Ở Liên Hoa Ổ có một trò chơi, trò chơi này dùng để luyện khả năng cưỡi ngựa bắn cung, thả một con diều lên trời, đệ tử cưỡi ngựa ở dưới bắn tên để diều rơi xuống, cuối cùng ai thả diều cao nhất, bắn chuẩn nhất sẽ về thứ nhất, phần thưởng chính là miếng sườn to nhất trong nồi canh sườn củ sen do tỷ tỷ nấu.
Mặc dù đây là một cách rất hiệu quả để nâng cao thể chất cũng như tinh thần, thế nhưng lần nào cũng chỉ có Ngụy Vô Tiện về nhất, khiến cho lòng người phiền muộn, nhưng cuối cùng vẫn chơi đến vô cùng hào hứng vui vẻ, mà so với trò bắn diều này ở Liên Hoa Ổ, việc Lam gia quy định hai người một đội cùng cưỡi ngựa bắn cung là để làm cái gì a...
Giang Trừng cắn răng nhìn cái tên được viết trên quẻ thăm vừa rút được: Lam Vong Cơ. Hắn cảm thấy mình với Lam Vong Cơ nhất định là có thù, nếu không thì vì sao nơi nơi chốn chốn đều phải dính tiệt lấy nhau cơ chứ?
Nhϊếp Hoài Tang đứng ở bên cạnh nhìn thoáng qua Lam Hi Thần, người kia vẫn một khuôn mặt vẫn ôn hòa đứng đắn, thế nhưng dưới tay lại lặng yên không một tiếng động xáo trộn hộp đựng quẻ rút thăm. Nhϊếp Hoài Tang phe phẩy cây quạt che nửa mặt, giấu đi thâm ý trong đáy mắt.
Kim Tử Hiên cầm quẻ thăm trong tay, ngạo nghễ ngẩng đầu, liếc qua Nhϊếp Hoài Tang, cau mày nói: "Học cưỡi ngựa bắn cung người cầm quạt làm cái a? Đến lúc đó đừng có ngáng chân ta."
Nhϊếp Hoài Tang gấp quạt lại, giắt vào thắt lưng, khiêm nhường nói: "Còn nhờ Kim huynh chiếu cố một chút."
Kim Tử Hiên hừ lạnh một tiếng, nhìn bằng nửa con mắt, dường như hoàn toàn không coi Nhϊếp Hoài Tang ra gì. Giang Trừng duỗi chân đạp cho hắn một cái lảo đảo, mỉa mai nói: "Còn chưa bắt đầu, ngươi vênh váo làm cái gì? Kiềm chế bản mặt của ngươi lại, cẩn thận ta mách a tỷ đó."
Sắc mặt Kim Tử Hiên chợt cứng đờ, đi theo sau lưng Giang Trừng, lúng túng nói nhỏ: "A Trừng, ngươi đừng như vậy, ta cùng nhóm với Hoài Tang, hắn có thể dẫm đạp lên mặt mũi Nhϊếp gia, nhưng ta không thể vứt hết mặt mũi Kim gia a."
Giang Trừng cũng đè thấp giọng nói: "Hắn làm sao có thể dẫm đạp lên mặt mũi Nhϊếp gia? Ngươi bị ngu hả, chưa nghe nói tới thanh danh của Nhϊếp Nhị Lang sao?"
"Nhϊếp Nhị Lang?" Kim Tử Hiên sững sờ, sau đó cực kỳ khó tin mà nhìn chằm chằm về phía Nhϊếp Hoài Tang, "Người người truyền rằng Nhϊếp Nhị Lang kỵ xạ vô song, danh xưng Nhϊếp Nhị Lang này là chỉ hắn?"
Người đời đều biết có một người gọi là Nhϊếp Nhị Lang, kỵ xạ vô song, bốn tuổi đã có thể một mình bắn gϊếŧ năm con sói đực đầu đàn, năm tuổi đã bắn cung thành thần, danh tiếng lên cao, về sau chẳng hiểu vì sao lại mai danh ẩn tích, không còn ai nghe qua sự tích về hắn nữa, thế nhưng những người thạo cưỡi ngựa bắn cung đều biết tới tên tuổi Nhϊếp Nhị Lang.
