Chương 2: Kuroko No Basket - màu xám (2)

Editor: Zhou Zhou

Beta: Zhou Zhou

Sân bóng rổ tương đối nhiều người, đại đa số đều là nữ sinh. Rốt cuộc nam nhân chơi bóng rổ đều tương đối là niềm vui của các nữ nhân.

Hẳn là các nàng thích nam sinh biết chơi bóng rổ, tiếng thét chói tai lập tức vang lên. Làm Toraki vốn dĩ có chút không thoải mái liền hối hận, cậu thật sự cần về nhà nghỉ ngơi, trước tiên đem thân thể dưỡng tốt rồi lại nói.

Cậu tìm chỗ ngồi cách các nàng xa một ít rồi ngồi xuống, cầm thuốc uống vào. Nhìn sân bóng rổ xuất hiện một bóng người mạnh mẽ có chút quen mắt.

Ở thế giới này, có nhiều người tóc màu xám sao? Mặc đồng phục trường Teiko lại có tóc màu xám liệu có nhiều hay không??

Cho nên đây hẳn chính là Haizaki Shogo ở trung học Teiko đi?? Toraki nuốt nước miếng, nghĩ nên như thế nào để đi đến bắt chuyện.



- “Này Haizaki, ông đang nhìn nơi nào đấy.”Thiếu niên mặc đồng phục 9 hào tóc màu cam, chọc chọc trêu đùa thiếu niên tóc màu xám phía trước.

- “Ông xem đó có phải hay không bạn gái của Kise Ryouta? Tôi thường xuyên nhìn thấy bọn họ đi cùng một chỗ a!”

Thiếu niên nhíu mày nhìn qua chỗ đó, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là mái tóc mềm lộc cộc rũ xuống của thiếu niên. Cảm giác giống như cả người không sức lực, chỉ thiếu chút nữa là nằm luôn ở ghế trên, cười nhạo:

- “Thiếu niên ngoan ngoãn từ nơi nào tới.”

- “Hắc hắc Haizaki, ông nói xem nếu Kise biết bạn gái anh ta lại tới xem ông chơi bóng, có thể hay không bị tức chết?”

Haizaki lúc này mới rời tầm mắt, rơi xuống thiếu nữ tóc hồng nhạt bên cạnh. Tùy ý nhìn qua liếc mắt đối phương một cái, không biết nghĩ tới ý đồ xấu xa gì, đi qua phương hướng đó.

Toraki lập tức ngồi lại ngay ngắn, hả hả hả? Hắn là hướng cậu đi tới sao? Hình như là mời cậu chơi bóng ư? Nhưng cậu sẽ không chơi bóng a……

Chớp chớp mắt, chủ động đứng dậy đi về phía trước vài bước, cầm trong tay chai nước đưa qua, cười nói:

- “Cậu muốn uống nước sao?”

Cậu căn bản không biết, ở sân bóng rổ đưa nước khoáng cho nam sinh tượng trưng cho cái gì.

Cách đó không xa vang lên âm thanh nhức tai của các thiếu niên:

- “Ô ô ô, không tồi a Haizaki, nam nữ đều chết a.”

Toraki có điểm khẩn trương:

- “…”

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, hình như đúng thật là Haizaki Shogo. Hơn nữa mục đích giống như lập tức bại lộ, cậu cảm thấy cậu rất không thích hợp với nhiệm vụ này…

Tầm mắt nhìn thấy của Haizaki đột nhiên xuất hiện nửa bình nước. Cúi đầu nhìn thiếu niên trước mặt, nhíu mày, ngữ khí không kiên nhẫn nói:

- “Tránh ra, ngươi chặn đường!”

Cậu ngẩng đầu, không tránh ra, ngượng ngùng gãi gãi mặt:

- “A, chào bạn học Haizaki, tớ là học sinh của trung học Teiko gọi là Toraki. Vừa mới để ý cậu đã lâu, cái nào…Phương tiện nói, có thể muốn phương thức liên lạc của cậu được không?”

Lần đầu tiên chủ động với thiếu niên nhỏ hơn mình rất nhiều muốn xin liên hệ phương thức khiến cậu cảm thấy có chút xấu hổ. Đồng thời trong lòng cũng ở phun tào, thân hình này quả thực là cao đến không khoa học a.

