Từ Ly giúp mọi người chia sẻ một phần áp lực rất lớn, vì thế, tất cả mọi người có thể không cần lo lắng mình bị công kích, có thể dùng bản lĩnh của mình đánh lại Diễm Hổ.
Gene một tay cầm ba mũi tên, hung hăng bắn về phía Diễm Hổ, bắn chết một con hổ trưởng thành và một con hổ con.
Vivian cũng học thuật đóng băng, đóng băng năm con diễm hổ, mà Jack chạy đến bên cạnh Diễm Hổ bị đóng băng, dùng trọng kiếm mạnh mẽ đánh nát Diễm Hổ đang bất động.
Donna cũng dùng kiếm chém xuống Diễm Hổ.
Chẳng bao lâu, mười bốn con đã bị giải quyết.
Gene, Vivian, Jack, Donna tổng cộng gϊếŧ tám, mà Từ Ly gϊếŧ tổng cộng sáu con.
Gene đếm thi thể Diễm Hổ trên đất, đếm vài lần, có chút ngơ ngác nói: "Cư nhiên thật sự là mười bốn con.”
Từ Ly kiêu ngạo: "Tất nhiên, toán học của ta rất tốt, đếm bước chân ta đã biết là mười bốn con.”
Lúc này, Gene đột nhiên giơ mũi tên lên hướng về phía Từ Ly. "Nói, ngươi gia nhập đội ngũ của chúng ta là muốn gì?”
Từ Ly vẻ mặt ngây thơ: "A? Ta, đây không phải là do ngươi nói, để cho ta bồi thường hao tổn pháp lực của Vivian sao? ”
Vivian nhìn Gene như vậy, có chút sốt ruột: "Ta thấy Shirley không phải vì ta là... mới đến, ngươi bình tĩnh một chút.”
Mũi tên của Gene vẫn vững vàng đặt lên dây. "Ngươi có thể phát hiện Diễm Hổ khi mà chúng còn chưa chạm vào kết giới. Còn có thể cảm thấy số lượng của bọn chúng, ngươi mạnh như vậy, sao có thể là người nghèo? Ta thấy ngươi là giả vờ là người nghèo, nói rằng bồi thường không được, lấy lí do đó để tham gia đội ngũ của chúng ta!”
Từ Ly đối với năng lực logic của Gene cảm thấy trợn mắt há hốc mồm. "Cho tới bây giờ ta chưa bao giờ nói ta nghèo được không, là ngươi vẫn ghét bỏ thứ ta lấy ra đó chứ. Hơn nữa theo ngươi nói, ta lợi hại như vậy, đối với đội ngũ của các ngươi có thể có ý đồ gì?”
Gene mặc kệ lời giải thích của Từ Ly, hắn trực tiếp bắn tên về phía Từ Ly.
Từ Ly một kiếm bổ ra mũi tên bắn về phía mình, tức giận đến không chịu nổi: "Chết tiệt thật, thì ra trên thế giới thật đúng là có kẻ lấy oán trả ân!"
Thấy Từ Ly dễ dàng bổ đứt mũi tên làm bằng kim loại cứng của mình, Gene hướng Jack và Donna hô to: "Các ngươi xem, quả nhiên nàng có vấn đề, mau bắt lấy nàng a."
Từ Ly tức giận đến mức muốn thăng thiên rồi. "Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta phải đứng ở chỗ này bị ngươi ngắm bắn? Ta phòng thủ một chút cũng là có vấn đề hả?”
May mắn là những người khác đều hiểu lý lẽ, Jack liền bắt lấy Gene xách cả người lên: "Gene, ngươi bình tĩnh một chút.”
Gene giương nanh múa vuốt trên không trung giãy dụa.
Vivian nói với Gene. "Gene, ngươi quá nhạy cảm, làm ơn đừng tấn công người khác một cách tùy tiện nữa, được chứ?"
