Chương 13: Cày cấy quá nhiều

Lận Ngạn hoàn toàn không ngờ rằng chỉ với một câu nói của Lận Tầm đã gây ra phản ứng lớn như vậy, cậu ta hơi hoảng loạn.

"Mấy người đừng nói bậy, mẹ tôi không có tham tiền của anh ấy, còn chuyện nhà chúng tôi, mấy người hoàn toàn không hiểu!"

"Có gì không hiểu, mẹ kế chiếm đoạt tài sản, cha ruột bán con trả nợ, này tôi nói Lận gia làm sao lại có thể đối xử như vậy với Lận Tầm chứ, cậu cũng là người Lận gia, sao cậu không đi gán nợ đi!"

Cậu ta nếu không mở miệng thì tốt, mở miệng một cái là bị người ta cắn lại một cái.

Lận Tầm đứng trong đám đông, cúi đầu, im lặng như một cành hoa trắng nhỏ nằm trong bùn đất.

Dễ thương, xinh đẹp, nhưng lại mạnh mẽ, kiên cường.

Khiến người người thương xót.

Tài xế mang tới hộp cơm mà Lận Tầm để quên trên xe, nghe thấy hết mọi cuộc trò chuyện xung quanh, vội vàng bước nhanh tới, nói.

"Tiểu thiếu gia, đây là bữa trưa mà Cố tiên sinh kêu tôi đưa đến cho cậu, cậu có sao không?"

Mọi người xung quanh đều im lặng, ngạc nhiên nhìn chăm chú tài xế mặc vest, lễ phép cung kính, đang đưa hộp cơm cho Lận Tầm.

"Anh ta vừa nói Cố tiên sinh?"

"Đúng là Cố tiên sinh..."

Lận Tầm cũng bị người lái xe đột nhiên xuất hiện làm cho sợ hãi một chút, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, anh ta xuất hiện đúng lúc lắm.

Cậu nhận lấy hộp cơm cười nói.

"Cảm ơn anh, tôi quên mất, còn làm phiền anh chạy một chuyến."

"Không sao đâu, Tiểu thiếu gia..."

Tài xế nhìn xung quanh, đặc biệt dừng lại trên khuôn mặt của Lận Ngạn.

"Tiểu thiếu gia có gì muốn tôi nói cho Cố tiên sinh không?"

Lận Tầm cảm kích nhìn tài xế.

"Hy vọng Cố tiên sinh hôm nay làm việc đừng quá vất vả, sức khỏe quan trọng hơn."

Tài xế thấy cậu còn muốn tự mình chịu đựng, trắc ẩn gật đầu.

"Tôi sẽ chuyển lời cho Cố tiên sinh, tiểu thiếu gia còn lớp học không, tôi sẽ đưa cậu đi."

"Cảm ơn anh."

Mọi người nhìn theo Lận Tầm cùng tài xế rời đi.

"Sao tớ cảm thấy, Lận Tầm ở Cố gia rất được cưng chiều nhở?"

"Không phải có mình cậu đâu..."

Sau khi tài xế đưa Lận Tầm đến lớp học, liền quay lại xe.

Cố Hoài Diệp thấy anh ta quay lại, anh hỏi.

"Tại sao lại chậm thế?"

Tài xế kể lại cho Cố Hoài Diệp sự việc gặp Lận Tầm khi đưa bữa trưa, sau đó cẩn thận nhìn trộm Cố Hoài Diệp, tài xế thường không đoán được cảm xúc của Cố Hoài Diệp nên anh ta chờ một chút, nhưng Cố Hoài Diệp không nói gì, anh ta thử hỏi.

"Cố tiên sinh, chúng ta bây giờ đến công ty sao?"

Ánh mắt của người đàn ông dừng lại trên cuốn sổ tay mở trên đùi, mắt nheo lại không biết được vui buồn, tài xế tưởng anh không nghe thấy câu hỏi của mình, chuẩn bị hỏi lại...

"Đi thôi."

Tài xế quay đầu than nhẹ.

"Tiểu thiếu gia thật quá ngoan ngoãn, mọi người cứ như vậy vây quanh cậu ấy, cậu ấy cũng không phản kháng."

Thật khiến người ta đau lòng.

Anh vốn dĩ không muốn nói, nhưng khi nhớ lại cảnh Lận Tầm đứng trong đám đông vẻ mặt buồn bã, anh thấy hơi áy náy trong lòng.

