Chương 14: Hạnh Phúc Của Một Giang Gia

Giang Trừng trên đường đi đều chưa từng nghỉ chân, cho đến khi đuổi kịp Kim Tử Hiên, hỏi dò một chút về việc bao giờ hắn sẽ tới Vân Mộng cầu hôn, sau đó lại đuổi kịp Nhϊếp Hoài Tang, tán gẫu cùng hắn vài câu.

Lúc về tới Vân Mộng, từ xa đã nhìn thấy Ngụy Vô Tiện tay trái xách hai vò rượu, tay phải ôm một con gà ô Bắc Sơn, mặt mũi tràn trề phấn khởi đứng đợi tại bến phà, lúc vừa nhìn thấy Giang Trừng, lập tức mừng rỡ reo hò một câu: "Sư muội!"

Vẻ mặt Giang Trừng đang vui mừng, nghe thấy vậy chợt đanh lại, thuyền vừa cập bến, liền hung hăng đấm cho tên kia một cái, trách mắng: "Gọi ai đấy? Ai là sư muội của ngươi?" Vừa muốn châm chọc hắn vài câu, ai ngờ vừa nhìn kỹ lại thấy mái tóc đen của Ngụy Vô Tiện rối tung, phía trên còn dính lẻ tẻ vài cọng lông gà, lời nói gần ra tới miệng lại nuốt trở về, nghiêm túc đưa tay giúp Ngụy Vô Tiện phủi hết lông gà dính trên tóc.

Ngụy Vô Tiện cười toe toét, một cặp mắt đào hoa sáng long lanh nhìn chằm chằm Giang Trừng, đôi mắt như dòng suối trong vắt lấp lánh, ánh lên một chút tinh nghịch, mà phần lớn vẫn là vui vẻ khó có thể kiềm chế khi thấy huynh đệ trở về.

Giang Trừng đương nhiên biết hắn đang háo hức cái gì, liếc qua hai vò ngực trong ngực hắn, áng chừng một chút, mỗi vò nặng khoảng mười lượng, khóe miệng liền run rẩy một cái.

Một cân rượu =))

Lúc trước đáng lẽ ra không nên để Ngụy Vô Tiện đυ.ng tới rượu, khiến cho hiện tại toàn bộ đệ tử trên dưới Liên Hoa Ổ đều không có ai có thể là đối thủ của hắn, vậy nên Giang Trừng chỉ có thể đích thân đấu với Ngụy Vô Tiện.

Bắt được vò rượu do con ma men kia ném tới, Giang Trừng nhẹ nhàng mở nắp ngửi ngửi, nuốt nước miếng ực một cái, thật là thơm a~

Chó chê mèo lắm lông =))

Nếu nói trong mấy tháng cầu học tại Vân Thâm, hoặc là trong mùa này, thứ mà Giang Trừng mong mỏi nhất là cái gì, thì đó chính là rượu do a tỷ tự tay ủ. Mùa xuân nấu rượu hoa đào, mùa hè ngâm rượu hoa sen, mùa đông ủ rượu hoa mai, cùng với mùa thu rượu hoa quế thơm nồng đang cầm trên tay.

Giang Trừng vỗ vỗ bả vai Ngụy Vô Tiện, vẻ mặt ôn hòa hiếm thấy: "Gà ngươi bắt ta nhận lấy, đêm nay nướng lên ăn."

Ngụy Vô Tiện khẽ giật mình, cùng gà ô bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, trên mặt hắn một chút áy náy cũng không có, thậm chí còn có chút hả hê nói: "Vị gà ô huynh đài này, rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt, giờ thì hay rồi, ta cũng không giữ được ngươi, lúc đầu ta chỉ là muốn mang ngươi tới cùng đón A Trừng, giờ thì ngươi lại sắp vào bụng chúng ta rồi."

Gà ô: cục tác...

Giang Trừng liếc mắt, mãi cũng thành quen rồi, dù sao thì Ngụy Vô Tiện ấm đầu cũng không phải ngày một ngày hai.

Hai người một gà kề vai sát cánh quay về Liên Hoa Ổ.

Hắn vốn cho rằng cha mẹ hắn khi gặp lại hắn, cho dù không mừng rỡ như điên thì cũng không đến nỗi thâm thù đại hận đi, nói đi nói lại thì Giang Trừng hắn so ra vẫn tốt hơn Ngụy Vô Tiện a, tên kia nửa đường bỏ học quay về, còn mình vẫn thuận lợi tốt nghiệp, thế nhưng một roi này là vì lẽ gì a???

Giang Trừng cực kỳ lưu loát mà nhảy sang một bên tránh thoát, chỉ nghe thấy Ngụy Vô Tiện ré lên một tiếng thảm thiết, ngã thẳng cẳng ra đất, nằm đè lên người vị gà ô huynh đài kia, không có thảm nhất, chỉ có thảm hơn.

Giang Trừng: "A... a..." Dưới ánh nhìn lạnh lùng chăm chú của Ngu Tử Diên, hắn đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại, quy củ đứng ở một bên.

