Chương 4: Kuroko No Basket - màu xám (4)

Editor: Zhou Zhou

Beta: Zhou Zhou

Toraki không quen với họ, hơn nữa trong nguyên tác thì Haizaki sớm hay muộn sẽ đối đầu cùng bọn họ. Cho nên không chủ động bắt chuyện phiếm, chỉ là chuyên chú nhìn ra giữa sân.

Lúc này ở giữa sân vừa vặn là Haizaki Shogo đang cùng Kise Ryouta thi đấu với nhau. Aomine Daiki rũ mi xuống, không nói gì.

Đến nỗi Momo, đã sớm bị Aomine làm cho tức giận đi đến bên kia.

- “Cậu nhìn ánh mắt của Haizaki - kun, giống như là muốn ăn anh ta.”

Đột nhiên, một thanh âm nhỏ ở cạnh người Toraki vang lên.

- “Ô a!!”

Cậu còn chưa có phản ứng gì, Aomine đã sợ hãi mà nhảy dựng lên trước. Thẹn quá hoá giận quát:

- “Kuroko!!! Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được đột nhiên xuất hiện bên cạnh người khác!”

Thiếu niên có tóc màu u lam nhàn nhạt trả lời:

- “Tôi vẫn luôn đứng ở chỗ này a.”

Aomine: “…”

Toraki chớp chớp đôi mắt, giờ mới có phản ứng:

- “Oa, thật là dọa người!”

Kuroko: “…” Tôi hoài nghi cậu trào phúng tôi, hơn nữa còn có chứng cứ.

Aomine: “…”

Haizaki thi đấu với Kise 1v1 trận này. Theo lý thuyết thì người có kinh nghiệm phong phú như Haizaki sớm có thể đánh thắng Kise mới đúng. Nhưng kết quả trận thi đấu này hắn đánh thật sự gian nan.

Kỹ năng của Haizaki cùng Kise cực kỳ giống nhau, đều là nếu đối phương quá một lần kỹ thuật bóng sau. Liền có thể đem bóng biến thành của mình. Cho nên ở trong đội bóng rổ, bọn họ là hai người không đội trời chung. Hơn nữa tính tình của hắn không tốt, đồng nghĩa với việc kéo theo giá trị thù hận.

Thi đấu nửa giờ, kết quả là Haizaki thắng, những người khác đã sớm đoán ra được kết quả. Điều làm cho bọn họ kinh ngạc chính là tốc độc trưởng thành của Kise.

Haizaki Shogo cười đến kiêu ngạo:

- “Lại là tôi thắng.”

Kise hừ lạnh:

- “Lần sau thì không nhất định là ai.”

- “Chờ coi.” Haizaki Shogo cười lạnh.

Tuy rằng lần này là hắn thắng, nhưng chỉ có chính hắn biết trong lòng hắn áp lực cùng khó chịu có bao nhiêu lớn. Rõ ràng chỉ là một người vừa mới vào đội không lâu mà thôi. Rõ ràng là một người mới tiếp xúc bóng rổ mà thôi! Vậy dựa vào cái gì mà có thể được ưu tiên vào đội tuyển chính hiện tại?! Rõ ràng là năng lực của hắn giỏi hơn!

Toraki thấy Haizaki đi tới, đôi mắt sáng lên một chút, chạy nhanh qua để đưa nước,

- “Bạn học Haizaki, cho cậu nước này.”

Haizaki: “!!!”

- “Cậu như thế nào lại ở chỗ này?!”

Toraki cười nói:

- “Tới chỉ để xem cậu chơi bóng.”

Cư nhiên lại dám nói thẳng tới chỉ để xem hắn chơi bóng?! Quả thực không biết xấu hổ!

Hắn lạnh nhạt nói:

- “Ha? Cậu thật đúng là chưa từ bỏ ý định a, tôi sẽ không thích con trai.”

Cậu không không hề tức giận, cười khẽ:

- “Thế ý tứ của bạn học Haizaki là nếu tớ là con gái sẽ cùng tớ ở bên nhau sao?”

Haizaki: “…”

Hình như có điểm gì đó không đúng? Như thế nào nghe được giống như mình có điểm thích cậu ta?

