Chương 13: Thời Gian Trôi Nhanh Quá, Chớp Mắt Còn Không Kịp

Hôm nay Lam Khải Nhân tuyên bố một chuyện lớn, bởi vì Ôn gia từ gia chủ cho tới thiếu chủ đều liên tiếp gặp thảm cảnh bị sét đánh, cho nên hiện tại vì muốn khôi phục lại oai danh ngày trước, Ôn Triều đặc biệt tổ chức ngày hội thi săn bắn, mục đích là để thể hiện cho tiên môn trăm nhà thấy rõ thực lực Ôn gia vẫn còn tồn tại. Vì thế cho nên trước khi kết thúc thời gian cầu học tại Lam gia, có người vui cũng có người buồn.

Không thể nghi ngờ, Kim Tử Hiên chính là người hào hứng nhất, bởi vì hắn rút cuộc cũng biết dùng não của mình rồi, hắn muốn học xong tới Giang gia cầu hôn.

Mà biểu hiện của Nhϊếp Hoài Tang lại là một lời khó nói hết, quả thực là y chang tận thế sắp đến, tay run đến suýt không cầm nổi quạt, có lẽ là do Nhϊếp đại ca lại nói gì đó. Giang Trừng nhớ mang máng Nhϊếp đại ca lúc trước khi rời khỏi Vân Thâm còn đặc biệt tới phòng Nhϊếp Hoài Tang để thể hiện "sự quan tâm" đối với đệ đệ nhà mình.

Ngoại trừ Nhϊếp Hoài Tang, người không vui nhất có lẽ là Lam Vong Cơ.

Lúc mới tới đồ đạc mang theo cũng không nhiều, theo lý thuyết thì lúc rời đi thu dọn đồ đạc hẳn là cũng rất nhanh đi, thế nhưng...

Giang Trừng lần thứ một trăm linh một lấy Vong Cơ cầm từ trong bọc hành lý ra, để qua một bên, sau đó cấp tốc buộc lại nút thắt. Mà bên kia còn nhanh tay hơn nhiều, liền nhanh như chớp cởi nút thắt ra, nhét lại đàn vào trong bọc hành lý.

"Lam Trạm! Ta nói rồi, ta không muốn đàn của ngươi, ngươi có thể đừng bỏ vào nữa được hay không?" Giang Trừng trợn tròn mắt hạnh, lên giọng quát.

Lam Vong Cơ đứng ở bên cạnh hiếm thấy mà mếu máo một chút, sau đó lại nhanh như chớp khôi phục lại dáng vẻ lạnh băng, ngoảnh mặt làm ngơ, đem đàn đặt cạnh bao hành lý.

Giang Trừng: "..."

Một tay bọc đàn vẫn chưa xong, Lam Vong Cơ tay kia đã không ngừng mà gói ghém xong bọc hành lý của chính mình, ngay ngắn đeo lên Tị Trần, chỉnh trang lại mạt ngạch, ngoan ngoãn đứng im ở cạnh cửa, ánh mắt nghiêm túc, tựa như đang chờ Giang Trừng xách lên bọc hành lý rồi cùng nhau rời đi.

Giang Trừng khó có thể tin mà nhìn một chuỗi hành động vừa rồi, cuối cùng cũng không lay chuyển được Lam Vong Cơ, đành phải đầu hàng, mang theo Lam Vong Cơ cùng đi.

Tất cả mọi người đi tới cổng dưới chân núi Vân Thâm, từng người chắp tay chào Lam Khải Nhân Lam Hi Thần, sau đó lục tục rời đi.

Kim Tử Hiên mặt mũi tràn trề phấn khởi, thi lễ một cái, sau đó nhanh chóng mang theo đệ tử nhà mình rời đi.

Nhϊếp Hoài Tang lề mề lết từng bước một, tựa như đang mong chờ Lam Hi Thần lên tiếng giữ hắn ở lại, mãi cho tới khi không còn bóng dáng mới nghe thấy hắn ai oán kêu lên một tiếng, mang theo bi tráng nồng đậm.

Cho tới lượt Giang Trừng, nụ cười trên mặt Lam Hi Thần bỗng cứng đờ, còn Lam Khải Nhân dường như đã muốn trợn trừng hai mắt, mấy cọng râu lưa thưa trơ trọi trên cằm phảng phất như có chút đung đưa...

Lam Hi Thần: "Vong Cơ, Lam gia còn có sự vụ cần đệ hỗ trợ xử lý."

Lam Vong Cơ: "..."

Lam Khải Nhân: "Vong Cơ, không thể hồ đồ."

Lam Vong Cơ: "..."

Lam Khải Nhân quay sang hỏi Lam Hi Thần: "Vong Cơ đang nói gì vậy?"

Lam Hi Thần lễ phép thi lễ một cái: "Thưa thúc phụ, Vong Cơ muốn đi Liên Hoa Ổ ở tạm ba ngày, mấy hôm nữa sẽ trở về."

