Chương 43

Phác Anh Trâm nhìn Hồ Thùy Uyên đang nói chuyện với đạo diễn, có chút không cam lòng mà thu mắt về.

Cô ta không ngờ Hồ Thùy Uyên lại diễn tốt tới vậy, có thể chuẩn xác diễn chung với tiền bối, thậm chí còn sắp lấn đi ánh sáng của cô ta.

《 Thiên Địa Tồn Vong 》 vốn là phim thần tượng, Tôn Thanh Minh sở dĩ được gọi là nữ chính, cũng chỉ là do có nhiều cảnh hơn những nhân vật khác, có thể xâu chuỗi những tình tiết mới bắt đầu mà thôi. Từ góc độ nào đó mà nói, y thậm chí còn không có ấn tượng sâu đậm so với một số nhân vật phụ khác.

Hơn nữa cái loại nhân vật công chúa báo thù cũng đã cũ rồi, cũng không thể làm người xem yêu thích được, thiết lập của những nhân vật khác xuất sắc hơn y trong phim chỗ nào cũng có.

Ví dụ như Tôn Lệ Liên nữ giả nam đi hòa thân rồi cuối cùng phản gϊếŧ lại, cuối cùng được tẩy trắng còn chưa nói, lại còn có cảnh giường chiếu nữ nữ! Thế vai, nhân vật phản diện lớn, cơ tình, những từ ngữ siêu cao này đều bị cô chiếm mất.

Còn có Trần Quốc Minh diễn vai nam vương Doãn Quang Khoa, sấm rền gió cuốn, thủ đoạn cương quyết, người trong hậu cung lại tham gia xử lý chính vụ thay người vợ háo sắc của mình. Sau đó lại sắp đặt cho người vợ kia chết trên giường sủng phi, cậu liền trực tiếp xưng vương tiếp quản thiên hạ.

Còn có An Diễm Mai diễn vai nhân vật ngang ngược lại có dã tâm Thẩm Tố An, tính cách vừa tàn nhẫn vừa kiêu ngạo.

...

Những người này nếu không tàn nhẫn lại độc ác, vả mặt bốp bốp, thiết lập nhân vật đều một đường bay lên?

Chỉ có nhân vật của cô ta, mở miệng toàn đạo đức nhân nghĩa, quốc gia đại nghĩa, người xem đều coi tới chán rồi được không?

Không đúng, còn có nam chính Sái Hữu Kiên cũng thảm giống cô ta, thiết lập nhân vật vυ" em, dược sư bạch liên hoa, tác dụng chính chủ yếu là là theo sau Tôn Lệ Liên để nghiên cứu chế tạo ra thuốc nhằm vào cương thi. Một nhóm hàng ngày đều giản dị, cảm giác tồn tại gần như là bằng 0.

Sái Hữu Kiên cũng rất buồn bực, rõ ràng là nam chính, không biết tại sao tồn tại của chính mình lại yếu như vậy.

Tôn Anh Khải là mỹ nam đệ nhất thiên hạ, tuy chỉ mới lên một tập đã chết nhưng cũng đủ để người xem nhớ kĩ cậu.

Trần Quốc Minh là hoàng thượng độc ác, hằng ngày đều toát ra khí chất nam vương khí mạnh mẽ.

Ngay cả Hồ Thùy Uyên kia, nữ giả nam cũng quá đẹp rồi.

Nhưng cô là nam chính, toàn bộ quá trình lại giống như một công cụ hình người, từ đầu tới cuối còn không trang điểm quá một lần.

Đạo diễn thậm chí còn nói với chuyên gia trang diểm, Kiên Kiên quá xinh đẹp, không cần trang điểm cho cậu ấy quá dày, phong cách không hợp, hơn nữa sẽ che mất kỹ thuật diễn của cậu ấy.

Sái Hữu Kiên hoa nhỏ giá trị nhan sắc cao chỉ cần an ổn ngồi một chỗ: Cười sống sót :).