- “Tớ thật sự thích bạn học Haizaki. Nên là bạn học Haizaki có thể cho tớ một cơ hội được không?”

Tai hắn chút nóng:

- “Cậu nghĩ cũng không cần nghĩ!!”

- “Đợi chút nữa chúng ta cùng đi ăn cơm chiều đi ~ dưới lầu nhà tớ có quán BBQ ăn đặc biệt ngon!”

- “Này!! Cậu rốt cuộc có nghe tôi nói không đấy!”

Aomine Daiki cách đó khá xa không thể nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ. Nhưng có thể nhìn thấy sắc mặt của Haizaki không tốt, còn tưởng rằng hắn lại khi dễ Toraki, đi qua nói:

- “Haizaki, đều là học sinh cùng trường, chỉ biết khi dễ người khác làm chân chạy vặt kiêm tiểu đệ không tốt lắm đâu?”

Aomine nói to, lời nói ra cũng không bận tâm tới người khác. Từ xa đến gần đều nghe được những lời này của y.

- “Cái gì? Haizaki - kun ở khi dễ Toraki - san sao?”

Momo chạy nhanh qua, đem cậu kéo ra phía sau mình, cười nói:

- “Haizaki - kun, Toraki - san là fan của đội bóng rổ chúng ta, không thể khi dễ Toraki - san nga.”

Murasakibara Atsushi lười biếng đem kẹo que ra cắn:

- “Quá không có nhân phẩm nha Haizaki - san.”

Haizaki mặt đen, cả giận:- “Tôi mới không có khi dễ cậu ta được không?!!”

Thấy mọi người không tin. Hắn nhìn Toraki ở phía sau Momo lớn tiếng nói:

- “Này! Cậu nói đi, tôi có khi dễ cậu sao?!”

Toraki lắc đầu,

- “Không có nha.”

- “Haizaki - kun, cậu không cần phải uy hϊếp cậu ấy!”

- “ Mắt cậu mắt mù à?!”

Momo: (▼皿▼#)

Aomine cười lạnh:

- “Không khi dễ cậu ấy? Vậy cậu bắt cậu ấy mỗi ngày mang bữa sáng cho cậu?”

- “Oa, điểm này có mức quá đáng a!”

Haizaki: “…”

Toraki không nghĩ tới nhanh như vậy liền quay xe, mặt đỏ hồng, có chút ngượng ngùng:

- “A, bạn học Aomine cùng mọi người hiểu lầm rồi, là tớ tự nguyện mang bữa sáng cho Haizaki - san…”

Aomine không tin:

- “Cậu vô duyên vô cớ sẽ đem cho thằng nhóc kia?”

Haizaki có loại dự cảm không tốt, vội vàng chen vào nói:

- “Này! Toraki, cậu không được nói!”

Vạn nhất người khác biết hắn bị một người con trai quấn lấy theo đuổi, mặt mũi của hắn còn có thể để đâu được nữa??

Bộ dáng hoảng loạn này của hắn, khiến cho người khác càng thêm tin tưởng rằng hắn có điều muốn giấu diếm.

- “Không có việc gì, Toraki - san không cần sợ. Cậu cứ nói đi, có chúng tớ ở đây, Haizaki - kun sẽ không thể làm gì cậu.”

- “Ân.”

- “Không được nói!!”

Toraki cúi đầu, nhỏ giọng nói:

- “Bởi vì… Bởi vì là muốn theo đuổi Haizaki - san.”

Haizaki: “…”

Aomine: “…”!!

Momo: “…”!!!

Mọi người: “…”!!!!

Không khí đột nhiên yên tĩnh.

Thật là đáng sợ!! Trên thế giới này cư nhiên sẽ có người theo đuổi Haizaki Shogo???

- “Đã bảo cậu không cần phải nói rồi mà!!” Haizaki thẹn quá hoá giận.

Toraki vô tội nói:

- “Chính là ta không muốn làm cho bọn họ hiểu lầm ngươi a.”

Haizaki nghẹn lời.

Đây vẫn là lần đầu tiên có người vì không muốn người khác hiểu lầm hắn mà giải thích.

