Chương 2: Nhìn thì ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng thực chất là tiểu hồ ly

Cố Hoài Diệp đứng trong bóng tối hút thuốc, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhìn thấy phòng thuê đối diện bị người ta mạnh mẽ đẩy ra.

“Lận Tầm đâu rồi?”

“Mẹ nó, cậu ta gọi rượu đắt tiền như vậy còn ghi vào tài khoản Dịch ca là có ý gì?”

“Nói nhiều như vậy có ích gì, còn không mau gọi điện thoại cho Lận Tầm đi!”

“Tôi gọi rồi, cậu ta tắt máy!”

“Được rồi, chỉ mấy chai rượu thôi, tôi thanh toán là được.”

Diệp Hiên đi tới, lạnh lùng liếc nam sinh xúi giục Lận Tầm trả tiền, hắn vì muốn lấy lòng Lăng Vân, cố ý chọn nơi này tổ chức sinh nhật, nhưng không ngờ phải tiêu tới mấy triệu.

Nam sinh chột dạ, vốn là định lấy lòng Dịch Hiên, mới cố tình gọi Lận Tầm đến tiêu tiền, trước kia bọn họ tụ tập, cũng đều gọi Lận Tầm đến trả tiền, ai biết lần này Lận Tầm chơi tâm cơ như vậy.

“Dịch ca, tính tình anh tốt thật, Lận Tầm cố ý làm như vậy anh không tức giận sao?”

“Đúng rồi, mỗi lần kêu Lận Tầm tính tiền, cậu ta cũng đâu có từ chối, tự nhiên làm như vậy là có ý gì, không muốn tính thì nói thẳng đi, chúng ta có ép cậu ta sao, làm ra chuyện như vậy, thật là...”

“Được rồi, đừng nói nữa, dù gì cũng là sinh nhật tôi, cũng không lý nào để người khác mời, huống chi nghe nói gần đây tài chính của Lận Tầm hơi eo hẹp, có lẽ Lận Tầm cũng đang túng thiếu, vẫn là để tôi trả cho.”

Lăng Vân đi tới cạnh Diệp Hiên, nét mặt Omega hòa nhã, ôn nhu nắm lấy cánh tay Diệp Hiên, thiện giải nhân ý cười ngọt ngào.

Lập tức bên cạnh có người cười cười ái mộ.

“Dịch ca thật là có phúc, Lăng Vân cũng thật là hiểu chuyện.”

Diệp Hiên thoáng liếc nhìn mọi người xung quanh, tuy đã cố che giấu kỹ càng, nhưng vẫn không giấu nổi kiêu ngạo trên mặt.

Chỉ là phần đắc ý này tiêu tốn quá mức ba thẻ tín dụng của Diệp Hiên, hồi lâu hắn cũng không thể nào vui nổi.

Cố Hoài Diệp thu hết toàn bộ trò khôi hài này vào trong mắt, Cố Hoài Diệp cong môi, hồi ức hiện lên ánh mắt giảo hoạt của thiếu niên vừa rồi, hóa ra chuyện là như vậy à.

Nhìn thì ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng thực chất là tiểu hồ ly.

Nhớ không lầm, Lận gia muốn gán nợ bằng một tiểu Omega, cũng gọi là Lận Tầm.

Mục Lễ từ phòng thuê ra tìm người, nhìn thấy Cố Hoài Diệp đứng trong bóng tối, có chút cạn lời.

“Cậu hút thuốc thôi sao lâu quá vậy?”

Cố Hoài Diệp từ trong bóng tối bước ra, thuận tay đem tàn thuốc ném vào thùng rác.

“Xem kịch.”

“Kịch gì? Ở Hoan Du Chi Đô hôm nay có tiết mục đặc biệt à?”

Mục Lễ nghe vậy dáo dác nhìn tới quầy bar, muốn nhìn coi rốt cuộc họ đang biểu diễn tiết mục gì mà khiến Cố Hoài Diệp đứng đây xem cả buổi.

Cố Hoài Diệp khẽ cười một tiếng, không nói lời nào.

Mục Lễ không đợi được trả lời của Cố Hoài Diệp, càng tò mò, chỉ là chưa đợi anh hỏi tiếp, mày đã nhăn lại, cảnh giác nhìn tới Cố Hoài Diệp.

“Cậu không có dùng thuốc ức chế trước khi đến sau?”

Cố Hoài Diệp có hơi sửng sốt.

“Cậu ngửi thấy sao?”

“Tuy là không nhiều lắm, nhưng tôi muốn chạy rồi nè.”