Giang Trừng biết Nhϊếp Nhị Lang chính là Nhϊếp Hoài Tang cũng có nguyên nhân, là do năm ấy khi hắn còn rất nhỏ tuổi, Nhϊếp đại ca mang theo Nhϊếp Hoài Tang tới làm khách tại Liên Hoa Ổ, đúng lúc hắn đang học cưỡi ngựa bắn cung. Bài tập là bắn trúng con gà trống cách đó hơn trăm bước, nhưng con gà trống kia quá mức nhanh nhạy, trên nhảy dưới tránh liên tục, khiến hắn mất mười mấy mũi tên cũng không bắn trúng. Lúc chỉ còn lại một mũi tên, Nhϊếp Hoài Tang xuất hiện, trôi chảy một mạch giương cung lắp tên, động tác cực kỳ lưu loát thành thạo, nhanh gọn dứt khoát không chút dư thừa, một tiễn bắn trúng.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Giang Trừng về Nhϊếp Hoài Tang, hắn còn âm thầm sùng bái người này một thời gian, nhưng càng về sau hình tượng của Nhϊếp Hoài Tang trong lòng hắn càng sụp đổ, đến mức hắn cực kỳ không muốn thừa nhận con hàng này chính là Nhϊếp Nhị Lang kia.
Sau đó thành tích kỵ xạ đã nói lên tất cả, Kim Tử Hiên vì được Nhϊếp Hoài Tang che chở mà dễ dàng dành được vị trí thứ nhất.
Từ khi chào tạm biệt tại suối nước lạnh, hai người họ liền nói chuyện rất ít, không phải là do Lam Vong Cơ không mặn mà, mà là do Giang Trừng cuối cùng cũng cảm nhận được vị trí của Lam Vong Cơ trong lòng hắn không giống những người khác.
Ngày hôm nay hai người cưỡi ngựa bắn cung, mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác của Lam Vong Cơ đều khiến cho Giang Trừng phản ứng mạnh mẽ.
Lam Vong Cơ lại nhìn sang, Lam Vong Cơ đặt tay lên eo hắn, Lam Vong Cơ ôm lấy hắn, Lam Vong Cơ sát lại quá gần, Giang Trừng không thể kìm lòng được mà để mắt tới mọi cử động của Lam Vong Cơ, đến mức sự chú ý đều dồn hết lên người y chứ không phải cưỡi ngựa bắn cung, may mà có Lam Vong Cơ cực lực cứu vãn, cuối cùng bọn họ vẫn dành được vị trí thứ hai.
Kim Tử Hiên biết được bí mật động trời, từ đó về sau liền không buông tha cho Nhϊếp Hoài Tang, mỗi ngày đều quấn lấy Nhϊếp Hoài Tang bắt hắn dạy mình cưỡi ngựa bắn cung, bức cho Nhϊếp Hoài Tang mặc kệ bị Lam Vong Cơ đông lạnh toàn thân thì vẫn sống chết trốn trong phòng Giang Trừng.
Giang Trừng không chịu nổi hắn quấy nhiễu, đuổi mấy lần tên kia vẫn không chịu đi, rút cuộc tức giận tới mức một cước đạp bay Kim Tử Hiên, hung hăng uy hϊếp một trận: "Nếu lại để cho Nhϊếp Hoài Tang đến quấy rầy ta, ta liền nói với a tỷ ngươi chân thối, ngươi ngủ ngáy to, để a tỷ không muốn gả cho ngươi nữa."
Rất nhanh sau đó, Nhϊếp Hoài Tang cuối cùng cũng không còn xuất hiện nữa, nhưng chẳng được bao lâu, hai người hoán đổi vị trí, lại thành Kim Tử Hiên tới trốn trong phòng Giang Trừng.
Kim Tử Hiên: "A Trừng, ngươi để ta ở đây vài ngày đi mà."
Giang Trừng: "Không được."
Kim Tử Hiên: "Ta dù gì cũng là tỷ phu tương lai của ngươi, ngươi không thể thấy chết không cứu như vậy a!"