Âm thanh ồn ào phía sau bàn tán càng thêm lớn.

Haizaki: “……”

Hắn phức tạp nhìn lỗ tai đỏ bừng của thiếu niên. Hắn - Haizaki đường đường một nam tử hán, lần đầu tiên trong đời bị người đến trước mặt xin phương thức liên lạc, mẹ nó cư nhiên lại là một đứa con trai??!

- “Đi ra!!”

- “Được được.”

Nếu người da mặt mỏng đã sớm chịu không nổi ngữ khí này mà chạy mất. Nhưng Toraki căn bản là không để bụng, tuy rằng cậu chưa từng nói chuyện yêu đương nhưng ngôn tình thì đọc qua không ít. Trong đó quan trọng nhất một cái chính là có cần thiết phải xấu hổ hay không!! (aka cần mặt dày)

Đem nửa bình nước nhét vào trong tay Haizaki, Toraki xoay người lại đi tới chỗ vừa mới ngồi xong. Tính toán chờ hắn đến sau khi trận bóng kết thúc, lại đi qua xin phương thức liên lạc.

Nhìn rất ngoan… Ngoan cái con khỉ!! Trán Haizaki nổi lên gân xanh, bóp mạnh bình nước khoáng.

Trải qua sự gián đoạn của Toraki như vậy, hắn giờ phút này hoàn toàn không nghĩ tới tìm Kise gây phiền toái. Từ phản hồi trên sân bóng, những tiếng trêu đùa xung quanh vẫn không ngừng vang lên. Bị ánh mắt sắc c lạnh của hắn đảo qua, nháy mắt liền không dám nói đùa nữa.

Toraki không có gì để tế bào được vận động, hơn nữa còn bị chóng mặt nhức đầu, thực mau liền nằm ở trên ghế ngủ rồi.

Trong mộng cậu còn mơ thấy cậu phi thường dũng cảm mà đem mục tiêu của nhiệm vụ trói lại nhốt ở trong phòng tối. Chuyên môn tạo trẻ con, tạo ra vài đứa trẻ con mềm mại đáng yêu.

Tiểu oa nhi (vẫn là trẻ con nhưng để thế này hay hơn) mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cậu đối với cậu còn không ngừng cười. Cười đến vui vẻ, sau đó Toraki cũng bắt đầu cười.

Vì thế Haizaki trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy thiếu niên ngủ như chết khóe miệng lại mang theo nụ cười ngây ngô.

Trong lòng nháy mắt khó chịu: Ách, sân bóng rổ là nơi để cho người khác ngủ sao?! Khác gì nói là xem hắn chơi bóng rổ thực nhàm chán, đang khinh thường hắn?!!

Vốn là tính tình không tốt, nghĩ đến đối phương cư nhiên dám xem thường hắn. Tức khắc không có tiếp tục chơi bóng, tùy tay đem bóng ném vào trong rổ khiến cho những nữ sinh xung quang kích động kêu lên. Haizaki sắc mặt không tốt hướng thiếu niên đang nằm đi đến.

Một ít người xung quanh biết được bản tính của hắn nhìn thấy hắn khí thế hung hăng, liền thay vị thiếu niên vẫn không biết gì ngủ say sưa vuốt mồ hôi lạnh.

Haizaki khi đi đến mới phát hiện, khoé miệng thiếu niên tuy rằng đang cong lên nhưng mặt lại rõ ràng hồng đến không bình thường.

Gia hỏa này không phải là đang bị bệnh chứ?

Sau đó nhìn đến thuốc bị cậu vứt bỏ ở một bên lông mày hắn vừa nhíu: Quả nhiên là đang bị bệnh.

Xuỳ, không phải chuyện hắn cần quan tâm.

- “Này, tiểu tử!”

Haizaki đá đá người của Toraki trên ghế dựa. Cậu khẽ nhăn lại lông mày xinh đẹp, không tỉnh.

- “Ách!”

Hắn càng thêm không kiên nhẫn, vươn tay vỗ vỗ mặt cậu, - “Tiểu tử, tỉnh tỉnh!”