Gene dừng giãy dụa, có chút cúi xuống đất nói: "Được. ”
"Jack, ngươi thả Gene xuống đi."
Jack cũng thuận thế buông Gene xuống.
Từ Ly cảm thấy mình hoàn toàn không thể lý giải tình huống hiện tại: "Có ai nhắc nhở ta một chút về tình huống này không? Có vấn đề gì khi ta gia nhập đội?”
Vivian đặt hai tay trước ngực, chần chờ hồi lâu, vẫn nói: "Kỳ thật, ta là công chúa của vương quốc Arthur.”
Từ Ly dường như hiểu được một chút: "Cho nên nói, ngươi có phải là công chúa bỏ trốn hôn sự sắp đặt đúng không? Sau đó, có người đến đuổi theo các ngươi, các ngươi sợ ta là tới bắt công chúa, giao nộp cho truy binh?”
Vivian lắc đầu: "Không phải.”
Từ Ly có chút mất mát: "A, không phải sao?" Vốn còn tưởng rằng mình có thể gặp phải tình tiết hay phát sinh trong chuyện chứ.
"Vậy thì tại sao? Bởi vì Vivian là công chúa, cho nên ta gia nhập đội ngũ chính là muốn đối với cô ấy có ý đồ xấu phải không?" Từ Ly vẫn không thể lý giải được suy nghĩ này, "Quên đi, ta vẫn nên rời khỏi đây.”
Từ Ly nói xong, liền lấy ra mấy cái bình: "Ừm, đây là Ích Cốc Đan, có thể tiêu trừ đói khát, đây là Ích Thần Đan, có thể hồi phục pháp lực. Không phải chỉ là một lần phá kết giới thôi sao, những thứ này đủ bồi thường rồi chứ.”
Dù sao, khu rừng rậm này mình ngự kiếm mấy tháng khẳng định cũng có thể đi ra ngoài, vốn chỉ là muốn có người dẫn đường, có thể nhanh chóng đến trấn mà thôi. Chẳng qua, nhìn tình hình này... Chính mình vẫn là không nên dính vào cái chuyện phiền toái này.
Mọi người vừa nghe, đều có chút sững sờ, tựa hồ không nghĩ tới Từ Ly sau khi nghe nói Vivian là công chúa còn muốn rời khỏi đội ngũ.
Vivian có chút tiếc sức chiến đấu rất mạnh mẽ của Từ Ly: "Xin lỗi, Gene thật sự chỉ lo lắng cho ta, thật sự không có ý xấu. Shirley, ngươi ở lại được không?”
Jack và Donna cũng nhanh chóng thể hiện thái độ của mình, hy vọng Từ Ly có thể ở lại trong đội.
Nhưng mà, Từ Ly nghiêm túc nói: "Vì an toàn của công chúa, ta vẫn nên đi thôi. Nói xong, liền trực tiếp ngự kiếm phi hành, rời đi, để lại một đám người ngây ngốc há hốc.
Donna lên án nhìn đồng đội heo Gene. "Ngươi cũng không phải không biết công chúa đi ra ngoài du ngoạn gặp phải dị thú, dẫn đến cùng đại đội ngũ tách ra. Hơn nữa, đồ đạc đều ở trên người đám hộ vệ kia. Bây giờ, thật vất vả mới có được một dược sĩ mạnh mẽ, ngươi lại đuổi nàng đi? Nếu, công chúa trong quá trình trở về nhà có nguy hiểm gì thì phải làm sao bây giờ? ”
Đồng đội heo Gene cúi đầu. "Nhưng một dược tề sư có thể luyện ra dược thủy khôi phục pháp lực trung cấp, ăn mặc rách nát như vậy, thật sự rất khả nghi a.”
Jack gãi gãi đầu: "Có lẽ cô ấy là loại tiền bối tính cách có chút cổ quái, ta nghe nói, loại dược sĩ cao cấp như tiền bối Ado, đều đặc biệt thích ra đường ăn mặc rách nát.”