Vì đại kim chủ tới nên cảnh diễn này hầu như toàn bộ nhân viên đều cô gắng hết mình, khi kết thúc òn sớm hơn dự định, một tiếng của Bùi Ngọc Nhung còn làm tinh thần hăng hái thêm, lại nghe lời đạo diễn vội vàng chuẩn bị cho cảnh quay mới.

Quý Thâm Tiêu và nhóm cao tầng vốn dĩ chuẩn bị rời đi, kết quả khi nhìn thấy cảnh quay tiếp theo, lại ngừng lại.

Đây là cảnh diễn của Hồ Thùy Uyên và An Diễm Mai.

Bởi vì Tôn Lệ Liên đã sớm phòng bị, nên hành động ám sát của Tôn Nhã Diệp thất bại, Tôn Lệ Liên nữ giả nam cũng vì thế mà bị bại lộ, hai tỷ muội song song bị Thẩm Tố An phát hiện, cảnh quay lần này tình cảnh khúc sau do Hồ Thùy Uyên đối diễn.

Tôn Lệ Liên nữ giả nam bị bại lộ...

Sao lại lộ?

Nhớ lại ngày rước dâu nọ, Thẩm Tố An làm trò trước mặt cả đám quan lại, trực tiếp cởϊ áσ trên của Tôn Lệ Liên ra, thứ bị cởi ra không chỉ có quần áo của y, mà còn có toàn bộ mặt mũi của Tạ vương triều.

Đây là cảnh quay có ý lăng nhục.

Đại khái là công khai xử tội như vậy.

Quý Thâm Tiêu đột nhiên cảm thấy có chút bực bội, lý trí nói với chị rằng chị phải rời đi, còn rất nhiều công việc chờ chị hoàn thành, nhưng nhìn một màn trước mắt này, lại có một thứ gì đó mạnh mẽ cố định chị tại chỗ.

Nhóm cao tầng đều đang chờ chị quyết định, Châu Tuyết Ngọc nhẹ nhàng nhắc nhở:

🌸Lưu tổng?

Quý Thâm Tiêu thu mắt:

🌸Hôm nay sắp xếp như cũ, chờ đoàn phim quay xong thì đi ăn cùng đi.

Tất cả nhân viên công tác đều trở nên cao hứng.

Bà chủ lớn cũng đã nói như vậy, vài vị cao tầng cũng không dám tùy tiện rời đi, còn biết thế nào nữa, chỉ đành tiếp tục ở lại xem.

Khi nhân viên công tác bố trí hiện trường, Bùi Ngọc Nhung đang giảng diễn cho hai vị diễn viên chính.

🌸Hai người đều là diễn viên đáng tin cậy, tôi cũng không nói nhiều làm gì, chỉ muốn nhắc nhở một chút. An Diễm Mai cô nhớ kỹ, tuy Thẩm Tố An cởi đồ Tôn Lệ Liên trước mặt mọi người, nhưng mà mục đích của y cũng không phải chỉ để lăng nhục Tôn Lệ Liên, mà là thông qua Tôn Lệ Liên lăng nhục đất nước sau lưng y.

An Diễm Mai gật đầu:

🌸Đã biết.

Bùi Ngọc Nhung tiếp tục:

🌸Hồ Thùy Uyên cô cũng phải chú ý, cảnh diễn này tuy có cảnh lộ liễu, nhưng mà các cô cũng không cần diễn quá nhiều tình cảm, cảnh diễn này mấu chốt là để làm nhục thể chế vương quyền sau lưng y.

Hồ Thùy Uyên gật đầu nói được.

Phong cách kiến trúc hoàn toàn không giống với Tạ quốc, Tuấn Chân quốc đại điện cho sự hào phóng mới mẻ, mang theo khí chất của đồng bằng vùng duyên hải.

Thẩm Tố An ngồi trên vương tọa, rũ mắt đánh giá Tôn Nhã Diệp và "Tôn Anh Khải" bên dưới.

