Chương 29: Đừng tự cho mình thông minh

Người đàn ông có ngũ quan tuấn mỹ, khí chất lạnh lùng, anh không thèm để ý đến mọi người xung quanh mà đi thẳng về phía Lận Tầm càng làm cho những người xung quanh tò mò.

“Đó là ai vậy?”

“Nhìn quen quen…”

“Cố Hoài Diệp, anh ta là Cố Hoài Diệp!”

“Làm sao có thể, đó là vị Alpha cấp 5S của Cố gia sao!”

...

Thực ra Cố Hoài Diệp không có ý định đến đây, chỉ bảo Lôi Khả chuẩn bị lễ phục, nhà thiết kế phải mất nhiều thời gian mới hoàn thành, vì vậy lễ phục được gửi đến muộn.

Khi anh nhận được lễ phục, vốn định để Lê Khả trực tiếp đưa đến cho Lận Tầm, nhưng cuối cùng lại hỏi thời gian diễn ra buổi tiệc, anh muốn tự mình mang đến, bảo Lôi Khả chuẩn bị lễ phục cho mình.

Kết quả là Lôi Khả trực tiếp tách hai bộ lễ phục ra, đưa cho anh một bộ.

Cố Hoài Diệp lúc nhận lấy lễ phục mới hiểu được câu hỏi “chuẩn bị một bộ thôi sao” của Lôi Khả hôm đó có ý gì!

Anh hài lòng nhìn Lôi Khả, ánh mắt khen ngợi.

Rất vừa ý với quyết định chu đáo của anh ta.

Đây cũng là lý do tại sao trong số nhiều trợ lý như vậy, chỉ có Lôi Khả mới làm được trợ lý đặc biệt số một.

Cố Hoài Diệp tiến lại gần, nhìn thấy tiểu Omega sững sờ vì sự xuất hiện của mình, đôi mắt đen đầy kinh ngạc.

“Cố tiên sinh, sao anh lại đến đây?”

Trợ lý theo sau Cố Hoài Diệp, mang chiếc hộp màu đen đưa đến trước mặt Lận Tầm.

Chưa kịp hỏi đây là gì, Cố Hoài Diệp đã giải thích.

“Ban đầu chuẩn bị lễ phục cho cậu, nhưng bên thiết kế gặp chút trục trặc, tiện thể có việc gần đây nên mang qua luôn.”

Giọng anh trầm ấm, nghe rất dễ chịu, ngữ điệu cũng dịu dàng, đôi mắt vàng kim chăm chú nhìn cậu.

Khiến những người đứng xung quanh đều mắt chữa a mồm chữ o.

“Mẹ ơi, tự mình mang lễ phục đến, lãng mạn quá vậy!”

“Vừa rồi tôi còn nghe Dư Bân nói, Cố gia mặc kệ Lận Tầm. Kiểu này mà là không để tâm gì chứ, người thừa kế Cố gia tự mình mang lễ phục đến, còn muốn gì nữa?”

“Nếu mà gán nợ được một anh chồng đẹp trai như thế này, mẹ nó, tôi cũng sẵn lòng!”

...

Nghe những lời bàn tán xung quanh, sắc mặt Dư Bân tái nhợt.

Nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, không muốn mình trông quá thảm hại.

Dư Bân gắt gao nhìn chằm chằm Lận Tầm, khó trách Lận Tầm đột nhiên không thèm quan tâm đến Dịch Hiên nữa, hóa ra là tìm được cành cao hơn, cậu ta xứng sao!

Lận Tầm thực sự bị lời của Cố Hoài Diệp làm cho kinh ngạc, không bao giờ nghĩ rằng anh lại đặc biệt chuẩn bị lễ phục cho mình, còn tự tay mang đến, thực sự là thụ sủng nhược kinh.

Cầm lấy lễ phục đi thay, cậu vẫn còn có chút mơ hồ.

Hùng Nghê tươi cười theo cậu vào phòng thay đồ.

“A Tầm, Cố tiên sinh đối xử với cậu thật tốt!”

