Chương 11

Sở thú nơi Nhạc Đồng Quang làm việc có tên là vườn bách thú Tam Hải, nghe nói là do bên cạnh có một khách sạn Tam Hải rất nổi tiếng, để thu hút mọi người, họ đã đặt cho nó cùng một cái tên, riêng các đồng nghiệp khác lén lút nói với cô có thể ông chủ của cả hơi nơi đều là cùng một người.

Tất nhiên, không ai biết suy đoán này có đúng hay không, một nhân viên cấp thấp mới vào như Nhạc Đồng Quang cũng chưa từng gặp mặt giám đốc sở thú bao giờ.

Vườn thú Tam Hải có diện tích rất rộng, được mệnh danh là vườn thú bán hoang dã, khu hoạt động động vật rộng lớn thậm chí còn cần xe buýt tham quan để tham quan, phải mất một ngày để tham quan hết toàn bộ vườn thú.

Nhạc Đồng Quang không cần phải đi xa như vậy, hiện tại cô phụ trách khu chim, không gian cũng không lớn đến mức đấy.

Sau khi vào công viên, cô được giao cho hai con chim được cho là bị dị tật bẩm sinh, hai con chim đến từ cùng một tổ, sau khi nở ra cả hai đều bị khuyết tật, chỉ có một bên có cánh, nhưng trùng hợp thay, chúng nó mỗi đứa thiếu một bên cánh, khi đứng cạnh nhau vừa vặn bổ sung cho con kia nửa bên cánh còn lại, rất giống với loài chim liền cánh trong truyền thuyết.

Có lẽ vì thế mà hai con chim này có mối quan hệ đặc biệt tốt đẹp, không thể tách rời, đi ăn đi chơi ngủ nghỉ đều phải dựa vào nhau, vì vậy trong vườn cũng xây riêng một chỗ cho chúng nó ở.

Hai con chim này khá lớn, khu vực chúng sinh sống cũng khá rộng rãi, tuy nhiên tính tình bọn này không tốt, chúng tuyệt đối cấm các loài động vật khác xuất hiện trong khu vực của chúng, thậm chí nếu có đi ngang qua cũng sẽ rít lên vài tiếng.

Người được Nhạc Đồng Quang chăm sóc đầu tiên là hai con chim này, trong nửa tháng đầu tiên đi làm, lần nào cô cũng phải lên dây cót đề phòng mỗi khi vào vườn thú, vừa bước vào sẽ bị tấn công như kẻ xâm nhập. Hai con chim lớn cánh lại thiếu một bên, thật ra chúng nó không thể bay, nhưng khổ cái chúng nó vẫn có thể sà xuống, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh, mỗi lần đứng trên kệ cao là chúng sẽ sà xuống mổ vào đầu cô.

Nhạc Đồng Quang cảm thấy suýt chút nữa đã bị mổ trọc, nhưng công việc này không dễ gì có được, cô không dám phàn nàn hay yêu cầu trưởng nhóm đổi khu vực, vẫn ôm đầu kiên cường đi vào thay nước, thức ăn rồi dọn dẹp.

Cuối cùng còn khổ hơn là ngày nào cũng phải đại chiến ba trăm hiệp với bọn mèo rừng, thương tích đầy mình.

Nhưng sau nửa tháng kiên trì, không biết chúng nó cảm động trước sự kiên trì của cô hay xác định cô không phải mối nguy hiểm gì, hai con chim đột nhiên mất đi sự hung hãn đối với cô, ngược lại bắt đầu phớt lờ cô; đợi khi cô vào, chúng nó đứng ở trên cao tình chàng ý thϊếp, mổ mổ mỏ nhau, xỉa lông cho nhau, còn quấn cổ kẻ xướng người họa đồng thanh hót vang.

Từ đó, cuộc sống của cô trở nên dễ dàng hơn, việc đi làm hàng ngày không còn là cực hình nữa.