Vivian nghĩ, Shirley có thể không niệm chú đã sử dụng được pháp thuật phong hệ, khẳng định là một tiền bối rất lợi hại, mình cư nhiên không đủ thiện ý mời chào nàng, còn chọc cho nàng mất hứng.
Nghĩ tới đây, ViVian nhịn không được mang theo chút tức giận nhìn về phía Gene.
Mà lúc này, "tiền bối tính cách cổ quái" Từ Ly ngự kiếm bay nửa ngày, liền phát hiện mình đã bay ra khỏi khu rừng này, đi tới trấn thành.
Từ Ly nhảy xuống đất, nghĩ... Ừm, xem ra ta rời khỏi đội ngũ là lựa chọn đúng đắn, không nghĩ rằng đi đến thị trấn lại nhanh như vậy.
Từ Ly chậm rãi đi trên phố tấp nập, nhìn thấy rất nhiều đồ ăn thoạt nhìn rất ngon, ngửi cũng rất thơm, nhìn thấy rất nhiều váy vóc hoa mỹ trong cửa hàng quần áo, còn nhìn thấy rất nhiều phụ kiện đẹp mắt.
Việc duy nhất Từ Ly muốn làm lúc này chính là mua và mua.
Trong thế giới tu chân, vì biểu hiện mình là một đại sư tỷ say mê tu luyện, không vướng bận thế tục, Từ Ly mặc quần áo đều là áo trắng một màu, hoặc là áo xanh.
Hiện tại đi tới thế giới này, Từ Ly cảm giác mình có thể buông lỏng bản thân, không cần giả bộ đại sư tỷ cao lãnh kia.
Đang lúc Từ Ly xoa tay muốn bắt đầu hành trình mua sắm, Từ Ly đột nhiên nhớ tới một sự thật rất đau đớn, cô không có tiền tệ của thế giới bên này!
Chẳng qua, rất nhanh, Từ Ly liền nghĩ ra phương pháp —— bán thuốc!
Nghĩ đến cái gì liền làm cái gì, Từ Ly giống như người bán đồ bên đường, từ trong túi đựng đồ lấy ra một khối lưu trữ, trải trên mặt đất, đặt đan dược do mình luyện lên.
Đáng tiếc, quầy hàng này của Từ Ly không có người ghé thăm.
Có vài người thỉnh thoảng dừng lại ở quầy hàng của Từ Ly một chút, sau khi nhìn một chút, liền thở dài một hơi: "Tuổi còn trẻ, bán thuốc giả gì đây. ”
Thế nhưng, cho dù Từ Ly có thề với bọn họ rằng đan dược này khẳng định có hiệu quả, bọn họ vẫn không chịu mua đan dược của Từ Ly.
Phát hiện mình không thể dựa vào bán thuốc để kiếm tiền, Từ Ly bi thương hồi lâu, lại có người nói: "Tuổi còn nhỏ, làm sao có thể dựa vào bán thuốc giả để kiếm tiền!"
Cô có chút băn khoăn hỏi người kia: "Xin hỏi, nếu có thực lực, có thể có cách nào để kiếm tiền đây? ”
Người nọ kinh ngạc nhìn về phía Từ Ly, có thể là bởi vì Từ Ly nói to không biết xấu hổ mà cảm thấy giật mình. Tuy nhiên, anh vẫn trả lời câu hỏi của Từ Ly: "Vậy ngươi đi tới Liên minh Nhà thám hiểm nhận nhiệm vụ đi, nơi đó nhiệm vụ trả thù lao rất hậu hĩnh."
Từ Ly gật gật đầu: "Cảm ơn ngươi, ta biết rồi. Có thể cho ta biết làm thế nào để đi đến Liên minh Nhà thám hiểm không?”
Người nọ càng kinh ngạc, dường như không ngờ có người lại không biết Liên minh đi như thế nào, cuối cùng hắn vẫn tốt bụng chỉ rõ phương hướng cho Từ Ly.