Chương 9

Nhạc Đồng Quang nhanh chóng vung đuôi, hơi nhếch khóe miệng, một chiêu này đúng là thứ con người thích.

Nhưng có thể ép cô sử dụng kỹ năng đáy hòm nhanh như vậy, chủ nhân mới này còn khó nhằn hơn so với dự kiến, rất khác với những gì cô quan sát được. Mặc dù bên ngoài hắn cứu giúp chó mèo, nhưng dường như cũng không quá thích việc chó mèo tới gần.

Một con người rất mâu thuẫn.

Nhạc Đồng Quang trong đầu đang phân tích, nhạy bén nghe được tiếng túi bị xé mở, tiếp theo là tiếng lạo xạo, cô chắc chắn trăm phần trăm là âm thanh khi thức ăn mèo rơi vào bát, cô đã ngửi thấy mùi rồi.

Nhạc Đồng Quang nhanh chóng chạy vào bếp, nhìn nhân loại từ trong ngăn tủ đổ ra một bát thức ăn cho mèo.

Mùi vị này quá thơm, chắc chắn không phải là cái loại một trăm tệ mười lăm cân mà cô vẫn hay mua ở cửa hàng thú cưng.

Sô Ngu cầm bát trên tay bước vào phòng khách, vẫn tiếp tục bước, sau đó mở cửa ra vào và đặt bát thức ăn cho mèo bên ngoài nhà.

Nhạc Đồng Quang có chút nghi ngờ liếc anh một cái, nhưng lúc này, phần lớn tâm trí của cô đều bị thức ăn cho mèo hấp dẫn, vừa đặt bát xuống, cô liền nóng lòng xông lên ngoạm một miếng lớn. Ngon quá, còn ngon hơn cả món gà cô vừa ăn, cô chưa bao giờ được thưởng thức mùi vị này, thậm chí còn ngon hơn cả thức ăn cao cấp của Hầu Tái Lôi.

Cô grừ grừ và ăn, còn chưa kịp ăn được vài miếng, cô đã bị một âm thanh đánh bừng tỉnh.

Nhạc Đồng Quang ngẩng đầu nhìn thấy cửa ra vào vừa mở đã bị đóng lại không thương tiếc, sau đó có tiếng cạch, cửa không chỉ đóng mà còn bị khóa từ bên trong, hiển nhiên là chủ nhân mới không có ý định mở cửa cho cô vào lần nữa.

Nhạc Đồng Quang: “...”

Thật sự có tồn tại loại người tàn nhẫn như vậy sao? Vừa rồi không phải bị cô làm mềm lòng, còn nhẹ xoa đầu cô, sao giờ lại thay đổi chủ ý nhanh như vậy?

Mèo con không hiểu, thực sự không hiểu được tâm tư phức tạp của con người.

Cô duỗi chân đẩy cửa nhưng đẩy không được, cô nhìn cửa rồi nhìn bát, rồi quay lại bát tiếp tục ăn. Mặc dù nhân loại không có ý định thu nhận cô, nhưng vẫn rất hào phóng, bát thức ăn mèo này đổ rất đầy nha, cũng đủ cho cái bụng này no nê được một đêm.

Có lẽ con người không thích thú lạ vào nhà, cô cũng không cần vào nhà, cô đã quen ngủ ngoài trời, trên bãi cỏ, trên thân cây hay bất cứ đâu, miễn là con người có thể cung cấp cho cô mỗi ngày một phần thức ăn vậy là đủ rồi, thức ăn cho mèo ngon như vậy cô không cách nào tiếp nhận nổi, chỉ có thể ăn lần này thôi.

Đổi lại, cô cho phép con người chạm một cái, ôm một cái, âu yếm giải tỏa căng thẳng, đồng thời cô còn có thể giúp anh trông nhà bắt chuột.

Sau khi vui vẻ quyết định, Nhạc Đồng Quang trân trọng mà ăn hết một bát thức ăn cho mèo.

Qua nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên được ăn uống no nê như thế.

Sau khi liếʍ móng rửa mặt sạch sẽ ở ngoài cửa, cô kêu vài tiếng rồi đợi một lúc, nhân loại không hề tỏ ra có ý định mở cửa cho cô, xem ra thực sự không muốn cho cô vào.

Nhạc Đồng Quang lại kêu một tiếng, vốn tưởng hôm nay sẽ phải ngủ lại ở nhà chủ nhân không thể đi làm, nhưng tình hình hiện giờ khá tốt, cô rảnh rỗi, còn chưa đến tám giờ, nếu cô đến kịp vẫn có thể nhận được một công việc ban đêm.

“Meo, meo, tôi ra ngoài trước, ngày mai gặp lại.” Cô cào cửa nhắc nhở, meo meo xong liền nhảy lên tường bỏ đi.

Trong phòng, con người đang ngồi xếp bằng trước tấm thảm lớn, trên tay là thức ăn cho mèo vừa mới cho mèo ăn, anh nhét từng viên một vào miệng như đồ ăn vặt, nghe thấy tiếng mèo bên ngoài biến mất cũng không đi ra ngoài xem một cái.

Nhạc Đồng Quang về nhà trước, con mèo hoa đã mở thức ăn thừa cho mèo ngày hôm qua ra phân phát cho những con mèo khác, chúng nó không thể đổ chính xác vào bát mèo mà rải trực tiếp xuống sàn nhà, nhưng lũ mèo rất trân trọng đồ ăn, đồ ăn đổ xuống đất tuyệt sẽ không lãng phí, tất cả đều ăn sạch sẽ.

Sau khi đếm xong, hôm nay không có mèo con mới xuất hiện, những con mèo bị thương đều đang dần hồi phục, Nhạc Đồng Quang quay người rời đi qua cửa sổ.

Tối nay là một tình huống đặc biệt, trước đó cô đã gửi tin nhắn cho quán cà phê phim là hôm nay sẽ không đến đó, nhưng bây giờ có chút thời gian rảnh rỗi, cô lại gửi một tin nhắn khác.

Ở tiệm cà phê cô chính là vương bài tuyệt đối, không chờ chạy đến nơi, người ở cà phê phim đã nhanh chóng đặt bàn với cô trước.

Có lẽ là do thức ăn cho mèo của nhân loại quá ngon, không có so sánh sẽ không có đau thương, cô đột nhiên cảm thấy mùi vị của thức ăn cho mèo của tiệm không được ngon cho lắm.

Sau khi nhai một miếng thức ăn cho mèo trong miệng một lúc lâu, Nhạc Đồng Quang cảnh giác bản thân lại có suy nghĩ xa xỉ như vậy, lập tức ăn hết chỗ thức ăn cho mèo còn lại.

Lúc đói thì không được kén chọn, cơm thừa canh cạn thối nát thế nào cô cũng từng ăn qua, mùi vị còn tệ hơn nữa, ruồi bọ còn ở bên miệng, hiện tại có thức ăn cho mèo ăn, nhất định không được kén chọn.