Công việc trong sở thú khá vất vả nhưng khi đã quen thì rất dễ bắt nhịp, Nhạc Đồng Quang quen biết đồng nghiệp không nhiều, quan hệ giữa người với người cũng không tệ, nơi này không có lục đυ.c, mà giả như có thì cũng không liên quan gì đến cô, cho nên cô làm việc cũng rất thoải mái thư thái.

Nhưng hôm nay khi cô đến công viên, bầu không khí có chút khác thường, các đồng nghiệp nhìn cô với ánh mắt thông cảm.

“Xảy ra chuyện gì à?” Nhạc Đồng Quang hỏi Kỷ Nguy đang chăm sóc con chim bên cạnh.

Kỷ Nguy vẻ mặt hóng chuyện nói: “Cô biết vườn hổ đúng không, con hổ nổi tiếng nhất của chúng ta lại dọa ngất nhân viên chăm sóc rồi. Nhân viên chăm sóc kia sống chết cũng không muốn làm, nhất định phải đổi ca, bằng không sẽ đi báo cáo chúng ta ngược đãi nhân viên.”

Nhạc Đồng Quang kinh ngạc mở to mắt: “Hả? Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại bị dọa ngất?”

“Cái này tôi cũng không rõ lắm, dù sao hiện tại người chăm sóc đã đi rồi, nhưng con hổ vẫn phải được chăm sóc, cho nên quản lý đã quyết định sẽ thay một người khác qua đó.” Nói đến đây, Kỷ Nguy thần bí hỏi: “Cô đoán xem người xui xẻo kia là ai?”

Nhạc Đồng Quang lắc đầu, cô chưa từng tới vườn hổ, cũng không có kinh nghiệm chăm sóc chim ăn thịt cỡ lớn, đương nhiên cô cũng sẽ không nghĩ đến bản thân mình.

“Hôm qua sau giờ làm việc, ứng cử viên đã được quyết định.” Kỷ Nguy dùng sức vỗ nhẹ vào vai cô, Nhạc Đồng Quang cảm thấy vai mình nặng ngàn cân, suýt chút nữa hiện ra luôn nguyên hình.

Cô vội vàng xoa xoa bả vai rồi lùi lại: “Muốn nói gì thì cứ nói nhanh đi.”

Kỷ Nguy dùng đôi mắt to quá mức nhìn chằm chằm vào cô, vô cùng đồng cảm nói: “Người đó chính là cô.”

Nhạc Đồng Quang hoàn toàn sửng sốt: “Tôi? Làm sao có thể?”

Nhưng cô chưa kịp nói gì thì đã có người đến báo rằng quản lý muốn gặp cô, chắc là họ muốn nói chuyện này.

Đây là lần đầu tiên Nhạc Đồng Quang đối mặt với quản lý, cô không ngờ là sẽ gặp mặt dưới tình huống như thế này.

Quản lý là một người đàn ông trung niên lúc nào cũng tủm tỉm môi cười, nói là trung niên cũng không đúng, ông ta nhìn còn khá trẻ, có một đôi mắt hoa đào và mái tóc dài được buộc cao, có loại cảm giác khó phân biệt nam nữ.

Quản lý ôn hòa nói: “Cô đến làm trong vườn bách thú chúng tôi chắc cũng sắp được nửa năm rồi.”

Nhạc Đồng Quang gật đầu: “Chính xác là nửa năm tròn.”

“Đã nửa năm rồi, lúc cô vào công ty, tôi có ấn tượng sâu sắc với cô, quả nhiên là tôi không nhìn lầm người. Tuy là lần đầu tiên cô làm người chăm sóc nhưng sự sẵn lòng chịu đựng gian khổ, tính nhẫn nại và kiên trì của cô vượt xa hầu hết mọi người trong sở thú. Những phẩm chất ưu tú như vậy chúng tôi đều xem ở trong mắt.” Quản lý khen ngợi cô một cách chân thành, giọng điệu đầy sự công nhận.