Chương 5: Kuroko No Basket - màu xám (5)

Editor: Zhou Zhou

Beta: Zhou Zhou

Ở phòng khám thú y đem vết thương nghiêm trọng nhất ở chân của mèo con xử lý băng bó.

- “Chân trước của mèo con gãy xương nhẹ cùng chảy máu, vẫn còn tốt cũng không quá nghiêm trọng. Quan trọng là phải đem thuốc bôi tốt, mỗi cuối tuần tới đây đổi thuốc xong một lần nữa băng bó, một tháng sau thì tốt rồi.”

Bác sĩ nhìn ra mèo con hẳn là mèo hoang, sợ hai người ghét bỏ nó bẩn, vì thế nói:

- “Trong lúc không thể cho nó tắm rửa, có thể dùng khăn lướt lau qua lông một chút. Nếu các cậu không có tính toán nhận nuôi nó thì phía trước có một cửa hàng thú cưng, các cậu có thể đưa đến nơi đó.”

Có lẽ là đã đoán trước được vận mệnh của chính mình, mèo con đáng thương hề hề mà hướng về phía Toraki kêu meo meo.

Cậu xoa đầu nhỏ của nó, cười nói:

- “Bọn em sẽ nhận nuôi nó.”

- “Bọn em???”

- “Đúng vậy.”

Bác sĩ nhẹ nhàng thở ra, y thật sự yêu quý động vật nhỏ. Nếu không phải do bạn gái sợ mèo thì có thể đưa mèo tới nơi này của y để nuôi. Nói tiếp:

- “Quyết định muốn nuôi nó thì trước tiên tiêm cho mèo con vắc - xin phòng bệnh, yêu cầu dự phòng các căn bệnh ác tính của mèo, phát sinh bệnh truyền nhiễm…”

Bác sĩ nói rất nhiều, Toraki sợ không nhớ hết được, lấy ra giấy dán ghi chú. Bác sĩ nhìn thấy cậu làm như vậy liền cười nói:

- “Không cần phải nhớ, tra ở trên mạng là có thể tìm thấy. Đúng rồi, các cậu muốn lấy đồ vật cần thiết cho mèo con thì đừng ngại nói. Hôm nay có thể để mèo con ở đây, ngày mai lại đến đón nó. Đúng lúc tôi có thể giúp các cậu diệt côn trùng cho nó.”

Toraki vui vẻ nói:

- “Cảm ơn bác sĩ!”

Haizaki không hé răng, bác sĩ cũng không thèm để ý, dù sao y chỉ là nhìn cậu tương đối thuận mắt hơn mà thôi.

Sau khi cảm ơn bác sĩ thú y, Toraki cùng Haizaki mới rời khỏi phòng khám thú y.

- “Đi thôi, em đưa anh đi ăn BBQ ~”

Hắn nghe ra được ngữ khí cao hứng của cậu, dội một gáo nước lạnh nói:

- “Nuôi thú cưng thực phiền toái, vừa nhỏ yếu lại gây phiền, còn sẽ tìm cho cậu một đống chuyện phiền phức.”

Toraki cười nói:

- “Dù sao thì em sống một mình, có thêm một thú cưng bồi em cũng đỡ cô đơn hơn.”

Một mình? Haizaki há miệng thở dốc, không nói gì. Đột nhiên, Toraki nhìn nhìn hắn, cúi đầu xuống sau đó lại ngẩng đầu nhìn nhìn hắn xong lại cúi đầu cười nhạt.

Không biết vì cái gì, Haizaki đột nhiên liền hiểu được ý tứ của cậu: “…”

Đầu óc của hắn hẳn là bị lừa đá mới có thể đồng ý cùng cậu ta ăn cơm!

- “… Haizaki - san anh không cần phải đi nhanh như vậy a!”