Cậu nhíu mày càng thêm chặt. Trong mộng, Toraki còn ở chỗ tiểu oa nhi, chỉ là được cậu ôm mà nhãi con này khuôn mặt nhỏ cười đến ngây thơ không dính bụi trần. Đột nhiên lại trở nên ác độc sau đó chậm rãi biến thành… mặt của Haizaki Shogo!

- “A!!” Cậu bị doạ đến tỉnh.

Haizaki phản xạ có điều kiện ngửa ra sau, cũng may là hắn ngửa ra sau. Toraki sợ tới mức hít sâu thêm vài ngụm khí. Còn tốt còn tốt, chỉ là một giấc mộng thôi.

- “Này!”

Toraki lúc này mới chú ý tới hắn, nhìn đến mặt hắn lại đột nhiên nhớ tới giấc mộng vừa rồi, biểu tình trong nháy mắt có rối rắm cùng ghét bỏ.

Kỳ thật cậu vẫn là hy vọng con có thể giống cậu nhiều hơn một chút. Haizaki ngơ ngẩn, ngữ khí không tốt:

- “Biểu tình đó của ngươi là gì a?! Muốn bị đánh sao!”

Toraki chạy nhanh xoa xoa mặt mình, đem biểu tình thu hồi lại, lẩm bẩm:

- “Vì cái gì mà mặt bên trái có điểm đau……”

- “……”

Haizaki thập phần bình tĩnh:

- “Nơi này không phải là nơi để ngủ, muốn ngủ thì trở về nhà đi.”

Toraki thanh âm lười biếng:

- “Chính là do cậu còn chưa cho tớ phương thức liên lạc…”

- “Không cho, đi ngay tên gay chết tiệt.”

Toraki nghĩ không cần phải vội bây giờ, dù sao đều học trường Teiko, cậu lúc nào cũng đều có thể đi tìm người:

- “Được thôi, không cho liền đi trước.”

Haizaki: “……” A.

Đồng phục 9 hào do dự mà đi đến bên cạnh Haizaki, dùng tiểu tâm tư muốn hỏi cần phải nhìn trước một chút sắc mặt âm trầm của hắn:

- “Haizaki, còn muốn tiếp tục chơi bóng không?”

Ánh mắt của hắn rơi xuống thuốc mà người nào đó bỏ quên, nhếch miệng cười:

- “Mọi người cứ chậm rãi chơi.”

Ha hả, Toraki? Cư nhiên dám trêu ta?

…!! Haizaki ngươi không cần phải cười a, thật là đáng sợ!

Toraki đi được hơn nửa đường mới đột nhiên phát hiện tay mình trống trơn, quên mang thuốc theo.

Nhưng mà thấy đã về gần đến nhà rồi, cái giường mềm mại và thoải mái đang chờ cậu. Hơn nữa cậu vốn dĩ chính là người bệnh, hẳn là cần phải nghỉ ngơi nhiều. Hơn nữa cậu đã uống thuốc một lần, chắc là đủ cho sức chống cự của thân thể mình thêm một cơ hội.

Không thể lại giống như đời trước, đem chính mình uống thành một cái ấm sắc thuốc, một chút khả năng miễn dịch đều không có!

Sau khi tự chuẩn bị tốt tâm lý cho bản thân, Toraki tiếp tục hướng nhà đi tới. Vừa lúc trong nhà còn dư lại bánh mì từ lần trước nguyên chủ mua về. Cậu tạm chấp nhận ăn chút, sau đó ngã xuống giường, vặn vẹo vài cái đem chính mình trùm đến kín mít.

Nhiều ra điểm hãn, hảo đến mau! (_ ) (t hoàn toàn không hiểu câu này có ý gì, ai bt giúp t với)

Chờ đến khi Toraki tỉnh lại đã là buổi chiều, nhìn thấy thời gian còn sớm cậu lại đi ra sân bóng rổ buổi sáng từng đến. Nhưng lại không có nhìn thấy mái tóc màu xám quen thuộc.

