nói cũng vô thức mà nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Hiện tại thì không... không đau, còn ngươi? Có đau không?"

Lam Vong Cơ thu tay về, không tiếp tục vượt qua khuôn phép, chỉ lắc đầu, trong mắt hiện lên một chút ân hận, tựa như lấy hết toàn bộ ôn nhu của Lam Hi Thần đắp lên người mình, giữa lông mày tràn trề dịu dàng si tình, một chút cũng không giống Lam Vong Cơ lạnh như băng kia: "Là lỗi của ta, hại ngươi bị phạt."

Giang Trừng kinh ngạc ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt lưu ly nhàn nhạt kia, bị tình ý trong mắt y hâm nóng đến vành tai và cổ đều nóng bừng, bối rối đẩy y ra, nhích ra xa một chút, lúc này mới giấu đầu hở đuôi cười hì hì nói: "Ngươi đừng quá tự trách, vốn cũng là tự ta thèm rượu mà phạm cấm, lại nói, ta khi còn nhỏ cũng bị mẹ phạt không ít lần, chút ít tổn thương này chỉ là chuyện nhỏ."

Lam Vong Cơ bơi tới bên cạnh Giang Trừng, khẽ gật đầu, lại không nói lời nào.

Hai người trầm mặc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Giang Trừng cuối cùng không không chịu nổi ánh mắt rực lửa của y, lại bơi ra chỗ khác xa xa một chút, sau đó Lam Vong Cơ cũng vội vàng đi theo, cứ như vậy ngươi tới ta đi, hai người ở suối nước lạnh chơi trò ngươi truy ta đuổi.

Cái này... sao nhìn lại thấy giống như ngày trước tới Ôn gia đúng lúc thấy Ôn Triều cùng đám tiểu thϊếp của hắn cười đùa ngả ngớn tại suối nước nóng a??? Vài tiếng yểu điệu õng ẹo "Công tử, ngươi theo đuổi ta nha~" với cả "Công tử, ta ở bên này này~"...

Giang Trừng càng nghĩ mặt càng đen như đít nồi, nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ đang chạy đuổi theo mình, trong nháy mắt cảm thấy mặt y cùng khuôn mặt hèn mọn của Ôn Triều kia chồng chất lên nhau, toàn thân sởn da gà, lập tức đứng dậy đi lên bờ, vội vàng quăng lại một câu "Ngươi từ từ ngâm, ta đi trước." Nói xong chạy trối chết xuống núi.

Lam Vong Cơ bị bỏ rơi đứng sững tại chỗ, đôi mắt lưu ly thanh đạm hiện lên một chút oan ức tủi thân. Vì sao ta lại có cảm giác bị Vãn Ngâm ghét bỏ a?

TBC