Tiệm đồ nướng ở dưới nhà của Toraki không xa lắm. Khi cậu chạy bộ buổi sáng thì nhìn thấy. Đời trước thân thể cậu suy yếu, một đời này tuy rằng tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ là thân thể tiêu chuẩn của người thường. Cho nên sáng sớm mỗi ngày Toraki đều kiên trì chạy nửa giờ. Chỉ vì làm cho thể chất của bản thân trở nên thêm khỏe mạnh một chút.

Toraki chỉ vào một cửa tiệm có nhiều khách ra vào nói:

- “Chính là nơi này.”

Haizaki sắc mặt có chút quái dị nhìn nhìn xung quanh.

Chủ tiệm đồ nướng là một bác gái, nhìn ít khi nói cười là bộ dáng phi thường nghiêm túc. Nhưng khi đối phương thấy khách vừa mới đến là Toraki, biểu tình nghiêm túc trên mặt lập tức liền sinh động hẳn lên. Cười ha hả chào hỏi cậu, người khác vừa thấy liền biết cô rất quý Toraki.

- “Kiki tan học đã về rồi hả, có muốn ăn đồ nướng hay không a?”

- “Ân ân muốn.”

Toraki cười nói:

- “Dì ơi, làm ơn cho chúng cháu một ít xiên nướng còn có… Haizaki - san anh uống cái gì nha?”

Người lực chú ý hoàn toàn không ở ăn uống Haizaki:

- “Tùy tiện, cùng cậu giống nhau đi.”

- “Vậy lấy hai cốc sữa đậu đi.”

- “Được rồi.”

Bác gái trước tiên đem sữa đậu đặt lên trên bàn, sau đó đi đến sau bếp chọn lựa mấy miếng thịt khá lớn lấy ra đem nướng.

Toraki cầm sữa đậu đặt trước mặt, cắm ống hút uống một ngụm, nói:

- “Dì Murakami tuy rằng mặt ngoài nhìn qua rất nghiêm túc, nhưng là người rất tốt, hơn nữa tay nghề cũng phi thường không tồi.”

Sắc mặt Haizaki càng thêm quái dị, kỳ thật hắn biết chủ tiệm. Hắn ở gần đây, không ít lần thấy được thực lực mạnh mẽ của đối phương. Trước kia hắn nhìn thấy có vài tên lưu manh tới đây muốn thu phí bảo hộ. Sau đó đã bị bác gái cầm đao đuổi theo ra ngoài. Từ một lần kia, rốt cuộc không có ai dám bén mảng tới nơi này.

Nhìn người Toraki chỉ nho nhỏ như vậy thôi mà thu phục lòng người lại rất giỏi. Toraki bị ánh mắt trắng trợn của hắn nhìn đến có chút khó hiểu. Nghiêng nghiêng đầu, duỗi tay đem cốc sữa đậu của hắn cũng cắm ống hút, đưa tới trước mặt hắn.

Haizaki lúc này mới nhìn đến cốc sữa đậu trước mặt: “…”

- “Làm sao vậy?”

- “Cậu là trẻ con à? Bao lớn rồi còn uống sữa.” Haizaki cười nhạo.

- “Chính là anh so với em cũng chỉ lớn hơn một tuổi a.”

- “… Tôi không cần cái này.”

- “Được rồi, anh cứ để chỗ đấy tí nữa em sẽ uống, thế anh uống cái gì?”

- “Coca.”

“…” Toraki muốn nói lại thôi.

- “Muốn nói cái gì liền nói.”

Toraki khuyên hắn:

- “Coca uống nhiều quá đối thân thể không tốt, hơn nữa còn có hại.”

Uống nhiều quá có thể hay không ảnh hưởng tới việc sinh con của cậu và hắn?

Haizaki sắc mặt tức khắc phát cáu:

- “Liên quan cái rắm gì tới ngươi!!”

Cậu một chút cũng không có bị lời nói ác ý của hắn đả kích đến, nói:

- “Uống Sprite đi, hương vị cùng Coca không khác nhau lắm.”

Hắn kéo kéo khóe miệng:

- “A, cậu không phải nói thích tôi sao? Như thế nào, yêu cầu đơn giản như vậy lại không thể thỏa mãn?”