Lam Khải Nhân: "Không được, không hợp phép."

Lam Vong Cơ: "Huynh trưởng."

Lam Hi Thần: "Cái này..."

Mắt thấy Lam Hi Thần sắp mềm lòng đáp ứng, sắc mặt Lam Khải Nhân tái xanh, vội vàng lên tiếng: "Vong Cơ, nếu ngươi còn muốn đi, trước hết chép phạt gia quy năm mươi lần."

Mặc dù biết rõ Lam lão đầu cổ hủ cố chấp, nhưng thế này cũng hơi quá đáng rồi, Lam Vong Cơ không phải đi tha phương, cũng không phải trốn nhà bỏ đi, thế mà vẫn bắt chép phạt gia quy. Trong lòng Giang Trừng kêu oan thay cho Lam Vong Cơ, đang muốn lên tiếng phản bác, đã thấy Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc từ từ lấy trong bọc hành lý ra một bao giấy dầu, thò tay đếm đếm một chút, lấy ra đủ năm mươi tờ đưa cho Lam Khải Nhân.

Lam Khải Nhân: "..."

Lam Hi Thần: "..."

Giang Trừng: "..."

Lam Vong Cơ mười phần tự nhiên gói ghém lại bọc hành lý, lặng lẽ tới sát gần Giang Trừng, giật giật ống tay áo của hắn, hai mắt sáng lấp lánh rất đẹp: "Vãn Ngâm."

Sắc mặt Giang Trừng cứng đờ, lặng lẽ rút lại tay áo bị y kéo. Hắn cũng không muốn lúc quay lại Liên Hoa Ổ tay áo đã bị kéo rách, cánh tay để trần lại thành trò cười cho Ngụy Vô Tiện a.

Mặc dù Lam Vong Cơ chuẩn bị rất chu đáo, cũng cực lực chống đối, thế nhưng cuối cùng vẫn không thể đi Liên Hoa Ổ, bởi vì ngày hội săn bắn chỉ mấy hôm nữa là diễn ra rồi, mà một đám nhóc đệ tử tại Lam gia quả thật vẫn còn khá kém khoản cưỡi ngựa bắn cung, cần có Lam Vong Cơ đích thân giám sát huấn luyện. Lam Hi Thần mặc dù xót đệ đệ, nhưng vẫn lấy Lam gia làm trọng, huống hồ cho dù nói thế nào thì Lam Khải Nhân cũng đều ngăn Lam Vong Cơ lại.

Trước khi Giang Trừng rời đi, hắn nhìn thấy trong mắt Lam Vong Cơ lấp lánh nước, bỗng dưng cảm thấy có chút không đành lòng, liền thu lại vẻ chán ghét thường ngày, chủ động dang tay ôm lấy Lam Vong Cơ, vỗ về an ủi. Có điều, sau đó hắn phải nhờ tới Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân trợ giúp mới thoát khỏi cái ôm của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ thằng nhãi này thật là, vốn mình đã không đành lòng bỏ y ở lại, ai dè y vừa được voi liền đòi tiên, cho chút tia nắng liền đòi ông mặt trời, được một lúc là lại được đà lấn tới, thế mà trước đó mình còn hứa chuẩn bị phòng cho y tại Liên Hoa Ổ, mình thật là ngu xuẩn!

Sắc mặt Giang Trừng đã đen như đít nồi rồi, xoa xoa hai cánh tay vừa bị siết chặt, dẫm lên Tam Độc, cũng không dừng lại, nhanh chóng rời đi Vân Thâm Bất Tri Xứ, từ đầu đến cuối cũng không ngoảnh đầu lại.

Nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa của Giang Trừng, trên mặt Lam Vong Cơ mặc dù không thể hiện cảm xúc gì, nhưng hai tay càng lúc càng siết chặt. Lam Hi Thần vỗ vỗ bả vai đệ đệ nhà mình, đã thấy vành mắt y đỏ ửng, giọng nói mang chút nghẹn ngào: "Huynh trưởng, ta nhớ hắn."

Ý cười của Lam Hi Thần chợt ngưng lại, vành mắt cũng đỏ ửng theo, cực kỳ đồng cảm mà nói: "Vong Cơ, huynh trưởng hiểu mà."

Trong mắt Lam Vong Cơ bỗng nhiên hiện lên một chuỗi cảm xúc, có cảm động, có nghi hoặc, có sững sờ, thậm chí còn có thù địch?

Lam Hi Thần ngay lập tức xua xua tay, lên tiếng nói: "Vong Cơ đừng cả nghĩ, ý của ta không phải là cái ý kia."

Mà Lam Khải Nhân đứng bên cạnh mặt đã đen như đít nồi, tức giận đến đỏ mắt, một lúc lâu sau mới phất tay áo, chậm rãi quay người bước lên Vân Thâm.

TBC