Tài xế lén nhìn Cố Hoài Diệp qua gương chiếu hậu, hy vọng Cố tiên sinh có thể quan tâm tới tiểu Omega một chút.

Cố Hoài Diệp tới được công ty, Tư Huyền đã đợi anh một lúc, khi thấy anh từ thang máy đi ra, vẻ mặt ái muội cười đùa.

"Cố tổng, hôm nay cậu đi trễ rồi đấy."

Cố Hoài Diệp liếc anh ta một cái, mắt vàng kim lạnh lùng sắc bén.

Tư Huyền đã quen với tính cách Cố Hoài Diệp thường xuyên như vậy, hôm nay không ngửi thấy tin tức tố trên người Cố Hoài Diệp.

"Kỳ nhạy cảm của cậu trôi qua thuận lợi hơn tôi tưởng?"

Tư Huyền ngồi xuống đối diện.

“Cậu có cảm giác với người ta đúng không?”

Tư Huyền lấy ra túi tài liệu mang theo bên người, để trước mặt Cố Hoài Diệp, đột nhiên đứng dậy đè lại, nghiêng người trên bàn nhìn chằm chằm đôi mắt vàng kim của Cố Hoài Diệp.

“Trước khi mở quà, cậu đoán thử xem”

Cố Hoài Diệp duỗi tay đẩy anh ra, cầm lấy túi tài liệu, lưng dựa vào ghế, ánh mắt trực tiếp nhìn vào ô kết luận [99.99%]

Tư Huyền nhìn thấy anh không hợp tác, nản lòng ngồi trở lại.

"Bất ngờ đúng không, chỉ còn thiếu 0.01% là được 100%, chắc chắn không có ai phù hợp với cậu hơn nữa đâu, kỳ nhạy cảm lần này có phải rất dễ chịu không?"

Cố Hoài Diệp thực sự bị kết quả này làm cho bất ngờ. Theo lý thuyết, Alpha cấp bậc càng cao, càng khó tìm được Omega phù hợp. Trước đây, Cố Đình lợi dụng mối quan hệ để tìm Omega phù hợp cho anh, mức độ phù hợp là 30%, đối với một người cấp 5S như anh, đó đã là mức độ phù hợp rất cao.

Đáng tiếc rằng anh vẫn bài xích tin tức tố của đối phương, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm.

Dù Cố Hoài Diệp không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng Tư Huyền đang đắm chìm trong niềm vui, duỗi tay gõ gõ mặt bàn.

"Tôi đề xuất cậu nên tìm một cái khung ảnh, treo nó lên tường."

Cố Hoài Diệp gọn gàng gom lại báo cáo trong tay, đặt vào ngăn kéo.

"Hôm nay cậu đến không chỉ để nói chuyện phiếm, phải không?"

Tư Huyền thấy anh lại nghiêm túc, càng thấy chán chường.

"Cái tính tình của cậu mà không chịu đổi, ngày nào đó sẽ dọa mất Omega trong tay đó."

Vừa nói xong thì bị ánh mắt sắc lẹm của Cố Hoài Diệp phóng tới, Tư Huyền ngượng ngùng.

"Lợi ích của việc xứng đôi tin tức tố cao không cần tôi phải nói, nhưng tôi muốn nhắc cậu rằng, cơ thể cậu đã bị thuốc ức chế kìm nén quá lâu, đừng nghĩ việc gần gũi với Omega bây giờ là hoàn hảo. Một khi Lận Tầm phát tình, có thể cậu không kiểm soát được. Nếu cậu không kiềm chế được, cậu ấy có thể không chịu đựng được sức mạnh cường hãn của cậu. Tóm lại, điều quan trọng là kiểm soát đúng mức, hiểu không?"

Nếu không hiểu, anh có thể nói trực tiếp hơn, ý của anh là, bạn cứ cặm cụi làm một lão trai tr.inh già, mà lại còn khắc khổ quá lâu, một khi "mở cửa" thì là cầm thú, một Omega ngoan ngoãn đáng yêu như thế thì làm sao chịu nổi, coi chừng gia môn bất hòa, hehe.

#Alpha đỉnh cao danh gia vọng tộc vì ‘cày cấy quá nhiều’ mà bị Omega của mình ghét bỏ#

Nếu đi lên trang nhất, chắc chắn là câu chuyện rất ly kỳ thú vị.