Chương 15: Lam Vong Cơ Tuyệt Đối Không Có Ý Tốt

Hôm nay cuối thu khí trời trong lành mát mẻ, lá vàng tung bay, cuộc thi trăm nhà săn bắn do Ôn thị tổ chức chính thức mở màn.

Giang Trừng đi theo Ngụy Vô Tiện, dẫn theo một đám đệ tử Giang gia, chen vào ba hàng trên cùng trong đội ngũ săn bắn, từ xa nhìn thấy Ôn Húc mặt đầy ghét bỏ xách cổ áo Ôn Triều, chỉ huy trận doanh săn bắn của Ôn gia, nhận lấy khăn mặt tiểu sư đệ bên cạnh đưa lên, thô lỗ chà chà lên mặt Ôn Triều, lau đi nước mắt nước mũi của thằng đệ nhà hắn, sau đó mới trưng ra gương mặt tươi cười đối với tiên môn trăm nhà.

Ngụy Vô Tiện giơ tay vẫy vẫy, lên tiếng chào hỏi với Ôn Húc, sau đó lôi kéo Giang Trừng tới chen vào trận doanh của Lam thị.

Giang Trừng nhăn, không biết đây là lần thứ mấy cảm nhận được đau đớn đột ngột truyền từ mu bàn chân, khóe miệng vặn vẹo, khuôn mặt vốn dĩ hiền lành, tới khi đi đến trước mặt Lam Vong Cơ, đã biến thành cau có khó chịu.

Lam Vong Cơ vốn đang đi theo sau Lam Hi Thần, len lén nghển cổ cố gắng tìm kiếm Giang Trừng trong đám đông, đúng lúc bắt gặp ánh mắt không kiên nhẫn của Giang Trừng, trong nháy mắt có chút tủi thân, còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi đã bị Ngụy Vô Tiện chen ngang.

Ngụy Vô Tiện: "Ai dô, tiểu cổ hủ."

Lam Vong Cơ: "... Hừ!"

Giang Trừng liếc mắt nhìn sắc mặt lạnh lùng của Lam Vong Cơ, mặc dù hắn tự nhận hai người bọn họ khá thân thiết, thế nhưng lúc này hắn không muốn mình nhiệt tình niềm nở còn người ta thì lạnh nhạt hờ hững, ít nhất thì hắn cũng không thể bắt chước Ngụy Vô Tiện tự nhiên chào hỏi như vậy được. Vậy nên Giang Trừng mím chặt môi, không nói gì.

Ánh mắt vốn đang vô cùng nóng bỏng của Lam Vong Cơ chợt cứng đờ, y khẽ cúi đầu, không dám thở mạnh, lặng lẽ nhích lại gần Giang Trừng một bước, đôi mắt lẳng lặng nhìn Giang Trừng, mang theo chờ mong, cũng mang theo một chút oan ức.

Giang Trừng nhìn thấy dáng vẻ này của y, trong lòng có chút buồn cười, nét mặt cũng hòa hoãn hơn rất nhiều, nhẹ nhàng nói: "Lam Trạm."

Ánh mắt của Lam Vong Cơ ngay lập tức lại phát sáng: "Vãn Ngâm~"

Lam Hi Thần đứng ở bên một bên chứng kiến được toàn bộ quá trình hai người tương tác, mừng tới rơi nước mắt, đệ đệ nhà mình cố gắng cũng sắp có kết quả rồi, đang định thuận nước đẩy thuyền nói chuyện vài câu, lại bỗng trợn to mắt, giơ tay lên nói: "Ngụy công tử, không thể..."

Vừa dứt lời, Lam Vong Cơ đã cảm thấy trên trán man mát, quay đầu nhìn thấy tay Ngụy Vô Tiện đang nắm chặt mạt ngạch, kiểu dáng cùng màu sắc vô cùng quen thuộc, hoa văn mây cuộn thêu bằng kim tuyến còn hơi lóng lánh dưới ánh mặt trời. Trong nháy mắt, mặt y đã đen thui như đít nồi.

Nếu như ánh mắt có thể hóa thành hình hài, Giang Trừng cảm thấy ánh mắt của Lam Vong Cơ lúc này nhất định là hai cái cọc băng sắc nhọn nhất, hung hăng đem Ngụy Vô Tiện đâm thành con nhím.