Có một chút thất vọng. Nhưng lại nghĩ đến trước kia đi học từng có thời điểm xem phim truyền hình. Khi nam sinh theo đuổi nữ sinh hình như đều sẽ đưa nữ sinh bữa sáng còn có giấy nhắn tình yêu gì đó.

Đúng lúc cậu đối với tay nghề của chính mình là rất có tự tin, lập tức đi siêu thị gần đó mua đồ để ngày mai còn làm đồ ăn.



Sáng sớm ngày hôm sau

“Tích tích tích tích ——”

“Bang!” Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh từ trong chiếc chăn màu lam vươn ra, ấn rớt đồng hồ báo thức phiền phức.

Toraki không có thói quen ngủ nướng, cậu còn có đồng hồ sinh học. Bình thường 7 giờ là có thể đúng giờ tỉnh dậy, cũng không cần thiết phải đặt đồng hồ báo thức. Chỉ là hôm nay có điểm đặc biệt yêu cầu cần tỉnh dậy sớm hơn bình thường một ít.

Cậu ngồi dậy, nhắm mắt lại chờ còn đầu tỉnh hẳn, xuống giường kéo bức màn ra. Ánh nắng thuộc về sáng sớm lập tức liền chiếu vào trong nhà sáng ngời.

Duỗi người, áo thun màu trắng ẩn ẩn hiện hiện ra vòng eo mảnh khảnh. Cậu hơi nheo nheo mắt, lông mi thật dài rũ xuống tạo thành bóng.

Một ngày tốt đẹp, bữa sáng từ bụng vào tâm bắt đầu!!

Toraki đối với bữa sáng không yêu cầu gì đặc biệt, thời điểm bị bệnh lại càng không có yêu cầu gì. Có thể ăn xong một quả trứng gà nấu cũng đã là thật không tồi.

Nhưng đây là lần đầu tiên cậu làm bữa sáng cho người khác, còn tính toán làm nhiều, cho nên như thế nào cũng muốn làm phong phú một chút!

Bánh trứng, hamburger trứng gà, khoai tây cuộn, mười cái sủi cảo chưng cùng một bát cháo. Toraki làm thêm một cái hamburger trứng gà cho chính mình ăn, còn lại dùng túi nhỏ đựng.

May mắn là ngày hôm qua cậu đi siêu thị mua rất nhiều đồ người bán rong sẽ dùng cái cốc cùng túi, bằng không thật đúng là không nên lấy.

Thu thập xong tất cả, Toraki nhìn thời gian, đã nhanh đến 7h30. 8 giờ bắt đầu học, nhà cậu cách trường học không xa, chỉ có mấy cái trạm dừng chờ. Ra cửa là có thể ngồi ngay trên xe buýt cho nên cậu hoàn toàn không vội vàng.

Đứng trước gương sửa sang lại một chút, đồng phục trường Teiko là áo sơ mi màu trắng quần tây lam, ngực còn có hai chữ Teiko.

Không hổ là đồng phục trong manga anime a, nhìn còn khá xinh đẹp.

Đeo lên cặp sách, mang theo bữa sáng ra cửa, vận khí của Toraki tương đối tốt. Vừa mới đi đến trạm dừng chờ xe buýt liền tới rồi, trên đường cũng không bị kẹt xe, tổng cộng chỉ tốn mười phút đã đến trường học.

Cậu đột nhiên ảo não: “Quên mất, không biết Haizaki là ở năm mấy ban nào a!”

Cậu chỉ biết Haizaki Shogo hiện tại còn ở trung học Teiko, ngày hôm qua đối phương mặc đồng phục Teiko. Đến nỗi tuyến thời gian gì đó, cậu hoàn toàn không hiểu gì.

Chỉ có thể tìm người hỏi một chút.

Toraki chỉ buồn rầu không đến một phút, trực tiếp hỏi một vị bạn học đi ngang qua:

- “Xin chào bạn học, xin hỏi cậu có biết Haizaki Shogo không?”

Bạn học bị bắt lấy Aomine Daiki:

- “Hả??”



Mỗi chương thật sự quá dài đối với tui tận hơn 2300 từ QAQ tui sẽ cố gắng 2 hôm ra 1 chương cho mn 😘