Hắn không kiên nhẫn:

- “Vậy sao cậu không tìm một lý do khác? Ví dụ như nói là em họ thân thích của tôi…”

Toraki nghe lời gật đầu:

- “Được, tớ nhớ kỹ rồi, lần sau theo lời cậu nói mà làm.”

Haizaki: Cảm giác có chỗ nào không đúng…

Người nhìn thấu tất cả Kuroko: Haizaki - kun hoàn toàn bị ăn hết a.

Momo xấu hổ gãi gãi đầu:

- “Ha ha ha, ra chỉ là hiểu lầm hiểu lầm, hiểu lầm một lúc ha ha…”

Toraki từ phía sau nàng đi ra, đứng ở bên cạnh Haizaki cười nói:

- “Ừm, thật sự thực cảm ơn mọi người vì tớ mà ra mặt. Nhưng Haizaki - san là người tớ thích, cho nên mong không cần hiểu lầm cậu ấy.”

Momo trong lòng phun tào, xưng hô nháy mắt từ bạn học Haizaki biến thành Haizaki - san, người con trai này thật đáng sợ a.

Toraki lại nói:

- “Tớ cũng rất cảm ơn Aomine - kun, nhưng là……”

Aomine: “?”

- “Nhưng là phiền toái Aomine - kun xin lỗi Haizaki - san. Bởi vì lời nói của Aomine - kun tạo thành sự hiểu lầm rất lớn cho Haizaki - san.”

Aomine không thể tin được:

- “… Ha?! Tôi xin lỗi cậu ta?”

- “…” Haizaki phức tạp mà liếc mắt nhìn cậu một cái.

- “Đúng vậy.”

- “Dai - chan……”

Đột nhiên, Haizaki kiêu ngạo mà cười lớn:

- “Ha ha ha ha ha, thật thú vị nha Aomine Daiki, cậu không nghĩ tới có một ngày xin lỗi tôi đi, thật là một ngày đáng giá để kỷ niệm!”

- “Ngươi gia hỏa này!!” Aomine nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm tay xong lại buông ra. Một lát sau, y nhanh chóng nhỏ giọng ném xuống một câu thực xin lỗi, sau đó liền đi. Không muốn tiếp tục xem khuôn mặt kiêu ngạo của Haizaki, y sợ sẽ nhịn không được mà đánh người.

- “Ha ha ha ha ha!!!”

- “… Haizaki - san bộ dáng này của cậu thật thiếu đòn a.”

Thanh âm Haizaki cười to đột nhiên im bặt, cả giận:

- “Cậu rốt cuộc đứng ở phía nào?!”

Toraki cười khẽ:

- “Đương nhiên là ở bên này của cậu a.”

Sau đó đối với Aomine khom lưng nói lời cảm tạ:

- “Cảm ơn Aomine - kun, cậu thật sự là một người tốt.”

Người tốt Aomine Daiki: “…”

Haizaki nghe vậy tức khắc không vui a:

- “Hắn là người tốt, tôi chẳng lẽ là người xấu??”

- “Là người làm chủ lòng tớ nha.”

- “… Câm miệng!”

Momo xem đến thế là đủ rồi:

- “… Toraki - san thật lợi hại a.”

Mọi người: Tán đồng!

Đại lão Akashi ăn dưa đến thật sự thỏa mãn lạnh lùng nói: - “Đều đứng ở chỗ đó làm gì?! Không cần tập luyện sao! Cùng đội bóng rổ không liên quan đều rời khỏi sân bóng rổ đi.”

Người không có gì liên quan Toraki:

- “Tớ phải đi rồi, Haizaki - san đừng quên cùng nhau ăn cơm chiều a. Đợi chút nữa tớ lại đến tìm cậu ~ cậu phải chờ tớ nha!”

Sau đó lưu luyến không rời, mỗi bước đều lưu luyến mà rời đi đội bóng rổ.

Haizaki Shogo: “…”

Hắn còn chưa có đáp ứng đâu!!!

Những người khác tuy rằng thích hóng chuyện, nhưng cũng may là Haizaki luôn luôn hành động một mình. Hơn nữa cùng mọi người trong đội bóng rổ quan hệ đều không quá tốt. Cho nên những người khác cũng không dám đi hỏi.