Lam thị đệ tử đứng xung quanh trong nháy mắt cũng rút kiếm ra khỏi vỏ, chĩa về phía Ngụy Vô Tiện, giống như là một giây sau liền đồng loạt xông lên, đâm Ngụy Vô Tiện trăm ngàn vết, thành cái tổ ong.

Ngụy Vô Tiện cũng bị chiến trận này dọa tới ngu người, lắp ba lắp bắp, tay run run muốn trả lại mạt ngạch, "Ta... mạt ngạch... mạt ngạch lệch ra, ta... ta... thật sự không cố ý... vậy... vậy đi... ta bồi... bồi thường cho ngươi..."

Lam thị đệ tử một: "Mạt ngạch há lại là thứ ngươi có thể tùy tiện chạm vào?"

Lam thị đệ tử hai: "Bồi cái gì mà thường, ngươi bồi thường nổi sao?"

Lam thị đệ tử ba: "Ngươi cái đồ lưu manh vô lại, bôi nhọ thanh danh Hàm Quang Quân nhà chúng ta!"

Lam thị đệ tử bốn: "Nói bậy gì đó, đều là nam tử, không cần tính toán, ngươi chớ nói lung tung."

Lam thị đệ tử năm: "A, mạt ngạch của Hàm Quang Quân? Không! Cái đó là để dành cho ta!"

Lam thị đệ tử sáu: "Rõ ràng là cho ta! Ta sang năm là đủ tuổi lấy chồng, mẹ ta nói không thể để cho người ngoài được lợi!"

Lam thị đệ tử bảy: "Ngụy Vô Tiện! Ngươi quá to gan, ngươi có biết mạt ngạch này mang ý nghĩa thế nào đối với Lam thị đệ tử?"

Lam thị đệ tử tám: "Ngụy Vô Tiện, ngươi xong đời rồi!"

Lam thị đệ tử chín: "Mạt ngạch, chính là thứ cực kỳ quan trọng, nếu không phải cha mẹ vợ con, tuyệt đối không thể chạm vào."

Lam thị đệ tử mười: "Này số chín, ngươi nói quá nhỏ, Ngụy Vô Tiện bọn họ không nghe rõ."

Lam thị đệ tử mười một: " Mọi người im lặng! Trật tự!"

Lam thị đệ tử mười hai: "Ta cảm thấy Giang công tử mới xứng với Hàm Quang Quân, Ngụy Vô Tiện quá mức lưu manh."

Lam thị đệ tử mười ba: "Ta cảm thấy Ngụy Vô Tiện cũng không tệ, dù gì thì dáng dấp cũng là phong lưu phóng khoáng, có điều Hàm Quang Quân hẳn là không thích dạng này."

Lam thị đệ tử mười bốn: "Hiện tại sao lại nói tới chuyện ai mới xứng với Hàm Quang Quân, Hàm Quang Quân đã có người trong lòng sao?"

Lam thị đệ tử mười lăm: "Chuyện gì xảy ra vậy? Phía trước cúi xuống một chút đi, phía sau nhìn không thấy!"

Lam thị đệ tử mười sáu: "Làm sao? Mạt ngạch của Trạch Vu Quân làm sao?"

Lam thị đệ tử mười bảy: "Không phải Trạch Vu Quân, hình như là của Lam lão tiên sinh, ta nghe thấy có người gọi hắn là cổ hủ."

Lam thị đệ tử mười tám: "Lam lão tiên sinh cũng tới? Các ngươi to gan như vậy sao? Lão tiên sinh đến còn không mau xếp thành hàng?"

Lam thị đệ tử mười chín: "Ta đứng chỗ cao, trông thấy chính tay Giang công tử cầm mạt ngạch của Hàm Quang Quân, còn Trạch Vu Quân thì cười đến cực kỳ vui vẻ!"

Lam thị đệ tử hai mươi: "Cho nên, chính là Giang công tử cầm mạt ngạch của Hàm Quang Quân? Vậy vì sao mà Trạch Vu Quân lại rất vui vẻ?"

Lam thị đệ tử hai mươi mốt: "Không biết."

Lam thị đệ tử hai mươi hai: "Không biết."

Lam thị đệ tử hai mươi ba: "A! Ta đi trước, không thể để lão tiên sinh nhìn thấy ta, ta đang nợ ba lần chép phạt gia quy a."

...

