Chương 3: Kuroko No Basket - màu xám (3)

Editor: Zhou Zhou

Beta: Zhou Zhou

- “Bạn học, cậu có biết Haizaki Shogo không?”

Aomine Daiki quái dị mà nhìn Toraki vài lần, cuối cùng dừng ở tay cậu cầm theo bữa sáng. Sau đó nhíu mày nói:

- “Chân chạy vặt của tên kia?”

Chân chạy vặt?? Cậu không nghe rõ, bất quá nghe ngữ khí của đối phương khẳng định là biết hắn. Vì thế cười nói:

- “Bạn học, xin hỏi một chút lớp của bạn học Haizaki ở nơi nào a?”

- “Năm 3 ban B.”

- “Được, cảm ơn nhiều!”

Hoá ra Haizaki là ở ban B sao? Không nghĩ tới nhìn giống như thiếu niên bất lương nhưng thành tích thì không tồi a. Xem ra chỉ số thông minh của bảo bảo không cần phải lo lắng.

Aomine Daiki nhìn bóng dáng của cậu, nhíu mày. Thằng nhóc Haizaki kia, thật sự là càng ngày càng quá đáng!

Người tự nhiên bị đội nồi Haizaki: “…”

Trường học khá lớn, đối với người không quen thì đi tìm có hơi khó khăn. Nhưng Toraki vẫn còn tốt vì tạo cho người khác hảo cảm (giá trị nhan sắc tương đối cao) trong lúc đi hỏi đường, thực mau liền có người chuẩn xác chỉ ra đúng.

Đi đến năm ba ban B, cậu nhìn xung quanh lớp học, Haizaki Shogo vẫn chưa có tới. Lúc này đã sắp vào lớp, đại đa số mọi người đều đã vào chỗ ngồi, chỉ có một chỗ ngồi cá biệt là không.

Quả nhiên dựa theo tính tình của hắn, không có khả năng tới lớp học sớm.

Thiếu nữ buộc hai cái đuôi ngựa ngồi ở bàn đầu tiên trong góc, Toraki cười hỏi nàng:

- “Xin chào bạn học, xin hỏi bạn học Haizaki ngồi ở vị trí nào a?”

Bạn học nữ này là lần đầu tiên thiếu nam đẹp như vậy chủ động cùng nàng bắt chuyện, mặt lập tức liền đỏ. Đối phương hỏi cái gì cũng không biết, theo bản năng mà chỉ một vị trí, ấp úng nói:

- “Liền, liền ở… Chỗ này…”

May mắn nàng đối với Haizaki Shogo có ấn tượng tương đối “Sâu đậm”, dù có thay đổi vị trí cũng sẽ không chỉ sai.

- “Cảm ơn!”

Toraki đi tới vị trí kia, những người khác có lớn gan, có lén lút, có hay không đều dùng mắt liếc cậu một cái. Thấy cậu đi tới chỗ ngồi của hắn, mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Sau đó mọi người lại nhìn thấy đối phương cầm trong tay bữa sáng đặt trên bàn Haizaki. Từ trong túi lấy ra một tập giấy ghi chú, ở trên đó viết vài từ, dán trên bàn. Tiếp theo dùng túi ngăn ánh mắt của mọi người.

Toraki cười khẽ:

- “Không thể nhìn lén nga.”

Không tự chủ được duỗi dài cổ mọi người: “……”

Ôi, không xong! Đây là cảm giác động tâm ư?!

Haizaki Shogo vừa mới tiến vào phòng học, rõ ràng thấy được rằng mọi người đang ầm ĩ đột nhiên yên tĩnh trong chớp mắt. Cảm thấy bầu không khí này có điểm kỳ quái, ánh mắt đều tụ tập ở trên người mình.

Trong quá khứ nếu không phải là làm lơ hắn thì là căm thù hắn của các bạn học. Sao hôm nay lại đồng nhất động tác mà nhìn chằm chằm hắn?

Không tự giác mà sờ mặt lại không thấy thứ gì khác lạ.

