Chương 8: Nhật Ký Của Giang Trừng

"Từ lúc Lam Vong Cơ dọn vào ở tới nay đã được..." Giang Trừng ngừng bút, suy nghĩ trong chốc lát, tiếp tục viết: "...bảy ngày. Ai cũng nói người Lam gia rất quy củ, giờ Hợi ngủ giờ Mão dậy, thế nhưng cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng thấy Lam Vong Cơ đúng giờ, ban đêm ngủ muộn hơn so với ta, vậy mà buổi sáng lại..."

Giang Trừng nhướn mày, cắn cắn chuôi bút lông, liếc sang Lam Vong Cơ ngồi bên cạnh, người kia nhìn qua tưởng như đang nghiêm túc luyện đàn nhưng thực chất đang vụиɠ ŧяộʍ chú ý nhất cử nhất động của Giang Trừng. Giang Trừng đặt bút viết tiếp: "... dậy còn sớm hơn ta. Có điều, mỗi ngày vừa mở mắt liền thấy gương mặt lạnh băng kia, thật sự có chút kinh dị, tuy rằng gương mặt đó rất đẹp mắt..."

Giang Trừng lại không nhịn được liếc nhìn Lam Vong Cơ ngồi bên cạnh, tư thái nho nhã đoan chính, khóe miệng lại hơi cong lên, giống như gió xuân mưa bụi ấm áp, xua tan đi giá lạnh, giống như đầu xuân hoa thơm chậm rãi nở rộ, vô cùng diễm lệ.

Lam Vong Cơ cười ư?!?!?!

Giang Trừng trợn tròn mắt, bút lông trong tay hung hăng nguệch ngoạc một đường, lưu lại trên trang giấy trước mặt một đống giun dế lộn xộn, tựa như trong một chớp mắt kia, trong lòng hắn đang đánh trống reo hò.

Hắn quả thật không hiểu nổi Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện không ở đây, ngươi cười với ta làm cái gì, cố tình dọa ta sợ sao? Ta còn nhìn thấy hai cái răng cửa của ngươi luôn rồi.

Vỗ vỗ ngực như trấn an trái tim nhỏ đang đập liên hồi, Giang Trừng trừng mắt liếc Lam Vong Cơ, tức giận nói: "Vô duyên vô cớ, Lam nhị công tử cười cái gì?"

Tiếng đàn bỗng ngừng lại, Lam Vong Cơ quay sang, yên lặng nhìn Giang Trừng, do do dự dự muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau mới nhả ra hai chữ: "Đẹp mắt."

Giang Trừng: "??? Ngươi nói cái gì?"

Lam Vong Cơ: "Ngươi đẹp mắt."

Giang Trừng: "??? Ta đẹp mắt, ngươi cười cái gì?"

Lam Vong Cơ: "..."

Cơ hội hoàn cược thể thao thả ga đến 60%! Đăng ký ngay

More...

208

52

69

Thế rồi Giang Trừng liền trơ mắt nhìn khuôn mặt Lam Vong Cơ dần biến thành ửng đỏ, sau đó còn lan tới hai vành tai và cổ, y hốt hoảng đứng dậy xông ra ngoài phòng.

Nhìn cửa phòng mở toang, Giang Trừng chậm rãi nhặt lại cằm của mình, khẽ nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, cúi đầu viết xuống trang giấy tuyên: "Đã nhiều năm như vậy, thế mà bệnh của Lam Vong Cơ vẫn chưa được chữa khỏi, y thuật của y sư Lam gia cần phải xem xét lại."

Viết viết một hồi, bụng Giang Trừng kêu lên ọc ọc, Lam thị quy định quá trưa không được ăn, ngày trước lúc Ngụy Vô Tiện vẫn ở đây, hắn có gà rừng để ăn, đói thì thì đi bắt, bây giờ Ngụy Vô Tiện về Liên Hoa Ổ cũng đã được một thời gian, hắn cũng đã ăn hết chỗ bánh ngọt dự trữ.