...

...

Một đám Lam thị đệ tử bình thường ai nấy cũng đều rất đoan chính quy củ, hiện tại lại giống như một đám vịt con lao nhao quàng quạc, vây kín xung quanh hai người Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện, khiến cho Giang Trừng hận không thể cầm kim khâu hết miệng đám này lại, lại nhìn qua Ngụy Vô Tiện trong tay còn đang vo chặt mạt ngạch, Giang Trừng đang muốn đoạt lấy thì trước mắt đã xuất hiện một đôi bàn tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, kéo lấy mạt ngạch từ tay Ngụy Vô Tiện, còn vuốt lại cho phẳng.

Sau đó Giang Trừng ngây ngốc nhìn Lam Hi Thần đưa lại mạt ngạch cho Lam Vong Cơ, lại trơ mắt nhìn Lam Vong Cơ cực kỳ nghiêm túc đem mạt ngạch đó nhét vào tay mình, tiện thể còn đẩy Ngụy Vô Tiện đứng bên cạnh dạt ra chỗ khác.

Khẽ vuốt mạt ngạch mềm mại óng mượt trong tay, ngước mắt nhìn gò má chợt phiếm hồng của Lam Vong Cơ, lại trông thấy ánh mắt sững sờ của đám đệ tử Lam thị chung quanh, Giang Trừng cảm thấy mạt ngạch này đúng là nóng bỏng tay, khóe miệng giật giật một cái, ù ù cạc cạc nói: "Cho ta làm... làm cái gì?"

Lam Vong Cơ một đôi mắt lưu ly nhạt màu, sóng mắt lấp lánh, giọng nói thanh lãnh nhuốm chút ngượng ngùng: "Ta muốn tặng ngươi, nhớ cất kỹ."

Giang Trừng lặng yên không nhúc nhích, nhận cũng không được, không nhận cũng không xong, chỉ có thể nói: "Ngươi không phải nói rằng mạt ngạch rất quan trọng sao?"

Lam Vong Cơ nghiêm túc gật gật đầu, lặp lại một câu: "Rất quan trọng, cho nên tặng ngươi."

Giang Trừng bị ánh mắt chân thành tha thiết của y hun nóng đến gò má đỏ bừng, tay cầm mạt ngạch cũng siết chặt lại, lảng tránh nhìn đi chỗ khác, hỏi: "Mạt ngạch này, có thể tùy tiện đem cho người khác sao?"

Lam Vong Cơ nghiêm túc lắc lắc đầu, Giang Trừng cứ tưởng rằng y sẽ nói không thể tùy tiện cho người khác, ai dè lại nghe thấy y nói: "Không phải tùy tiện đem cho."

Giang Trừng vốn vẫn còn đang nghĩ cách nhã nhặn từ chối, nhưng có thể thấy Lam Vong Cơ trân trọng mạt ngạch này như thế nào, vậy nên câu từ chối ở trong đầu dạo quanh một hồi, nói ra miệng lại là: "Vậy, ta trước hết sẽ cất giúp ngươi, lúc nào ngươi muốn lấy lại, ta sẽ trả ngươi."

Giang Trừng mặc dù vẫn không biết mạt ngạch này đối với người Lam gia đến cùng là mang ý nghĩa gì, thế nhưng hắn biết, lòng hắn không nguyện ý cự tuyệt Lam Vong Cơ.

Thế là tình huống ban đầu vốn dĩ là Giang Lam hai nhà sắp sửa rút kiếm xông vào nhau, cuối cùng lại biến thành con em Lam gia mặt mũi đều một dạng ủ rũ đơn phương thất tình. Có điều, đối với hai người Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ mà nói, kết quả này là cực kỳ cực kỳ tốt đẹp, đáng giá để mở tiệc ăn mừng ba ngày ba đêm.

Giang Trừng đầu óc choáng váng, Ngụy Vô Tiện ù ù cạc cạc gặm miếng dưa hấu cỡ bự trên tay, Nhϊếp Hoài Tang đứng cách đó không xa phe phẩy cây quạt, che đi nụ cười ý vị thâm trường, còn Kim Tử Hiên thì y hệt cún con, một tấc cũng không rời bám dính theo sau Giang Yếm Ly, thỉnh thoảng quẫy đuôi gọi hai tiếng: "Giang cô nương, Giang cô nương..."

TBC