Haizaki đi đến chỗ ngồi, bàn học bình thường chỉnh tề mà nay bày biện mấy thứ kiểu bữa sáng Trung Quốc, nhíu nhíu mày, ác liệt hỏi:

- “Ai đem đồ đặt ở đây?!!”

Không ai trả lời. Hàng phía trước có người thật cẩn thận mà chỉ trên bàn học:

- “Có tờ giấy.”

Hắn lúc này mới nhìn thấy bên dưới bị cái túi che khuất có dán một tờ giấy ghi chú màu hồng phấn, cầm lên xem, mặt trên viết:

“Bạn học Haizaki ~ đây là tớ tự mình cho làm cho cậu bữa sáng tình yêu nga ~ khả năng có hơi nhiều, cho nên ăn không hết cũng không sao. —— người ái mộ cậu (* ̄3 ̄)╭.”

Haizaki Shogo: “…”

Trong đầu hiện lên một người.

- “Haizaki, mặt trên viết cái gì a?”

Người tự nhận ngày thường cùng hắn có quan hệ tương đối tốt lớn tiếng hỏi.

- “Nhàm chán.”

Hắn cười nhạo, định đem giấy ghi chú xé rồi ném thùng rác. Nhưng lại sợ đám bạn học kia thấy nhàm chán sẽ từ thùng rác nhặt lên đi tung tin đồn linh tinh, đành phải tùy ý nhét vào cặp sách.

Hắn không có thói quen mỗi ngày đều ăn bữa sáng, nhớ tới thì ăn, không nhớ tới thì thôi, đúng lúc hôm nay không có mua bánh mì. Haizaki cho tìm tốt cho bản thân cái cớ thật tốt, cắn một ngụm hamburger trứng gà.

Hắn dừng lại một chút, tiếp đến miệng cắn càng thêm to.

- “Haizaki, nguyên lai cậu còn có thân thích cũng đi học ở Teiko a.”

- “Đúng vậy, lớn lên thật đúng là đẹp trai!”

- “Thật sự, hoàn toàn là hình mẫu mà tớ thích a!”

- “Haizaki cậu có thể đem phương thức liên lạc của thân thích cậu cống hiến ra đây không?” Đây là bạn học nữ bởi vì sắc đẹp mà quên đi sợ hãi.

- “Không có.” Haizaki lạnh nhạt.

- “A? Quá keo kiệt đi, còn không phải chỉ là một cái phương thức liên lạc thôi sao.”

- “Không phải thân thích.”

- “A??? Vậy vì cái gì lại đưa bữa sáng cho cậu?”

- “Chẳng lẽ là bị cậu uy hϊếp……”

Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái khiến đối phương ấp úng nói không nên lời.

Bạn ngồi cùng bàn ngửi thấy mùi, nhìn hắn đem từng ngụm từng ngụm ăn, nuốt nuốt nước miếng. Ngày thường anh lúc này khẳng định là không có khả năng cùng Haizaki nói chuyện. Nhưng anh vốn dĩ không ăn bữa sáng nên đang đói, hiện tại ngửi thấy mùi thì càng thêm đói bụng.

- “Haizaki, cậu có nhiều món như vậy, chắc là sẽ ăn không hết đi.”

Những người khác chờ mong hắn nói ăn không hết, sau đó dư lại các cậu ăn đi.

Nhưng Haizaki sẽ làm theo ý nguyện của bọn họ? Cười lạnh một tiếng, ở trước ánh mắt không thể tin được của mọi người, mấy món giống nhau đều cắn một miếng.

- “Ngọa tào! Gia súc!” Các bạn học tức đến ngứa răng, nhưng không hề có biện pháp đoạt đồ từ hắn, chỉ có thể bị mùi hương thơm nức dày vò.

Ở tuổi này của Haizaki Shogo đúng là thời điểm thân thể phát triển, hơn nữa lượng vận động khá lớn. Ngày thường tiêu hao năng lượng tương đối nhiều, cho nên khi ăn xong bữa sáng tuy rằng có hơi no, nhưng vẫn ở trong phạm vi có thể thừa nhận.