Tôn Nhã Diệp ám sát Tôn Lệ Liên thất bại liền bị bắt, bị áp giải quỳ trên mặt đất, "Tôn Anh Khải" khoanh tay đứng bên cạnh hắn.

Bốn phía im ắng, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe được.

🌸Tại sao phải ám sát?

Âm thanh trầm mạnh của Thẩm Tố An quanh quẩn trong đại sảnh:

🌸Tôn Nhã Diệp, ngươi là tỷ tỷ của Tôn Anh Khải, tại sao phải ám sát chính đệ đệ của ngươi?

Giống như một giọt nước chảy vào trong chảo dầu, tiếng nói của Thẩm Tố An vừa dứt, viên quan đại thần đùng một tiếng nổ tung.

Tạm thời không nói tới việc phái người tới hào thân, lại làm ra cái việc gϊếŧ người này, Tôn Nhã Diệp thân là tỷ tỷ của Tôn Anh Khải, sao y lại có thể hạ thủ được?

Lại nói Tạ triều vốn sắp sụp đổ rồi, nhưng trăm triệu cũng không nghĩ tới, sẽ phát sinh ra chuyện rợn cả người như thế.

Trong lúc nhất thời, mọi người nghị luận sôi nổi về Tạ quốc. Thậm chí có người tuyên bố Tạ triều sa đọa mục nát, vô đức tự xưng là thiên tử, nhưng khi khởi binh lại trực tiếp bị lật đổ.

Tạ quốc muốn bị phá hủy trong tay y?

Tôn Nhã Diệp nghe vậy hoảng hốt, hăng hái nói:

🌸Ta cũng chỉ vì giữ gìn danh dự của ngài.

🌸Ồ? Xin lắng nghe?

Tôn Nhã Diệp nói rõ ra, trả đũa:

🌸Bởi vì ta phát hiện vị Tôn Anh Khải này không phải Tôn Anh Khải!

Mặt Tôn Lệ Liên thay đổi một chút, sao Tôn Nhã Diệp lại vô sỉ đến vậy?

Thẩm Tố An dựa vào trên tay vịn, lười biếng nói:

🌸Vậy y là ai?

🌸Y là muội muội song sinh của Tôn Anh Khải, Tôn Lệ Liên.

Tôn Nhã Diệp nhắm mắt lại, hô to một tiếng:

🌸Y là nữ nhân!

Cả triều văn võ đại cực kì hoảng sợ:

🌸Cái gì? Nữ tử?

🌸Sao y lại tới đây?

🌸Chuyện này là sao? Tạ vương đúng là khinh người quá đáng!

...

Thẩm Tố An rất hứng thú đánh giá Tôn Lệ Liên, chậm rãi nói:

🌸Cho bổn vương cởi ra nhìn một cái.

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tôn Lệ Liên, tò mò, khinh thường, còn có người mang theo tâm tư không thể nào nói rõ.

Sau một hồi trầm mặc, Tôn Lệ Liên giơ tay tự cởi đồ mình, áo trên người rơi xuống ngang hông.

Dưới hỉ phục đỏ tươi là thân thể trắng nõn của thiếu nữ, còn mang theo sự mảnh khảnh yếu ớt của thiếu niên. Mãnh liệt đánh sâu vào thị giác, trong nháy mắt làm hô hấp của tất cả mọi người ngừng lại.

Đúng thật là nữ nhân!

Hơn nữa lại còn là nữ nhân có dung mạo diễm lệ!

🌸Để nữ tử ngụy trang thành thiên hạ đệ nhất mỹ nam.

Ánh mắt Thẩm Tố An đảo trên người Tôn Lệ Liên, đột nhiên sắc mặt trầm xuống:

🌸Tạ vương còn đem ta đặt vào trong mắt không?!

Chuyện này càng làm cho Tuấn Chân quốc có cái cớ hoàn hảo hơn, viên quan đại thần lại lần nữa quạt gió thêm củi, hô to muốn tiến công kiến nghị với Tạ quốc mặt đối mặt.