Nhìn sắc trời đen kịt, đã gần tới giờ Hợi, cũng không có cơ hội chuồn êm khỏi Vân Thâm để đi mua đồ ăn đêm, Giang Trừng xoa xoa bụng, oan oan ức ức cầm bút viết tiếp: "Ở cùng phòng với Lam Vong Cơ thật không tốt, không thể lén đi ra ngoài mua đồ ăn, thật đói bụng a. Đều là lỗi của Ngụy Vô Tiện, sao cứ phải đánh nhau với Kim Tử Hiên cơ chứ? Liên lụy tới ta, đồ ăn vặt ta cất giấu đều đã bị Kim Tử Hiên ăn hết một nửa, ăn thì ăn đi, lại còn mở mồm nói đồ ăn vặt khó ăn. Ta về Vân Mộng sẽ nói với tỷ tỷ Kim Tử Hiên chân thối, để tỷ tỷ ghét bỏ hắn, để hắn khóc cạn nước mắt thì thôi. Còn về phần Lam Vong Cơ, ta nhất định sẽ nói với Ngụy Vô Tiện, nói..."

Giang Trừng ngồi đờ ra một lúc, đang vắt óc nghĩ xem làm sao để mách tội Lam Vong Cơ với Ngụy Vô Tiện, đúng lúc này thì Lam Vong Cơ lại toàn thân áo trắng bồng bềnh quay trở về, đi theo sau là Lam Hi Thần tươi cười.

Lam Vong Cơ đi vào trong phòng, ngay ngắn ngồi xuống trước bàn trà, mặt còn đỏ hơn so với trước khi chạy đi.

Lam Hi Thần đầu tiên là ngập ngừng trước cửa phòng một lúc, sau đó thi lễ với Giang Trừng một cái, sau khi được Giang Trừng đáp lễ lại, lúc này hắn mới đi vào trong phòng, ngồi ở phía bên kia của bàn trà.

Dung mạo hai người có đến tám, chín phần tương tự, nguyên bản là một người lạnh lùng như tuyết, người kia ôn hòa như gió xuân, cùng một nhan sắc, lại mang hai loại phong thái. Thế nhưng bây giờ là một người mặt mày có chút xẩu hổ e ngại, người kia thì vẻ mặt háo hức mong chờ, vẫn là hai người đó, nhưng phong thái lại khác biệt cực lớn.

"Giang công tử, đêm hôm quấy rầy quả thật không nên, nhưng Vong Cơ có việc muốn nhờ, ta thật sự từ chối không được, mong Giang công tử khoan dung." Lam Hi Thần híp mắt, cười tươi hết mức có thể.

Từ chối? Giang Trừng nhếch miệng, cực kỳ không tán thành, nhưng cũng không từ chối, chỉ khẽ gật đầu, hùa theo trả lời một câu "Không sao.", rồi không nói gì thêm.

Sau đó hắn thấy Lam Hi Thần hắng giọng một cái, tự rót cho mình một chén trà, uống xong một ngụm mới cất lời: "Giang công tử, Vong Cơ đã nói hết toàn bộ hiểu lầm giữa hai người các ngươi cho ta nghe. Vong Cơ từ nhỏ đã kiệm lời ít nói, khả năng biểu đạt không sánh bằng người khác, thế nhưng làm người lại mười phần nhiệt tình chân thành. Tám tuổi liền tự gánh lên mình trọng trách trừ gian diệt ác, trảm yêu diệt ma. Chín tuổi liền biết khiêm tốn thủ lễ, giữ mình như ngọc, mỗi hành động lời nói đều rất được lòng thúc phụ, lễ nghi giáo hội càng là nhân tài kiệt xuất trong số các đệ tử Lam thị. Mười tuổi thì cầm kỳ thi họa, cưỡi ngựa dùng kiếm đã có chút thành tựu. Mười một tuổi thuộc nằm lòng Lam thị tâm pháp. Lúc mười hai tuổi thì..."

Lam Hi Thần bô lô ba la, nói một đống lớn, Giang Trừng nhìn môi hắn đã có dấu hiệu khô nứt, liền lặng lẽ rót thêm trà cho hắn, hắn uống một hớp cạn chén, lại rót thêm chén nữa, liên tiếp ba chén trà vào trong bụng, Lam Hi Thần lúc này mới lấy tay ngăn lại miệng chén, ý nói đã uống đủ.