Kế tiếp những ngày sau đó, Toraki mỗi ngày đều đúng giờ đưa cho Haizaki Shogo bữa sáng. Tuy rằng không nhiều món như lần đầu tiên, nhưng đều có thể khiến những người xung quanh thèm đến điên.

Hắn không hỏi là ai đưa, mỗi ngày đều ăn. Điểm khác biệt duy nhất chính là cặp sách của hắn dần dần tích lũy giấy ghi chú.

Hầu hết mọi người không phải không có nghĩ tới lấy đi lúc Haizaki còn chưa có đến, trộm đem bữa sáng ăn, nhưng có suy nghĩ này lại không cái gan kia.

Ngày thường hình tượng Haizaki Shogo bạo lực không dễ chọc khiến mọi người nhớ quá rõ.

- “Tên Haizaki kia, mấy ngày nay giống như tâm tình không tồi a?” Midorima Shintaro đẩy đẩy mắt kính nói.

Aomine Daiki nhìn sân bóng rổ khó có được lúc không khıêυ khí©h đối thủ Haizaki Shogo. Sau đó không biết nghĩ tới cái gì, khinh thường mà “hừ” một tiếng.

Midorima Shintaro: “...” đây là tật xấu gì?



Toraki tới sân bóng rổ không phải là hứng thú nhất thời. Tuy rằng mấy ngày nay cậu đều tự làm bữa sáng rồi đưa cho Haizaki, nhưng cậu lại không có ký tên là ai đưa. Mỗi ngày chỉ là để lại một tờ giấy ghi chú, trong góc viết “người yêu thầm cậu” mà thôi.

Cho nên cậu nghĩ, bữa sáng này có thể vẫn luôn đưa, nghĩ về phương diện khác, nếu luôn ở trước mặt Haizaki lắc lư hai vòng, không khéo liền quen thuộc?

Cậu đã sớm đã hỏi thăm tốt đội bóng rổ địa phương, chỉ là cậu cho rằng người tới xem đội bóng rổ lúc này sẽ tương đối nhiều. Cậu xen lẫn vào bên trong chắc không bị mọi người chú ý, nhưng vừa mới tiến vào liền phát hiện suy nghĩ của cậu có bao nhiêu ngây thơ.

Các đội bóng rổ đều giống nhau là không có nhiều học sinh vây xem. Toraki nhìn xung quanh, bên trong đúng là rất nhiều người, nhưng những người này hầu hết là người của đội bóng rổ, học sinh vây xem ít ỏi không có mấy.

Cậu tự an ủi chính mình, tốt xấu gì cũng không phải chỉ có một mình.

Nhân lúc người trong đội bóng rổ chưa có phát hiện ra, Toraki chạy nhanh đến ghế ở góc ngồi xuống, lấy ra ống hút cắm vào hộp sữa chua.

Đi bộ nhiều đem cậu mệt muốn chết rồi, còn phải chạy nhanh nữa.

Qua mười phút, chân cậu có chút tê liền phải thay đổi tư thế ngồi. Chờ một lúc sau chân tốt hơn một chút thì đứng lên đi ra ngoài vứt rác, sau đó trở về ghế tiếp tục ngồi.

Cậu vừa di chuyển đã bị thiếu nữ tóc màu hồng nhạt cách đó không xa chú ý, đi tới hỏi:

- “Ơ? Cậu là ai a? Sao lại ngồi ở chỗ này?”

Toraki chớp chớp mắt, ở mái tóc màu hồng nhạt của nàng dừng lại một chút, nói:

- “Tớ tuỳ tiện tới đây xem thôi.”

- “Cậu là fans của đội bóng rổ?”

Fans?

Cậu cúi đầu suy tư hai giây, nghĩ nếu cậu nói với Haizaki cậu là fans của hắn, Haizaki Shogo sẽ vui sao?

- “Không khác lắm đi.”