Giang Trừng hung hăng lườm hắn: "Ta đây không xen vào, là chính ngươi muốn cùng Nhϊếp Hoài Tang học cưỡi ngựa bắn cung."
Kim Tử Hiên: "Học cưỡi ngựa bắn cung đàng hoàng thì đã đành, nhưng vì cái gì mà tên đó muốn ta đi bắn gà rừng thỏ rừng các loại a?"
Giang Trừng: "Bắn thì bắn thôi, chẳng phải chuyện to tát gì, chúng ta học cưỡi ngựa bắn cung không phải là để đi săn và tự vệ sao?
Kim Tử Hiên mặt đầy đau khổ, khóc lóc kể lể: "Thế nhưng con thỏ đáng yêu như vậy, trắng xóa mềm mềm một cục, gà rừng cũng đáng yêu như vậy, lông xù xù còn biết bay, ta, ta không xuống tay được a."
Giang Trừng không nhịn được liền cười mỉa: "Ta thấy lúc ngươi ăn thịt cũng không có nghĩ nhiều như vậy a."
Kim Tử Hiên sững sờ, im lặng một lúc, rút cuộc vẫn nói ra sự thật: "Ta, ta không nhìn được máu."
Giang Trừng: "? ? ?"
Kim Tử Hiên mặt đỏ bừng, xấu hổ nói: "Ta nếu nhìn thấy máu liền xây xẩm mặt mày."
Giang Trừng trợn tròn mắt, dò xét Kim Tử Hiên một chút, nói: "A, vậy Nhϊếp Hoài Tang có biết không?"
Kim Tử Hiên cả giận: "Hắn biết!"
Giang Trừng trong chớp mắt liền hiểu ra tất cả, cười lạnh một tiếng, khinh khỉnh nói: "A, cho nên là hắn cố ý?"
Kim Tử Hiên gật đầu lia lịa, vô cùng đáng thương nói: "A Trừng, ngươi cũng không thể mặc kệ a."
Giang Trừng trầm ngâm một lúc, ngón tay vân vê môi dưới, bỗng nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của Nhϊếp Hoài Tang: "Giang huynh, Kim huynh có ở trong phòng ngươi không? Ta tìm hắn có việc."
Kim Tử Hiên run lẩy bẩy, Giang Trừng vỗ vỗ vai hắn, lạnh nhạt cười nói: "Nhϊếp huynh, nên khoan dung độ lượng a."
Giọng nói mang theo ý cười của Nhϊếp Hoài Tang từ ngoài cửa truyền tới: "Giang huynh nói cái gì, Hoài Tang không hiểu."
Giang Trừng hừ lạnh một tiếng, lại nói: "Không có việc gì, Nhϊếp huynh không biết sao, ta nghe nói ít ngày nữa Nhϊếp đại ca sẽ tới Vân Thâm a."
Giọng nói của Nhϊếp Hoài Tang ở ngoài cửa chợt có chút lắp bắp: "Đừng đừng đừng, Giang huynh, chuyện cũ có thể thương lượng, có thể thương lượng."
Giang Trừng lúc này cười nói: "Nhϊếp huynh rất hiểu chuyện."
Nhϊếp Hoài Tang cũng nịnh nọt nói: "Không bằng Giang huynh, Giang huynh quá khen."
Hai người hàn huyên một lúc, Nhϊếp Hoài Tang liền rời đi, lúc này Kim Tử Hiên mới thở phào một hơi, co quắp ngã xuống đất.
Giang Trừng không quen nhìn dáng vẻ này của hắn, đạp hắn một cước, mỉa mai nói: "Ngươi tuyệt đối đừng có để người ngoài biết được bản chất của ngươi, dáng vẻ Kim chim công kia xem ra vẫn còn có đẳng cấp một chút."
Kim Tử Hiên liếc mắt nhìn hắn, dường như lấy lại một chút vẻ ngạo mạn trước kia, đứng dậy phủi phủi vạt áo, trước khi đi cũng không quên thi lễ với Lam Vong Cơ một cái. Mà Lam Vong Cơ vốn dĩ từ đầu tới cuối vẫn đang ngồi ở một bên, chỉ là bị hai người hoàn toàn lãng quên mà thôi.
TBC