- “ Dì Murakami, làm phiền dì lấy giúp chúng cháu lấy một chai Sprite.”

- “Ai, được!”

Haizaki: “…”

Toraki cắn ống hút, ngượng ngùng hướng hắn cười:

- “A thực xin lỗi, anh vừa mới nói cái gì? Em không nghe rõ.”

Haizaki: “…” Gia hỏa này, đây không phải là đang cố ý đi?

- “Tôi muốn uống rượu.”

Toraki lắc đầu:

- “Không được, chúng ta vẫn là vị thành niên, không thể uống rượu.”

Haizaki phảng phất nghe được chuyện gì đó buồn cười, một bộ dáng bất cần đời:

- “Ai cùng cậu thương lượng a? Cậu cho rằng cậu là ai? Chẳng qua là tôi quá tốt tính cùng cậu đi ăn cơm, cậu liền cho rằng có thể sai bảo tôi sao? Bất quá cậu chỉ là một trong những người theo đuổi tôi mà thôi.”

- “Còn có, tôi không cần phải làm theo như lời cậu nói. Tôi muốn uống rượu, bởi vì tôi muốn, cho nên mới bảo cậu cho tôi.”

“…” Toraki trầm mặc nhìn hắn.

Haizaki: Aa, bị đả kích rồi sao, thật là đáng thương, đợi chút nữa có phải hay không sẽ khóc nhè?

Toraki mở miệng… Hắn mang vẻ mặt chờ mong. Cậu cắn cắn ống hút, lại buông ra, cười nói:

- “Hôm nay thật vui vì anh có thể cùng em ra đây, đây là lần đầu tiên em cùng bạn bè ăn cơm.”

Haizaki: “…”

Từ từ!

- “Này! Tôi vừa mới nói với cậu ——”

Toraki nhìn phía sau hắn hai mắt tỏa ra ánh sáng:

- “Xiên nướng tới!”

- “Đây là Sprite của anh, để em giúp anh cắm!”

Haizaki: “…”

Thực tốt, lúc này hắn xác nhận được trăm phần trăm rằng gia hỏa này khẳng định tuyệt đối là cố ý không nghe được!!

- “Tôi nói cậu này Toraki…”

- “Ân? Như thế nào?” Toraki ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó đem xiên nướng tới trước mặt hắn:

- “A, há mồm.”

- “Cậu buông ra! Tôi có thể tự mình ăn!!!”





Ăn xiên nướng đến có chút căng, chủ yếu là do Toraki uống tận hai cốc sữa đậu.

- “A —— no thật, thật muốn ngủ.”

- “… Ăn no liền muốn ngủ cậu là heo sao.”

- “Chỉ là nghĩ một chút thôi, đúng rồi, chúng ta còn phải đi mua cho mèo con đồ dùng hằng ngày, phía trước có siêu thị…”

Haizaki dừng lại:

- “Không phải là chúng ta đi mua mà là cậu.”

Toraki đáng thương:

- “Làm bố của con trai, anh sẽ không nhẫn tâm như vậy để một người như em đi bê đồ vật đúng không?”

Trán Haizaki nổi lên gân xanh:

- “Ai nhận làm bố của mèo con hả! Cậu nhặt mèo thì chính cậu là người phụ trách!”

- “QAQ!”

Toraki rũ đầu đi phía trước, mỗi bước đều lưu luyến, nước mắt lưng tròng, phảng phất ngay sau đó liền có thể khóc.

Haizaki: “…”

Thật là đủ rồi, cậu cho rằng bộ dáng đáng thương hề hề bị người khi dễ là cảm thấy tôi sẽ mềm lòng sao?!

Toraki đi rất chậm, năm phút qua đi mà vẫn chưa hết được 1 mét. Thấy Haizaki thật sự quyết tâm không có đuổi theo, lập tức lại chạy trở về, lôi kéo vạt áo đối phương không buông.

Haizaki: “…”

Ách!!!

- “Tôi chỉ có thể giúp cậu cầm đồ thôi.”

