Chương 10

Sau khi ăn một túi thức ăn cho mèo, Nhạc Đồng Quang tiếp xúc với con người một hồi, hôm nay đυ.ng phải chủ nhân như bức tường kia, cô tự hỏi phải chăng mị lực của mình đã giảm sút, bây giờ lại bị con người ôm vào trong lòng điên cuồng ôm ôm hôn hôn, cô lại khôi phục tinh thần.

Tóm lại không phải là bản thân không đủ đáng yêu, mà là chủ nhân cô tìm có vấn đề, không biết làm thế nào mà cô lại chọn được người chủ như vậy trong số rất nhiều người thích mình.

Mèo con nằm trong vòng tay con người thở dài bất lực, người là do chính cô tự chọn, có đóng cửa nhốt cô lại bên ngoài thì sao? Ngày mai cô vẫn phải đến bên anh, làm ra vẻ dễ thương và cầu xin sự giúp đỡ.

Mèo con làm thế thì có gì sai đâu? Cô chỉ muốn ăn cơm thôi.

Buổi tối khi mọi người trả phòng riêng, Nhạc Đồng Quang cũng tan làm, nhận lương xong lại đi những nơi khác như thường lệ, hôm nay cô không đi săn mà chỉ quan sát xem có nơi nào có thể làm việc đêm không.

Các quán cà phê phim có phục vụ xuyên đêm, nhưng rất ít người đến quán cà phê phim xuyên đêm chỉ gọi một chú mèo đến làm bạn.

Sau khi tìm kiếm một lúc lâu mà không tìm được cơ hội việc làm nào, Nhạc Đồng Quang quay trở lại cửa biệt thự của chủ nhân.

Chiếc bát trống dành cho mèo vẫn còn ở bên ngoài, có vẻ như nhân loại cũng không hề đi ra kể từ lúc cô rời đi, đã quên cô sạch bách rồi.

Nhạc Đồng Quang nằm xuống ngay tại chỗ, cũng tốt, ý thức an toàn của chủ nhân rất cao, nửa đêm sẽ không bị đánh lén.



Sô Ngu hàng ngày đi làm lúc tám rưỡi và phải đến nơi làm việc lúc tám giờ, vì vậy anh luôn thức dậy lúc bảy giờ, ăn sáng và ra ngoài lúc bảy giờ ba mươi. Thỉnh thoảng, anh cũng sẽ lười biếng mà kéo dài đến tám giờ hoặc gần hơn tám rưỡi mới ra khỏi cửa.

Ngày hôm qua thức khuya chơi game, hôm nay tỉnh dậy đã gần bảy giờ rưỡi, anh chậm rãi đi xuống lầu vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho mình.

Phòng bếp là kiểu nửa mở, ánh nắng sớm mai đã chiếu vào cửa sổ, anh mở cửa sổ, đang định hít thở không khí trong lành của buổi sáng thì bắt gặp một đôi mắt quen thuộc.

Con mèo vàng nhạt đang ngồi ở ngoài ban công, ánh nắng chiếu vào nó tạo nên vầng sáng rực rỡ, vừa thần thánh vừa mỹ lệ. Thấy cửa sổ mở ra, tai mèo run run, đôi mắt dưới ánh sáng càng hiện lên vẻ sáng long lanh nhìn qua.

“Meow.”

Âm thanh này giống như một lời chào hỏi, còn là kiểu cực kỳ thân thiện.

Con mèo nhìn thức ăn trên thớt, vẻ mặt kia càng hiện ra vẻ thân thiện hơn.

Sô Ngu: “...”

Sô Ngu đóng cửa sổ lại, nhưng con mèo không hề tức giận vì bị từ chối, nó vẫn đứng đó, nhìn qua cửa kính, chiếc mũi ướŧ áŧ áp vào kính, đôi mắt đầy mong đợi nhìn người trong phòng.

Sô Ngu hít một hơi, một lần nữa mở cửa số ra.

“Sao mày vẫn còn ở đây?”

Nhạc Đồng Quang meow một tiếng, bây giờ cô đã là mèo con của nhân loại, tất nhiên cô không thể rời đi.

“Được.”

Sô Ngu nhéo gáy con mèo, đặt nó xuống đất, rửa tay thật kỹ rồi bắt đầu làm bữa sáng.

Nhạc Đồng Quang cũng không rời khỏi phòng bếp quá xa, cô đứng ở cửa vách tường, thò nửa đầu vào xem anh chuẩn bị, Sô Ngu chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy rõ ràng sự hiện diện của cô.

Sô Ngu đảo thớt, lần này cũng không quên chuẩn bị bữa sáng cho mèo.

Vẫn là thức ăn mèo tuyệt hảo tối hôm qua, sau khi ăn lại món ăn ngon như vậy, Nhạc Đồng Quang vui vẻ kêu grừ grừ rồi bắt đầu ăn.

Răng rắc răng rắc.

Răng rắc răng rắc.

Âm thanh nhai nuốt vang dội.

Sô Ngu chỉ cảm thấy bữa sáng trong tay không còn mùi thơm, anh liếc nhìn con mèo, rồi lại nhìn con mèo, cuối cùng đặt bát xuống, đứng dậy bế con mèo vẫn đang cố ăn bữa sáng lên, mở cửa lại đặt nó ở bên ngoài cửa.

Bây giờ cuối cùng anh cũng có thể thưởng thức bữa sáng của mình trong yên tĩnh.

Nhạc Đồng Quang không quan tâm mình ăn trong hay ngoài, miễn là cô có thứ gì đó để ăn.

Ăn sáng xong đã gần tám giờ, Sô Ngu còn chưa dọn bát đĩa, ném đĩa vào bếp lau miệng rồi mới đi ra ngoài.

Anh vẫn không để con mèo vào nhà.

Vừa hay Nhạc Đồng Quang ban ngày cũng phải đi làm, nhìn đồng hồ thì thấy bây giờ đã là bảy giờ bốn mươi tám, sở thú mở cửa đúng tám giờ, tốt nhất cô nên đến chỗ làm việc trước tám giờ, bằng không đến muộn sẽ bị trừ tiền chết.

Bắt tàu điện ngầm chắc chắn đã quá muộn. Bây giờ vẫn đang là giờ cao điểm, ra vào ga phải mất mười phút. May mắn thay, chỗ này cách vườn thú không quá xa, nếu cô cố chạy hết sức vẫn miễn cưỡng tới kịp.

Không dám lãng phí thêm thời gian, Nhạc Đồng Quang nhanh chóng chạy ra khỏi tiểu khu chạy dọc theo đoạn đường, cô thường lang thang khắp thành phố vào đêm khuya để tìm kiếm thức ăn, Nhạc Đồng Quang rất quen thuộc với thành phố này, chỗ nào thuộc về con mèo nào, con chó nào, cô đều rất rõ ràng.

Có lẽ vì buổi sáng ăn no có sức lực, tóm lại, đúng vào 7 giờ 59 phút 59 giây, cô vẫn kịp tốc biến biến thành hình người chấm công thành công.