Chương 12: Đầu Gỗ Dù Sao Vẫn Tốt Hơn Lắm Lời

Giang Trừng cảm thấy hắn nên giữ khoảng cách với Lam Vong Cơ, vì thế nên hắn không để ý tới Lam Vong Cơ nữa, kể từ đó, trong mấy chục ngày sau cũng không thấy hai người nói với nhau câu nào.

Lam Hi Thần mỗi ngày thấy đệ đệ nhà mình đáng thương vô cùng đi theo sau lưng Giang Trừng, dáng vẻ muốn tiến tới nói chuyện nhưng lại không dám, cực kỳ tội nghiệp, Lam Hi Thần xót đệ đệ nhà mình a.

Tại một đêm trăng mờ gió lớn kia, Lam Hi Thần cuối cùng cũng tìm được cơ hội, ngay lúc Giang Trừng cùng Nhϊếp Hoài Tang vừa ăn vụng xong gà rừng, hắn liền kéo Giang Trừng tới Hàn Thất.

Hai người ngồi đối diện nhau, khói xanh từ lư hương lượn lờ quanh phòng, trong không khí tràn ngập hương trà quen thuộc, Giang Trừng khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn Lam Hi Thần ngồi trước mặt, người này dường như vĩnh viễn luôn trưng ra một khuôn mặt tươi cười. Giang Trừng lên tiếng trước: "Không biết Trạch Vu Quân tìm Giang mỗ có chuyện gì quan trọng?"

Lam Hi Thần đứng dậy, mười phần ưu nhã mà rót thêm trà cho hai người, sau đó đoan chính ngồi xuống, mỉm cười: "Nghe nói gần đây Giang công tử cùng đệ đệ ta có hiềm khích, đệ đệ ta không giỏi nói chuyện, cứ như vậy thì không ổn, ta làm huynh trưởng tuy vẫn còn nhiều hạn chế, nhưng vẫn có thể dễ dàng hiểu được nỗi lòng của Vong Cơ, vậy mong Giang công tử cho ta cơ hội này làm người hòa giải, dù sao thì một khi đời sống tình cảm không hài hòa, tất sẽ ảnh hưởng đến những cái khác."

Đời sống tình cảm??? Giang Trừng khẽ nhếch miệng, cực lực nhẫn nhịn nhưng vẫn không nhịn được hoàn toàn: "Trạch Vu Quân, ta nói, ngươi quản cũng hơi nhiều quá rồi đi, nếu là Lam Vong Cơ sai, ngươi quản y cho tốt là được rồi, kéo một mình ta tới đây làm cái gì?"

Lam Hi Thần không chú ý bị trà làm bỏng đầu lưỡi, run lên một cái, ý cười bên khóe miệng hơi cứng lại, nhưng rất nhanh đã lấy lại phong thái, cười nói: "Vong Cơ từ nhỏ đã rất đơn thuần, muốn cái gì, thích cái gì đều biểu hiện ra mặt, Giang công tử nếu chú ý quan sát, liền có thể nhận ra nỗi lòng của Vong Cơ, mong Giang công tử đừng phụ lòng y."

Những lời này Lam Hi Thần nói ra vô cùng khẩn khoản, thậm chí có thể nói là thẳng thắn cùng chân thành tha thiết, nhưng Giang Trừng căn bản không hiểu hắn muốn nói gì, lời nghe vào tai lại hiểu thành người kia có ý châm chọc, không khỏi chán nản nói: "Lam Hi Thần ngươi được lắm, đệ đệ ngươi đơn thuần, vậy ta thì phức tạp? Y ngày ngày trưng ra bản mặt lạnh lùng, ta có thể nhìn ra cái gì? Ngươi cho rằng ta là ngươi sao? Lại nói ta phụ lòng hắn là sao? Ngươi nói xem, ta phụ lòng hắn cái gì?"

Vì sao qua miệng Lam Hi Thần thì Lam Vong Cơ lại giống như khuê nữ tiểu thư, mà Giang Trừng hắn lại biến thành lang quân vô tình bạc nghĩa? Hắn không hiểu.

Giang Trừng cảm thấy nếu so với Lam Hi Thần luôn nói mấy lời tối nghĩa khó hiểu, thì Lam Vong Cơ trầm mặc ít nói vẫn tốt hơn nhiều lắm.

Giang Trừng cuối cùng phất tay áo đứng dậy, đạp cửa rời đi, cuộc nói chuyện này cứ như vậy mà kết thúc. Từ sau đó, cứ mỗi lần nhìn thấy Lam Hi Thần, hắn đều chọn cách đi đường vòng.