Thiếu nữ cao hứng nói:

- “Tớ tên là Momo Satsuki,quản lí của đội bóng rổ, cậu tên là gì a?”

Toraki lễ phép nói:

- “Tớ gọi là Toraki, chào bạn học Momo.”

- “Toraki? Cái tên thật kỳ lạ a.”

- “Đúng, bởi vì bố mẹ tớ không phải là người trong nước.”

- “Vừa lúc chút nữa là bọn họ thi đấu, cậu ngồi ở chỗ xa như vậy thì không nhìn rõ được trận quyết đấu. Đi theo tớ, tớ đưa cậu đến bên kia.”

Ánh mắt cậu sáng lên,

- “Được a, cảm ơn bạn học Momo.”

- “Không cần khách khí như vậy đâu, cứ kêu Satsuki là được.”

- “Tốt.”

Toraki đứng lên, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói với Momo:

- “Chờ một lát đã Satsuki - san, tớ cần phải đi mua nước.”

- “Cậu khát sao? Không cần đi đâu, đúng lúc tớ vừa mua nước để cấp cho các thành viên, cho cậu một chai.”

Toraki mỉm cười:

- “Cảm ơn rất nhiều.”

Momo nhan khống:

- “A thật sự có lễ phép a, cậu còn lớn lên đẹp như vậy…”

Cậu cười khẽ:

- “Satsuki - san lớn lên cũng rất đẹp nha.”

Momo: Ngọa tào! Bị nói đến rồi!

Toraki yên lặng đi theo phía sau Momo, nghe nàng lải nhải:

- “Ai nói, cậu là fans đội tuyển của chúng ta, cậu hẳn là đều biết thành viên chính thức của đội đi, vậy cậu có biết ai lợi hại nhất không?”

Cậu cẩn thận trả lời:

- “Chắc là đội trưởng đi.”

- “Ha ha, nói như vậy cũng không sai.”

- “Ân? Toraki - san, cậu không phải đang khát sao? Sao lại không uống nước?” Momo chú ý tới Toraki vẫn luôn cầm bình nước khoáng.

- “Tớ không khát nước, đây là tính toán đợi chút nữa đưa cho người khác.”

Tâm hồn hóng chuyện của Momo còn chưa kịp bốc cháy lên, đã bị Aomine Daiki đi tới đánh gãy.

- “Satsuki, cậu lại mang người nào tới đội bóng rổ ?!” Thiếu niên với làn da ngăm đen, thân hình cao lớn đi tới nói.

Momo tức khắc cả giận:

- “Dai - chan ngu ngốc, tớ khi nào thì dẫn loạn người đến đội bóng rổ a!”

Toraki giải thích:

- “Xin lỗi, tôi chỉ là muốn tới xem một chút mà thôi, Satsuki - san chỉ là giúp tôi ngồi gần hơn một ít, nếu không tiện thì cứ nói…”

- “Là cậu?”

Toraki: “?”

Aomine nhận ra đối phương là thiếu niên khi đó hỏi đường, bởi vì khí chất của thiếu niên. Hơn nữa đối tượng được hỏi chính là Haizaki, cho nên ký ức Aomine khắc tương đối sâu.

- “Tại sao cậu lại tới đội bóng rổ?”

Toraki: “???”

Không phải, tôi quen cậu sao??

- “Dai - chan, cậu quen biết Toraki - san?”

- “Không quen biết.”

Momo: “…” Không quen biết thì nói làm cái gì!!! Đây là tật xấu gì vậy!

Tác giả có lời muốn nói: Sổ tay chăn nuôi điều thứ nhất: Nấu ăn ngon

Đầu phát tam chương, mau khen ta hắc hắc hắc cảm tạ vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~

(Bắt đầu đã ra luôn 3 chương, mau khen tác giả:))) sau đấy là cảm ơn nhưng người đã donate cho)



Thấy truyện đc hơn 1,5k view tui ra 2 chương trong 1 hôm luôn. Chăm chỉ chưa nè 😌