Chương 12

Mặc dù Nhạc Đồng Quang thường được khen ngợi khi làm thêm nhưng những lời tán thành như thế này vẫn khiến cô rất vui, nửa tháng đầu chăm sóc đôi chim, cô thực sự đã nghĩ đến việc nghỉ việc và tìm công việc khác, nhưng cuối cùng cô vẫn kiên trì, giờ đây dù biết quản lý có mục đích riêng khi khen cô như vậy nhưng cô vẫn không khỏi mỉm cười.

“Đây là điều tôi nên làm.”

Quản lý lắc đầu: “Hai con chim đó tôi biết. Tính tình bọn nó không tốt, ý thức lãnh thổ lại mạnh mẽ, cô cũng chịu không ít khổ. Trước đây chúng tôi đã thuê rất nhiều nhân viên, nhưng chỉ có cô là người kiên trì nhất. Hàng tháng chúng tôi đều đánh giá nhân viên xuất sắc, tháng này là cô, cô sẽ được thưởng nửa tháng tiền lương.”

Tiền thưởng nửa tháng lương không ít, Nhạc Đồng Quang hít một hơi, hai mắt chợt sáng lên.

“Lương ở khu nuôi chim thấp hơn những khu khác một chút. Cô ở lại đó thì lại để cô chịu thiệt thòi, hiện giờ vườn thú của chúng ta có người chuyển đi, hổ với sư tử vẫn yêu cầu nhân viên chăm sóc, nếu như cô chuyển đến đấy, lương tháng sẽ tăng lên bốn mươi, không biết cô có sẵn lòng không?”

Quản lý không dùng giọng thông báo mà hỏi ý kiến

của Nhạc Đồng Quang, điều này tốt hơn rất nhiều so với những gì cô đoán trước khi đến. Trước khi đến cô vẫn luôn suy nghĩ đến việc từ chối, nhưng việc tăng 40% lương khiến cô không thể từ chối nổi. Lương hàng tháng hiện tại của cô là ba nghìn năm trăm nhân dân tệ, nếu làm thêm thì được thêm một trăm, một tháng sẽ kiếm được ba nghìn sáu trăm nhân dân tệ, riêng việc ăn uống của cô đã có thể nhận thêm ba trăm tệ tiền ăn phụ.

Duy trì cuộc sống của con người đòi hỏi rất nhiều chi phí, bao gồm thức ăn, đi tàu điện ngầm, tiền thuê nhà, tiền điện nước, còn có thức ăn cho mèo. Tưởng chừng như vẫn còn dư rất nhiều, nhưng một khi vài con mèo bị bệnh trong tháng đó, mặc kệ cô có tiết kiệm được bao nhiên tiền, đến cuối cùng ví tiền của cô vẫn sẽ trống trơn.

Nhạc Đồng Quang cảm thấy mình chỉ là một chú mèo con không may mắn về tài vận.

Chỉ sau khi do dự hai phút, Nhạc Đồng Quang đã gật đầu dứt khoát trước khi quản lý kịp thuyết phục.

“Được, tôi sẵn lòng. Nhưng tôi không thể chăm sóc hổ và sư tử cùng một lúc được.”

Nhạc Đồng Quang thiên về chăm sóc hổ hơn, mọi người đều là động vật họ mèo, thói quen nhìn chung cũng giống nhau, chỉ là kích cỡ khác nhau, cô có thể đối xử với chúng như đồng loại, loại việc áp chế đồng loại như này là chuyện cô làm quen tay nhất, với lại con hổ kia cũng không thành tinh, cô thoáng có điểm tự tin như vậy.

Nhưng mà không nghĩ tới, quản lý lại cho cô một câu trả lời kỳ lạ.

“À, là thế này. Thực ra sư tử và hổ trong vườn thú của chúng ta là được mượn tạm đến, nên nếu sư tử ở đây vào ngày thứ ba, năm, bảy còn hổ ở vào ngày hai, tư, sáu thì cô có thể chăm sóc chúng luân phiên tùy theo nhu cầu lúc chúng nó đến là được rồi.”

Trong đầu Nhạc Đồng Quang tràn ngập dấu chấm hỏi: “Hả? Quay đi quay lại như thế này không phiền sao?"

Khóe miệng quản lý giật giật, mơ hồ nói: “Không phiền phức, quan trọng nhất là để du khách vui vẻ.”

Nhạc Đồng Quang không thể hiểu làm thế nào mà khách du lịch có thể được vui vẻ được như thế này, chẳng phải càng kém thú vị hơn sao?

Quản lý nói cô sẽ được phân công lại, nhưng Nhạc Đồng Quang nghĩ rằng phải mất một hoặc hai ngày để chuẩn bị, cô có thể huấn luyện trước hoặc tìm một nhân viên có kinh nghiệm để giúp cô làm quen.

Nhưng không ngờ cô lại phải lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi khu chim để đến khu hoang dã.

Nhạc Đồng Quang không hề nghi ngờ gì về phong cách quản lý hỗn loạn và thiếu chuyên nghiệp của quản lý, dù sao khi cô được tuyển dụng, người phỏng vấn chỉ hỏi ngẫu nhiên vài câu, thậm chí còn không thèm liếc nhìn sơ yếu lý lịch trông như móng mèo vẽ bùa của cô. Đến lúc được tuyển vào cũng không có bất cứ buổi tập huấn nào, ngoại trừ mấy việc được chỉ bảo, còn đâu tất cả mọi thứ đều do một mình cô tự mày mò học tập.

Cô chỉ do dự một chút.

“Đã có ai thay tôi chăm sóc con chim một cánh chưa?”

Quản lý gật đầu: “Yên tâm, chúng nó đã được sắp xếp xong rồi.”

Vì vậy sau khi trở về nhà, Nhạc Đồng Quang lấy đồ đạc đi cáp treo trong công viên đến vườn hổ, khu vực hoang dã mà cô sắp phải trông nom sắp tới. Vườn hổ rất, rất lớn, liếc mắt một cái là thảo nguyên bao la trải dài ngút ngàn tầm mắt. Khi đi vào đây giống như đến một chiều không gian khác, mặt trời chiếu sáng rực rỡ trên đầu, mây trắng bồng bềnh trên bầu trời xanh, chỉ lác đác vài hàng cây đứng lẻ loi phía chân trời. Người thành thị sống trong thành phố lâu như vậy chợt thấy khung cảnh như thế, cả người bỗng trở nên thấy trống trải.

Nhạc Đồng Quang cuối cùng cũng hiểu tại sao sở thú Tam Hải lại nổi tiếng như vậy, cho dù không phải là ngắm nhìn các loài động vật thì việc đi dạo ở đây cũng rất thú vị, nếu không phải vì công việc thì bây giờ cô chỉ muốn biến trở lại nguyên hình, thỏa thích chạy ở chỗ này.

Toàn bộ khu vực hổ thực ra chỉ có năm sáu con hổ, mỗi con hổ đều có lãnh thổ cố định, không can thiệp lẫn nhau.