Trở lại phòng, lại đối mặt với cặp mắt lưu ly lạnh nhạt kia, Giang Trừng đột nhiên cảm thấy Lam Vong Cơ nhìn thuận mắt hơn rất nhiều, vì thế sắc mặt cũng dịu đi mấy phần, còn giải thích một câu: "Vừa rồi huynh trưởng ngươi tìm ta có việc, nên ta về muộn."

Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, lặng lẽ đẩy vài bao đồ ăn vặt trên bàn tới trước mặt Giang Trừng, Giang Trừng cuối cùng cũng bật cười, đưa tay cầm lấy một miếng bánh nhỏ cho vào miệng: "Vong Cơ huynh, ngày ngày ngươi đều ở tại Vân Thâm, đồ ăn vặt này là từ đâu mà có?"

"Chân núi Vân Thâm, Thải Y."

Lam Vong Cơ trả lời một câu, lặng lẽ tiếp tục đặt bút viết lên trang giấy tuyên mới: Lam thị gia quy... Mỗi chữ mỗi câu đều đoan chính lịch sự tao nhã, có điều đuôi chữ lại kém ngay ngắn hơn so với ngày thường một chút, thấy thế nào cũng đều như mang theo chút phấn khích.

Khoảng thời gian vừa rồi là Giang Trừng tự bắt đầu chiến tranh lạnh, cuối cùng cũng là do Giang Trừng tự làm hòa mà chấm dứt.

Ngày hôm sau, tại Lan Thất, Lam Hi Thần thấy Giang Trừng đứng song vai trò chuyện vui vẻ cùng Lam Vong Cơ, hắn cực kỳ vui mừng, khẽ gật đầu, vừa muốn xích lại gần, liền thấy sắc mặt Giang Trừng biến đổi, vội trốn tới sau lưng Lam Vong Cơ, lần này vị trí hoán đổi, khiến cho Lam Hi Thần có chút không thích ứng kịp.

Vong Cơ cùng Giang công tử hòa hợp là chuyện tốt, thế nhưng vì sao ta luôn cảm thấy Giang công tử hiểu lầm gì đó a? Có điều, Giang công tử cùng Kim công tử không hổ là huynh đệ tốt, nghĩ một đằng nói một nẻo, ngoài miệng nói cứng nhưng trong lòng nghĩ ngược lại a, như vậy xem ra, chuyện giữa Vong Cơ cùng Giang công tử tuyệt đối có thể thành.

Giang Trừng thấy ánh mắt Lam Hi Thần nhìn mình càng lúc càng phát sáng, còn mang theo một chút chế nhạo, liền so vai rụt rổ lại, nỗ lực ẩn nấp sau đôi vai vững chãi của Lam Vong Cơ, thậm chí còn giật giật ống tay áo của Lam Vong Cơ, nhỏ giọng thì thầm: "Lam Trạm, ngươi... ngươi ngăn ca ca ngươi lại."

Ánh mắt Lam Vong Cơ lóe lên nghi hoặc, liếc qua ống tay áo hơi đung đưa của mình, khóe miệng khẽ cong lên, quay người lại, vững vàng giấu kín Giang Trừng sau lưng mình, thi lễ với Lam Hi Thần một cái, nói: "Huynh trưởng, thúc phụ cho mời."

Nếu đã là Lam Vong Cơ lên tiếng, Lam Hi Thần đương nhiên sẽ không nghi ngờ, khẽ gật đầu, lập tức đi vào phía trong Lan Thất.

Giang Trừng ở sau lưng Lam Vong Cơ thở phào một tiếng, nhẹ nhàng vỗ vai Lam Vong Cơ, cười nói: "Đa tạ Vong Cơ huynh."

Lam Vong Cơ mím môi, tủi thân nói: "Lam Trạm."

Giang Trừng sững sờ, đối diện với đôi mắt lưu ly nghiêm túc kia, khuôn mặt bỗng đỏ ửng, ngập ngừng nói: "Lam... Lam Trạm..."

Lam Vong Cơ cùng Giang Trừng ở bên ngoài Lan Thất vui vẻ trò chuyện, còn Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân ở bên trong Lan Thất hai mặt nhìn nhau.

Lam Hi Thần: "Thúc phụ, người tìm con có chuyện gì?"

Lam Khải Nhân: "Hi Thần, con tìm ta có chuyện gì?"

Lam Hi Thần: "..."

Lam Khải Nhân: "Hi Thần?"

TBC