Cố Hoài Diệp là Alpha cấp 5S, tin tức tố có thể hóa hình thành Bạch Hổ, cho dù lúc này chỉ tiết ra một chút, nhưng nồng độ cũng không phải là dạng mà Alpha bình thường có thể chịu được.

Mục Lễ lui về nửa bước.

“Cậu có mang theo thuốc ức chế không, nhanh nhanh tiêm đi.”

Cố Hoài Diệp kéo kéo cổ áo.

“Không kịp rồi, nói với họ một tiếng, tôi đi trước.”

Mục Lễ thấy Cố Hoài Diệp xoay người đi về phía cổng chính, trong lòng không yên tâm để Cố Hoài Diệp một mình.

Lại nói tin tức tố của Cố Hoài Diệp lúc bạo loạn rất khủng bố, có thể đem Alpha khác tra tấn đến chết đi sống lại, là bạn bè lớn lên từ nhỏ của Cố Hoài Diệp, Mục Lễ cũng không muốn có chuyện xảy ra với Cố Hoài Diệp.

Mục Lễ trước tiên tiêm cho mình hai mũi thuốc ức chế, nếu không anh sợ mình không chịu nổi đoạn đường này.

Cố Hoài Diệp ngồi ở ghế sau, nheo mắt, trên mặt nhìn không ra cảm xúc, nếu không phải trong xe có tin tức tố hỗn loạn tấn công Mục Lễ cùng tài xế, Mục Lễ quả thực tưởng hôm nay chỉ là tan ca về nhà như thường ngày.

Cũng may tài xế của Cố Hoài Diệp là Beta, không có cảm nhận được tin tức tố.

Dù vậy, áp bức của Cố Hoài Diệp cũng đủ khiến tài xế Beta cảm thấy khó chịu.

Cố Hoài Diệp cố gắng khắc chế tin tức tố đang cuộn tán loạn trong cơ thể anh. Gần đây, tác dụng của thuốc ức chế đối với anh càng ngày càng giảm, trước khi ra cửa Cố Hoài Diệp đã tiêm ba mũi, nhưng tin tức tố cũng không có dấu hiệu ổn định lại.

Trán Mục Lễ đổ đầy mồ hôi, Tin tức tố của Cố Hoài Diệp là loại hiếm gặp – mùi nắng cháy.

Một loại tin tức tố cực kỳ hung hãn đang nghiền nát tinh thần lực của Mục Lễ, Mục Lễ chớp mắt, chịu đựng cơn choáng váng.

“Lận gia đưa tới một Omega, tôi thấy hay là cậu cứ nhận đi, tình trạng này còn xảy ra quài quài, không chỉ cậu nghẹn hỏng, anh em cũng hỏng theo cậu luôn đó.”

Đôi mắt vàng kim của Cố Hoài Diệp nheo lại, vì những lời Mục Lễ nói mà nổi lên chút dao động, nhớ lại một màn kịch khi nãy, khóe môi nhẹ nhàng mỉm cười.

Không nghe được lời chối bỏ của Cố Hoài Diệp, Mục Lễ chịu đựng quay đầu về phía sau, anh muốn xem có phải Cố Hoài Diệp ngất xỉu rồi không, kết quả thấy Cố Hoài Diệp đang mỉm cười.

Đồng tử Mục Lễ mở rộng, mẹ nó, Cố Hoài Diệp không có Omega an ủi nên điên rồi sao, trong tình trạng này còn cười được?

Một đường vội vàng phóng nhanh tới bệnh viện, lợi dụng thân phận của Cố Hoài Diệp trực tiếp đi đường khách VIP.

Chờ xe dừng lại, Mục Lễ liền đẩy cửa xe quỳ trên mặt đất nôn ọe.

Nhân viên y tế sớm đã nhận được thông báo tiến lên, nhanh chóng tiêm cho Cố Hoài Diệp thuốc ức chế nồng độ cao.

Đối với Alpha cấp bậc cao như Cố Hoài Diệp, bác sĩ cũng không dám gióng trông khua chiêng đưa Cố Hoài Diệp vào, chỉ có thể tạm thời giải quyết tình trạng hỗn loạn tin tức tố của Cố Hoài Diệp trước, sau đó mới trực tiếp đưa đi kiểm tra.

“Cố tiên sinh, ngài đang tiến vào kỳ nhạy cảm, nhưng theo kết quả kiểm tra đo lường gần đây của ngài, khoảng cách diễn ra kỳ nhạy cảm khoảng ba tháng sau mới tới, đêm nay ngài đã thấy cái gì mà khiến tin tức tố hưng cảm tới vậy chứ?”

--------------------

Tác giả có lời muốn nói

Cố Hoài Diệp: Thấy lão bà của tôi!!!