Lam Vong Cơ ngồi một bên từ đầu tới cuối đều không nói một câu nào, chỉ thỉnh thoảng gật đầu hùa theo vài cái, thế nhưng sau khi Giang Trừng rót trà cho Lam Hi Thần, y lại nhìn chằm chằm cái chén kia, chăm chú một cách khó hiểu.

Giang Trừng đặt ấm trà xuống, thấy Lam Hi Thần mím môi một cái dáng vẻ như đang định nói tiếp, hắn vội vàng lên tiếng: "Trạch Vu Quân, Lam Vong Cơ rất giỏi, cho tới bây giờ ta chưa hề nói hắn không giỏi, chỉ là trời cũng đã khuya, ta cũng có chút mệt mỏi, ngươi xem..."

Lam Hi Thần khẽ giật mình, quay sang nhìn Lam Vong Cơ ngồi bên cạnh, thấy y oan ức tủi thân ngồi nhìn chằm chằm chén trà trên bản, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập khổ sở cùng chua xót.

Lam Vong Cơ: "Trà."

Lam Hi Thần ngẩn người, nén cười mà rót một chén trà cho y, thấy y quay sang nhìn thoáng qua Giang Trừng, lúc này mới nhớ ra mục đích ban đầu đệ đệ nhà mình gọi mình tới đây, hơi có chút áy náy, tranh thủ bổ sung thêm vài câu chữa cháy: "Giang công tử vẫn luôn tuấn dật phi thường, là người vô cùng ưu tú trong số các thế gia công tử, Vong Cơ tự thấy mình không sánh bằng, lại sinh lòng ngưỡng mộ, y rất đơn thuần hiền lành, không phải là cố ý muốn chọc giận công tử, mong Giang công tử thứ lỗi."

Giang Trừng cực kỳ bối rối, một mặt mê mang mờ mịt, cũng không nghe rõ hắn đang nói cái gì, chỉ gật đầu cho có.

Thấy hắn đáp lại, Lam Hi Thần mới nói tiếp: "Giang công tử... nếu không còn chuyện gì khác, tại hạ xin cáo từ."

Đoạn về sau Giang Trừng cũng chỉ nghe câu được câu không, nhưng lúc vừa nghe thấy hai chữ "cáo từ" kia, liền vội vàng đứng dậy, nắm chặt cơ hội tiễn hắn ra ngoài cửa, đóng cửa phòng xong xoay người lại, lại chỉ thấy Lam Vong Cơ tuy đang ngồi ngay ngắn, tư thế tuy là Lam gia nhã chính, thế nhưng hai mắt lại nhắm nghiền.

Ta bị ca ca ngươi lôi lôi kéo kéo bắt nghe một đống chuyện xưa của ngươi, còn không được đi ngủ, vậy mà ngươi dám ngồi đây ngủ tới say sưa?

Cảm giác bối rối của Giang Trừng hoàn toàn biến mất, lửa giận bốc thẳng lên trán, giơ chân lên muốn đạp tới, thế nhưng lại nhớ tới ánh mắt lạnh như băng của Lam Vong Cơ, đành run rẩy thu chân về, có điều hắn vẫn cực kỳ không cam lòng, quay về bàn viết tiếp lên tờ giấy tuyên kia: "Từ nay về sau ta sẽ không nói chuyện với Lam Vong Cơ nữa, y gọi Lam Hi Thần đến tìm ta nói chuyện, muốn nói chuyện liền nói chuyện, thế nhưng y lại dám ngủ mất, để ta một mình đối phó với Lam Hi Thần lắm lời kia. Ngụy Vô Tiện nói Lam lão tiên sinh cảm thấy đệ tử Lam gia đều là cải trắng tươi tốt nhất, ta thấy Lam Vong Cơ là cải trắng bị ươm hỏng thì có, xấu tính xấu nết, heo cũng không thèm ăn."

Ngừng bút, trong lòng vẫn ấm ức, Giang Trừng lại viết thêm ở phía sau một cái biệt danh nho nhỏ: "Lam cải trắng (nát)."

Ký tên: một nhân vật nhỏ đang tức giận.

TBC