Điều này làm cho Haizaki cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau khi kết thúc cuộc huấn luyện bộ môn, Haizaki thu thập tốt chuẩn bị rời đi đột nhiên dừng lại, dựa lưng trên tường.

Xuỳ, hắn mới không phải đang đợi cái người ngu ngốc nào đó nghe không hiểu lời nói. Mà là huấn luyện mệt mỏi, cho nên dựa tường nghỉ ngơi một chút. Nhưng thực mau, Haizaki liền hối hận về hành động này.

Bởi vì, cơ hồ mỗi người của đội bóng rổ rời khỏi đều sẽ ý vị không rõ hướng hắn cười một chút rồi mới đi.

Momo cùng Aomine đi ra tương đối muộn, nhìn thấy hắn liền lên tiếng gọi:

- “Haizaki - kun, cậu đang đợi Toraki - san à?”

Haizaki lạnh giọng:

- “Không có.”

Momo xấu hổ:

- “Như vậy a, tốt thôi……”

- “Haizaki - san ~ xin lỗi, làm cậu phải đợi lâu. Trên đường đã xảy ra rắc rối nhỏ ngoài ý muốn.” Toraki thở hồng hộc chạy tới, vội vàng nói.

Người lập tức bị vả mặt Haizaki: “…”

Momo: “… Phốc.”

Hắn lạnh lùng nhìn nàng.

Momo cười nói:

- “Thực xin lỗi, các cậu chắc là có hẹn rồi đi, không quấy rầy các cậu nữa đi thôi Dai - chan.”

- “Satsuki - san hẹn lần sau gặp ~”

- “Cúi chào ~”

Hai người đi xa.

Haizaki nhìn một đống quần áo trong l*иg ngực Toraki:

- “Trong l*иg ngực cậu là cái gì?”

Cậu mang tiểu tâm tư mà xốc lên quần áo, lộ ra mèo con dơ hề hề, cổ chân còn có vết máu:

- “Là một việc nhỏ ngoài ý muốn…”

Haizaki nhíu mày:

- “Mèo con?”

- “Ừ, trên đường nhìn thấy bé nó ở trong bụi cỏ, liền nhịn không được ôm tới đây.”

Bé mèo con đáng thương hề hề mà kêu meo meo.

Toraki cười nói:

- “Haizaki - san, bọn mình trước tiên mang nó tới bệnh viện thú y đi, sau đó lại cùng ăn BBQ.”

Haizaki không có tâm tình tốt như vậy, vừa muốn cự tuyệt, Toraki lại tỏ ra đáng thương vô cùng nói:

- “Haizaki - san là tốt nhất, xin anh đó ~”

- “… Con người phiền phức.”

Haizaki đi ở phía trước, quay đầu lại hung tợn trừng cậu:

- “Đi mau!”

- “Ân ân ~”

- “Haizaki - san có biết bệnh viện thú y gần nhất là ở nơi nào không?”

- “Không biết.”

- “Để em đi hỏi đường một chút.” Toraki chạy chậm đi qua hỏi bác bảo vệ một chút. Cùng Haizaki nói,

- “Gần nhất cũng chỉ có một phòng khám thú y, nhưng vẫn là khá xa, em sợ mèo con kiên trì không được lâu như vậy, cho nên chúng ta bắt xe qua đó đi.”

- “Tùy tiện.”

Toraki cười nói:

- “Haizaki - san thật tốt.”

Haizaki: “…??”

Một lời không hợp liền khen người?! Đây là tật xấu gì vậy?!

Tác giả có lời muốn nói: Sổ tay chăn nuôi điều thứ 2 : Khen hắn

Cảm tạ vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~

Cảm tạ tưới [ dinh dưỡng dịch ] tiểu thiên sứ:

Mộc tử Lý 6 bình; tá hạ chồn sóc đốm 1 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

( tác giả cảm ơn những người đã donate)



Tui comback ròi đâyyyyyyyyyyy. Do đi học trên lớp rồi nên thời gian ra chương mới sẽ khá chậm mong mn thông cảm. Mỗi khi hết một thế giới thì tui sẽ beta lại từ đầu hoặc khi nào rảnh sẽ beta lại cho mn hiểu đc cùng với ko có lỗi gì hết 🥳