Khi Lận Tầm xuống xe, cậu thấy thực yên tâm, hôm nay cuối cùng cũng đến trường thuận lợi rồi.
Mở tin nhắn nhóm lớp, cậu hỏi số phòng học.
Lận Tầm đang đi tìm lớp học, cậu nghe thấy có người trong phòng học bàn luận.
"Lận Tầm còn mặt dày đi học, nếu là tôi thì tôi không dám ra ngoài đâu."
"Thực sự là rất xấu hổ, thời đại nào mà còn lấy thân gán nợ chứ."
"Các cậu nói vậy do các cậu tự ái thôi, nhìn Lận Tầm người ta trưởng thành như thế nào, Cố gia đồng ý nhận, cậu ta còn muốn thắp cây nhang một mét kìa, hơn nữa cậu biết Lận gia thiếu Cố gia bao nhiêu tiền chứ, một Lận Tầm là có thể gán được món nợ mấy trăm triệu, không có người làm được đâu?"
"Nhưng tớ nghe nói tin tức tố của vị Cố gia kia rất đáng sợ, cậu nói Lận Tầm có bị khi dễ rất thảm không, cậu ta vốn dĩ âm u xấu xí, không biết xuất hiện có dọa chúng ta không đây..."
Lận Tầm đứng ở cửa, chỉ cảm thấy những người bàn luận như đang đứng ngay trước mặt mình, nếu cậu không phải là chính chủ, cậu cũng sẽ tin.
"Bạn học, em học lớp nào, sắp tới giờ học rồi còn đứng đây?"
Tiếng nói trầm thấp vang lên từ phía sau, Lận Tầm lặng lẽ quay đầu, nhìn thấy một vị giáo sư già đầu bạc phơ, cầm sách trong tay, mắt đen hơi già cỗi dưới cặp kính viền bạc.
"Em đang chuẩn bị vào."
Lận Tầm mỉm cười về phía ông, bước vào lớp học.
Buổi học này được dạy cho một lớp nhỏ, chỉ có khoảng hai mươi người trong lớp. Khi Lận Tầm bước vào, ánh mắt kỳ lạ và tò mò của mọi người đều hướng về cậu.
Khi tìm được một chỗ trống để ngồi, Lận Tầm nghe thấy tiếng "bíp bíp" bên cạnh.
Nhìn lên, cậu bắt gặp chàng trai có mái tóc ngắn nhỏ giọng nói.
"Bạn học, cậu thay ai đi học vậy?"
"Tôi không thay mặt ai cả, tôi học lớp này."
Lận Tầm nháy mắt, vẻ mặt vô tội nói.
"Không nhận ra tôi à, tôi là Lận Tầm."
Thấy đối phương trợn to mắt, Lận Tầm nhếch môi cười.
"Ai là Lận Tầm?"
Bị gọi tên, Lận Tầm đứng dậy.
"Thưa thầy, em ạ."
Cậu đột nhiên nói, ngay lập tức trong lớp một tràn kinh hô.
"Ôi mẹ ơi!"
"Không phải cậu nói Lận Tầm xấu xí sao?"
"Cậu ta có phẫu thuật thẩm mỹ không?"
"Cậu ta xinh đẹp như thế, không lẽ trước đây tóc che khuôn mặt nên mới trông xấu xí?"
"Được rồi, im lặng."
Giáo sư già không vui, giận dữ quát lên, thực sự là, mấy cô cậu sinh viên năm nay ngày càng khó bảo.
"Bài tập của em làm rất tốt, tiếp tục cố gắng phát huy trong học kỳ này."
Chỉ trong một buổi học ngắn, tin tức #Lận Tầm đi học# và #Lận Tầm biến hình# đã lan truyền trong trường.
Tiết học đầu tiên kết thúc, mọi người chuẩn bị đổi phòng học, có người không kìm được tò mò tiếp cận.
"Cậu thực sự là Lận Tầm?"
Lận Tầm nghe vậy cười nhẹ.
"Không thì sao?"
Đúng vậy, không thì sao? Nếu không phải Lận Tầm thì còn là ai nữa chứ?
Chỉ là nghĩ đến trước đây người luôn để mái tóc che mặt, ẩn dật âm u, còn giờ là Omega trắng trẻo dễ thương này, thật khó tưởng tượng là cùng một người.
Một nhóm người vẻ mặt không thể tin được bám sát sau Lận Tầm rời lớp học.
"Anh trai, anh cuối cùng cũng đến rồi." Lận Ngạn đột nhiên chạy đến, khuôn mặt rạng rỡ tươi cười, như thể thấy Lận Tầm ở đây là điều vui sướиɠ nhất trên thế gian này.
Lận Tầm dừng lại nhìn về phía cậu ta.
Mọi người cũng dừng lại theo cậu.
"Anh, sao hôm qua anh không đến trường, có phải Cố gia làm khó dễ anh không?"
Lận Ngạn vẻ mặt lo lắng.
"Em đã nói với ba mẹ rồi, chỉ cần kiếm được tiền là đón anh từ Cố gia về, anh ơi, anh chịu đựng thêm hai ngày, được không?"
Những người xung quanh đều nghe thấy, không kìm được thỏ thẻ.
"Lận gia cũng không giống như chúng ta nghĩ, hay khắc khe với Lận Tầm."
Lận Ngạn nghe thấy điều này, trong lòng đắc ý.
"Anh, em biết anh đang giận cả nhà, nhưng mấy năm qua, mẹ em quản lý công việc trong gia đình, cũng có điểm không chu toàn, hôm qua luật sư đến nhà, mẹ em áy náy suốt đêm không ngủ được, cảm thấy có lỗi vì không thể trả lại đầy đủ di sản của dì cho anh... "
"Cho nên?"
Lận Tầm cắt ngang lời cậu ta, nhẹ nhàng nhắm mắt, mày chau lại, khuôn mặt nhỏ nhắn mảnh khảnh phản ánh sự cô đơn, mím môi vô cùng tủi hổ.
"Cho nên dì không muốn trả lại di sản của mẹ tôi ư, Luật sư Lý đã cho tôi xem danh sách kiểm kê, có nhiều điểm không trùng khớp, những khoản lỗ đó, suốt những năm qua tôi không nhìn thấy, tức là không có, tôi cũng không muốn làm khó dì, cũng hiểu rằng những năm qua dì đã vất vả quản lý nhà cửa, tôi chỉ muốn biết rõ di sản còn lại gì, như vậy quá đáng sao?"
Nói đến cuối cùng, Lận Tầm cắn môi dưới, như đang cố gắng kiềm chế, không để cho nước mắt rơi xuống.
Với một bộ dạng kiên nhẫn bất khuất, cộng thêm khuôn mặt thanh tú, ngây thơ của mình, cậu thật sự mê hoặc lòng người.
Quả nhiên, nước mắt không rơi trò chơi chưa hết, mọi người nháo lên.
"Lận Ngạn, mẹ cậu giúp người ta quản lý tài sản, kết quả lại lỗ cũng không cho người khác hỏi sao?"
"Lận Tầm sao có thể ngu ngốc đến vậy, tiền đó còn chạy đi đâu được chứ!"
"Chuyện này Lận Tầm cậu phải điều tra kỹ lưỡng, mấy khoản không khớp, không phải chuyện nhỏ đâu."
"Mẹ mình làm như vậy, còn tới chỗ này ba hoa."
"Lận Tầm đáng thương quá, chẳng trách trước đây cậu ta lúc nào cũng u ám như vậy, gặp phải chuyện này ai cũng bị ép đến sầu muộn thôi!"