Muốn khiến hắn cùng nhau nuôi mèo, đến nghĩ cũng không cần nghĩ!

- “Ân ân ân ~”

Thức ăn cho mèo, bát ăn cho mèo, ổ cho mèo, cát cho mèo, đồ chơi của mèo, sữa dê. Mua mấy thứ này xong, hai người trong mỗi người đều xách mấy cái túi. Sức lực của Toraki không lớn, cho nên đại đa số đều là Haizaki xách.

- “Nhà cậu ở chỗ nào?”

Toraki cho rằng hắn mệt, chạy nhanh hơn nói,

- “Lập tức liền đến, ở ngay phía trước.”

Haizaki vẻ mặt quái dị.

Nếu không phải hắn đã xác nhận rằng Toraki thật sự không biết nhà hắn ở chỗ nào. Hắn chắc chắn sẽ cho rằng cậu là cố ý hướng nhà hắn đi tới.

Chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy, bọn họ vừa vặn ở cùng một toà nhà? Đến gần tiểu khu nhà hắn, Haizaki nhìn Toraki đi hướng lên trên lầu. Cuối cùng cũng không thể không thừa nhận, cậu cùng hắn thật sự ở cùng toà nhà.

Vào thang máy, hắn thấy cậu ấn số 7, có loại dự cảm phi thường không tốt xông lên. Loại dự cảm này theo thang máy lên càng cao thì ngày càng mãnh liệt.

Ra khỏi thang máy, sau đó Haizaki liền nhìn thấy Toraki lấy ra chìa khóa, mở cửa nhà đối diện nhà hắn…

Haizaki: “…”

Toraki thả đồ xuống, thấy hắn vẫn luôn đứng ở cửa, cười nói:

- “Anh sao lại không vào? Chẳng lẽ sợ em ăn anh? Đừng sợ đừng sợ, em còn chưa có đem anh đuổi vào tay đâu, sẽ không thể làm gì được anh~”

Haizaki Shogo: “…”

Tuyệt đối! Tuyệt đối không thể để Toraki biết bọn họ là hàng xóm!! Haizaki lưng thẳng tắp, bất động thanh sắc mà đi vào trong, đem đồ bỏ xuống,

- “Nếu không có việc gì thì tôi về trước.”

Toraki giữ chặt ống tay áo của hắn, nói:

- “Gấp như thế làm gì, vào uống cốc nước với ăn chút trái cây rồi lại đi.”

Haizaki: … Tôi có cảm giác mục đích của cậu không đơn giản như vậy.

- “Không cần, từ đây về nhà có hơi xa, muốn nhanh ngồi xe buýt công cộng nếu không thì hết chuyến.”

Toraki có chút thất vọng, lại rất nhanh đã cổ vũ lại tinh thần:

- “Vậy được rồi, để em đưa anh ra ngoài ~”

- “Không cần.” Haizaki hiện tại chỉ nghĩ mau lên đi, sau đó chờ Toraki đóng cửa rồi nhanh chóng trở về!

Hai người vừa đi tới cửa, Haizaki đang muốn trốn đi thì một giọng nữ ôn nhu đột nhiên vang lên, thanh âm có chút nghi hoặc:

- “Haizaki - san? Về đến nhà sao lại không đi vào?”

Nữ nhân tầm 40 tuổi, khí chất rất tốt, mặt mày có xuất hiện dấu vết của năm tháng.

Haizaki Shogo: “…”

Toraki cười:

- “… Nhà thật sự xa?”

Haizaki Shogo: “…”

- “Chậm liền không còn xe buýt?”

Haizaki Shogo: “…”

- “Liên quan cái tắm gì tới ngươi!!!”

Tác giả có lời muốn nói: Sổ tay chăn nuôi sổ tay điều thứ ba: Giả vờ nghe không thấy



Thay vì mỗi thế giới thì beta lại từ đầu thì tui mỗi hôm sẽ beta 2 chương nha. Chương nào beta rồi sẽ ghi beta ở trên còn chưa thì 👉🏻👈🏻