Lận Tầm không biết nên trả lời thế nào. Nghĩ kỹ lại, chỉ có lần đầu gặp mặt, Cố Hoài Diệp tính tình kiêu ngạo thẳng thắn làm cậu tức giận, nhưng sau đó anh ấy đối xử với cậu khá tốt. Đầu tiên là nhờ Lôi Khả giải quyết chuyện bên Lận gia, bây giờ còn tự tay mang lễ phục đến cho cậu.

Còn có hổ béo, nếu không phải Cố Hoài Diệp cho phép, cậu cũng chẳng được vuốt ve nó.

Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Hoài Diệp thực sự đối xử với cậu rất tốt.

Nhưng vì cái gì chứ?

Nhớ lại lời Tư Huyền hôm đó, có lẽ Cố Hoài Diệp muốn tin tức tố của cậu, nhưng không biết cách để nói ra?

Thật ra cũng không cần phải như vậy, cậu vẫn còn nợ anh một ân tình!

Lúc Lận Tầm đi thay quần áo, Cố Hoài Diệp bảo trợ lý đi trước, còn mình cầm ly rượu vang, dựa vào cửa sổ chờ đợi.

Mấy buổi tiệc chào đón kiểu này, nếu không vì Lận Tầm, anh không bao giờ tham gia.

Khí thế của Alpha mạnh mẽ làm người bình thường không dám đến gần.

Dư Bân cũng sợ hãi khí phách của Cố Hoài Diệp, huống chi người này không chỉ là người thừa kế duy nhất của Cố đại gia tộc trong Đế quốc, còn mang danh hiệu Công tước, tiền tài sung túc, danh phận cao quý, khoảng cách vỗ dĩ với người bình thường khác xa.

Nhưng cố tình, người như vậy lại rất ưu ái với Lận Tầm, dựa vào cái gì chứ!

Sự ganh tỵ không chịu nổi đã làm bùng cháy lý trí của Dư Bân, khi cậu nhận ra, thì đã đứng trước mặt Cố Hoài Diệp.

Lúc tỉnh ngộ, Alpha cao lớn trước mắt đã lạnh lùng nhìn cậu, đôi mắt vàng kim yêu dị không chứa bất kỳ cảm xúc nào, giống như một con thú săn đang săn mồi.

“Có chuyện gì sao?”

Dư Bân đổ mồ hôi lạnh, nhưng đã đến rồi thì không thể rời đi như vậy. Cậu nhẫn nại kiềm chế sự sợ hãi trong lòng.

“Tôi đến vì không thể nhìn thấy anh bị người ta lừa dối.”

“Bị người ta lừa dối, Lận Tầm hả?”

Ánh mắt của Cố Hoài Diệp ý vị sâu xa.

Anh nhận ra Omega đứng trước mắt là ai, người này cũng ở Hoan Du Chi Đô đêm hôm đó.

"Đúng vậy, anh có lẽ không biết, trước đây cậu ta theo đuổi Alpha Dịch Hiên Dịch gia, ở trường ai cũng biết điều này, nếu anh không tin có thể đi hỏi thử sẽ biết ngay."

"Ừ, tại sao cậu lại nói như vậy, Lận Tầm đắc tội với cậu sao?"

Không ngờ Cố Hoài Diệp lại hỏi như vậy, Dư Bân vội vàng trả lời.

"Tôi chỉ lo lắng anh bị lừa, không có ý khác."

"Vậy sao, thế tại sao cậu kêu Lận Tầm thanh toán tiền ở Hoan Du Chi Đô, là vì cái gì?"

Cố Hoài Diệp giữ nguyên giọng điệu, nhưng những lời anh nói khiến Dư Bân đổ mồ hôi lạnh, cậu không ngờ Cố Hoài Diệp lại biết chuyện này, ánh mắt lo sợ, mở to mắt ra nhìn Cố Hoài Diệp.

"Cố tiên sinh, tôi không biết Lận Tầm đã nói gì với anh, nhưng mọi chuyện đều là hiểu lầm, tôi chỉ là..."

"Cậu chỉ đơn giản là không muốn cậu ấy sống tốt, phải không?"

Cố Hoài Diệp không cho cậu ta cơ hội tiếp tục nói, anh trực tiếp ngắt lời.

"Đừng tự cho mình thông minh, trông rất ngu xuẩn!"