Chương 13

Sau khi đi cáp treo gần hai mươi phút, cuối cùng cũng đến được lãnh địa hổ mà cô sẽ phụ trách.

Tài xế nói một câu: “Chính là nơi này.” Nói xong xoay người rời đi, giống như chỗ này có thứ gì nguy hiểm, chạy trốn rất nhanh.

Nhạc Đồng Quang đứng đó ngơ ngác nhìn xung quanh một lúc, không một đàn anh đàn chị nào có thể nói cho cô biết bây giờ phải làm gì và làm như thế nào. Còn nữa, con hổ mà cô phụ trách trông như thế nào rồi thói quen tập tính ra sao, mỗi ngày ăn uống như thế nào?

Vẫn may đi được hai bước cô tìm thấy một căn nhà gỗ dưới tán cây cao thưa thớt trước mặt, đây hẳn là nơi để người trông coi cất giữ đồ đạc.

Ngôi nhà gỗ có màu sắc giống như màu của cây, mái lợp bằng tán lá rộng, không biết có cố định bằng vật gì không, nếu gặp gió hay mưa, mái lá rất có thể sẽ bị rụng.

Nhạc Đồng Quang mài móng vuốt trên chiếc túi trên tay rồi đẩy cửa đi vào. Căn phòng giống như một nhà kho hơn, chứa rất nhiều thịt, còn có bồn rửa và bếp nấu, trong góc có mấy cái chậu xếp chồng lên nhau, cửa sổ có một cuốn nhật ký công việc còn dang dở treo trên tường.

Nhạc Đồng Quang lập tức lấy nhật ký công việc xuống đọc, chữ viết hơi xấu, gần giống với của cô.

Nói thật, trình độ đọc viết của cô vẫn chỉ ở trình độ học sinh tiểu học, phần lớn chữ đều do tiền bối mèo đen dạy, cô cũng không hiểu tại sao một con mèo lại muốn học chữ. Sau này làm việc cho công ty con người, cô mới nhận ra thất học khó hòa nhập đến mức nào, lúc này mới trèo đèo lội suối tự mày mò học hành, cũng có hiểu nhưng chữ viết thì xấu còn hơn gà bới.

Lúc trước ở khu chim cô cũng lén luyện tập viết nhật ký rất lâu, cô thật sự sợ bị ghét, dù sao chữ viết của đồng nghiệp khác rất đẹp, cũng may là không ai nói gì về cô.

Bây giờ cuối cùng cô cũng đã gặp được một đồng nghiệp cùng trình độ với mình, nhưng tiếc là cô không có cơ hội giao tiếp.

Báo hại cô mãi mới đọc hiểu được thời gian làm việc hiện tại của mình.

Công việc ở đây khá đơn giản, chỉ cần chuẩn bị thức ăn cho hổ đúng giờ hàng ngày, kiểm tra cơ thể nó, để ý nó không đi đánh nhau với những con hổ khác, cách ly khách du lịch tránh chọc tức hổ khi tiếp xúc quá gần. Thời gian còn lại đoán chừng là để bảo trì vệ sinh thảo nguyên, nhặt rác quét tước.

Việc này có vẻ tốn nhiều công sức nhưng có thể hoàn thành rất nhanh và dễ dàng hơn nhiều so với việc chăm sóc hai con chim trước đây.

Nhạc Đồng Quang thở phào nhẹ nhõm, đặt cuốn nhật ký xuống, tập trung nhìn vào thức ăn của hổ, toàn bộ tủ đông gần như chứa đầy thịt, thịt rất tươi, vẫm còn tơ máu, tỏa ra mùi tanh thoang thoảng. Dù buổi sáng đã no nhưng bây giờ cô cũng không nhịn được chảy nước miếng.

Nhạc Đồng Quang liếʍ khóe miệng, cũng không vội lấy thịt ra, cô vẫn không biết con hổ mình muốn chăm sóc trông như thế nào, nhỡ đâu cô mang thịt chạy ra ngoài cho ăn nhầm thì sao? .

Nhạc Đồng Quang chỉ biết rằng con hổ mà cô phụ trách rất đẹp và đặc biệt, chính Kỷ Nguy là người nhắc đến nó.

Thay quần áo chăm sóc trong nhà kho, Nhạc Đồng Quang đóng cửa bước ra ngoài, cô cẩn thận xác định mùi hương còn sót lại trên mặt đất, theo logic mà nói, mùi do một loài động vật lớn như hổ để lại chắc chắn rất nồng, nhưng từ lúc ban đầu cô đi đến nơi này cũng không lưu lại quá nhiều mùi, cũng không khiến cô cảm thấy khó chịu hay bị đe dọa chút nào.

Khu vực này quá rộng, Nhạc Đồng Quang cúi người chạy thấp cả một đường, mắt thấy thời gian đã là chín giờ rưỡi, trong lòng cô không khỏi có chút lo lắng. Hiện tại không có khách du lịch tới, xung quanh cũng chỉ một mảnh trống rỗng, cô có chút muốn quay trở lại nguyên hình.

Cơ thể con người cách quá cao so với mặt đất quá bất tiện, Nhạc Đồng Quang trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất bằng bốn chân rồi cẩn thận ngửi mùi trong đất bằng mũi. Mùi hương giống nhau hiện diện ở mọi hướng, ngửi thử thì cảm thấy độ mới của mới cũng không khác biệt lắm, không dễ để phân biệt.

Những ngọn cỏ phía sau khẽ đung đưa, như thể có thứ gì đó đang đến gần, nhưng chuyển động quá nhẹ, giống như một cơn gió thổi qua những ngọn cỏ, không thể phát hiện ra.

Nhạc Đồng Quang ngẩng đầu nhìn về phương xa, bỗng nhiên ánh mắt sắc bén nhận thấy một bóng đen khổng lồ đang tiến đến gần mình.

Có thứ gì đó xuất hiện phía sau cô.

Nguy hiểm!

Tóc gáy cô bỗng nhiên dựng đứng, Nhạc Đồng Quang cong lưng muốn trốn, nhưng bóng đen phía sau đã đi trước cô một bước, một móng vuốt cực lớn đè xuống.

Nếu là hình dạng ban đầu của cô, Nhạc Đồng Quang tin chắc lần này cô có thể trốn thoát, nhưng trong hình dạng con người có quá nhiều hạn chế, cô còn chưa kịp nhảy ra ngoài đã bị ấn thẳng xuống đất, cằm nện xuống lá cây bị trầy xước, bị cây cỏ bên cạnh cào xước có chút đau.