Ngu Tử Diên trực tiếp lướt qua Ngụy Vô Tiện, lại vòng qua sau lưng Giang Trừng, giơ tay lên, một roi quất lên người Giang Phong Miên không biết đã đi theo phía sau bọn họ từ lúc nào, nghiến răng nghiến lợi nói: "Từ đầu tháng đến giờ đã là lần thứ mấy rồi? A Trừng quay về cũng không thấy bóng dáng ngươi đâu, lại đi nhặt trẻ con về? Ngươi bị bệnh gì a? Không có cha mẹ thì nhặt về cũng được, ít nhất còn có thể thu làm đệ tử, nhưng cha mẹ đều còn thì ngươi nhặt về làm cái gì? Bởi vì chuyện này, mà ta phải đi xin lỗi cha mẹ đám trẻ con bị ngươi nhặt về tới sắp sái quai hàm rồi. Ngươi nói ngươi nhớ A Trừng, ta tin, nhưng vì sao ngươi không đi Vân Thâm thăm A Trừng a? Chỉ mải mê đi nhặt trẻ con về, ngươi cho rằng ngươi có thể tiện đường nhặt được A Trừng về sao? Giang Phong Miên!!! Ngươi đem Lý tiểu thiếu gia nhà sát vách về làm cái gì???!!!"

Giang Trừng nghi hoặc quay đầu lại, liền nhìn thấy lão cha nhà mình đang dắt tay một đứa bé trắng nõn, một đôi mắt hạnh đúng là hao hao giống mình, lại nhìn cha mình dáng vẻ lúng túng đứng sững tại chỗ, lúc đối diện với ánh mắt của mình, trong mắt hắn chợt lóe lên mừng rỡ.

"A Trừng, ngươi đã về!" Nói tới chữ cuối còn hơi cao giọng lên.

Cha quên hôm nay là ngày mình trở về nhà sao? Giang Trừng cố gắng gượng cười, gọi một tiếng: "Phụ thân."

Ngu Tử Diên đứng ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, trách mắng: "A Trừng, không cho phép ngươi gọi hắn là phụ thân, ngươi nhìn hiệu suất đi nhặt trẻ con của hắn mà xem, gặp ai hắn cũng muốn làm cha người đó. A Trừng, ngươi không thèm, hừ!" Nói dứt lời, cũng không thèm đoái hoài tới dáng vẻ oan ức của Giang Phong Miên, lôi kéo Giang Trừng tới từ đường.

Ngụy Vô Tiện nằm trên đất lặng lẽ xem kịch, kịch vừa tàn cuộc, hắn liền nhanh chóng đứng dậy, dường như sực nhớ tới vị gà ô huynh đài, kêu thảm một tiếng, nhặt lên vị gà ô huynh đài đã trẹo cổ tắt thở kia, đi về phía phòng bếp.

Giang Trừng đi theo Ngu Tử Diên tới từ đường Giang gia dâng hương cho liệt tổ liệt tông, sau đó quỳ một lát rồi mới được thả tự do.

Người một nhà đoàn tụ, không tránh khỏi có chút ầm ĩ. Giang Trừng nhìn một chút Ngu Tử Diên ngồi bên trái mặt lạnh không thèm nói chuyện, lại nhìn một chút Giang Phong Miên ngồi bên phải oan ức đầy mặt nhưng vẫn không dám nói lời nào, rồi nhìn một chút a tỷ ngồi đối diện đang dịu dàng múc canh cho mình, cuối cùng liếc qua Ngụy Vô Tiện, đang đầy một miệng toàn xương sườn, dáng vẻ gặm xương có chút kinh dị. Giang Trừng cực kỳ vui vẻ mà gắp một đũa bún thịt, ăn đến vô cùng thư thái.

Đêm đó, Ngụy Vô Tiện sống chết không chịu về phòng của mình ngủ, vì muốn đuổi hắn đi, Giang Trừng dường như đã dùng hết mười hai thành công lực, mang rượu hoa quế do a tỷ ủ rót đến hơn một nửa vào miệng Ngụy Vô Tiện. Thế nhưng sáng hôm sau tỉnh lại, thế nào vẫn là thấy chính mình cùng Ngụy Vô Tiện đang nằm ngủ trên giường của mình a??? Giang Trừng quên sạch sành sanh chuyện xảy ra tối hôm qua, cúi xuống nhìn bụng mình, chỉ thấy một con chó mực được vẽ lên từ lúc nào, hắn chịu, hắn không nhớ nổi.

Xoa xoa đầu chó trên bụng mình, Giang Trừng vô cùng nghiêm túc cầm bút vẽ thêm đuôi cho con rùa trên trán Ngụy Vô Tiện kia.

Mặc kệ đầu chó không phải do mình vẽ, thế nhưng con rùa trên trán Ngụy Vô Tiện kia, mình phải vẽ cho thật hoàn chỉnh!

TBC