Mặt của Tôn Nhã Diệp đều bị dọa đến trắng bệch, chẳng lẽ y muốn phá hủy Tạ quốc?

Trong nháy mắt, ánh mắt hắn nhìn Tôn Lệ Liên còn mang thêm vài phần căm thù, chỉ có điều tên nữ nhân này, lại rất giống nam nhân...

Nam nhân...

Não của Tôn Nhã Diệp lóe lên, đột nhiên nói:

🌸Là, là Tôn Lệ Liên quý mộ ngài, mới sắp xếp để y thế Tôn Anh Khải tới hòa thân, không có bất cứ quan hệ nào với Tạ quốc cả.

Tôn Lệ Liên khó tin nhìn Tôn Nhã Diệp, trong mắt đã mang theo hận ý dày đặc.

Thẩm Tố An rất hứng thú mà kêu một tiếng, ý bảo y tiếp tục.

Tôn Nhã Diệp lập tức nói:

🌸Ta, ta cũng nửa đường mới phát hiện ả là Tôn Lệ Liên, để giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp của hai đất nước, nên mới ám sát ả.

Sau khi nói xong lời này, Tôn Nhã Diệp lại cúi đầu, ả có chút khẩn trương, nhưng hưng phấn lại nhiều hơn. Đây là một lần lớn mật ả muốn thử, tuy Tôn Anh Khải gián tiếp chết trong tay Thẩm Tố An, nhưng ả ngắt lời Thẩm Tố An, không dám thừa nhận ở đây, chỉ có thể chịu đựng.

Cứ như vậy, mọi vấn đề đều dừng trên người Tôn Lệ Liên, người chết lần này từ ả biến thành Tôn Lệ Liên, mà đạo đức của Tạ quốc vẫn cao như cũ.

Đến lúc tin tức này truyền lại trong nước, ả sẽ là anh hùng cứu vớt Tạ quốc, sẽ đã được vô số người sùng bái.

Thẩm Tố An:

🌸Tôn Lệ Liên, ngươi có gì muốn nói không?

Trên mặt Tôn Lệ Liên không có một chút hoảng hốt nào, y thậm chí còn hành lễ chắp tay một cái, tuy tư thế đều tiêu chuẩn, nhưng quần áo nửa cởi của y, lộ ra l*иg ngực trắng nõn, làm không ít người bật cười.

Nhưng hắn đều làm ngơ đối với tiếng cười xung quanh, chỉ lo cho chính mình nói:

🌸Nguyên nhân Tôn Anh Khải chết ngài cũng rõ hơn ta, Tôn Nhã Diệp tuân mệnh của Tạ vương tới ám sát ta, muốn đem cái chết của ta vu oan giá họa cho ngươi.

Sắc mặt Tôn Nhã Diệp đột nhiên biến đổi.

Tôn Lệ Liên ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ gằn từng chữ:

🌸Nếu việc này thành công, Tạ quốc không chỉ có có thể bức lui trăm vạn cường binh của Tuấn Chân quốc, mà còn có thể hợp tác với các quốc gia khác tới đánh ngươi.

Tôn Nhã Diệp tức giận cực kỳ, đứng lên:

🌸Tôn Lệ Liên, ngươi ngậm máu phun người!

Tôn Lệ Liên né tránh Tôn Nhã Diệp rồi vòng sang một bên:

🌸Đại vương nếu như ngươi tin ta, thì làm ơn giữ lại một mạng này của ta, ta có thể giúp ngài lấy được Tạ quốc.

Giống như đang nghe được chuyện gì đó buồn cười, Thẩm Tố An đột nhiên nở nụ cười:

🌸Ngươi muốn giúp ta đánh chiếm Tạ quốc?

Cả triều văn võ sôi nổi cất tiếng cười to, người này đang nằm mơ sao, hay là đang làm trò cười?

Tôn Lệ Liên lại ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ tiếp tục nói:

🌸Là kế sách đánh chiếm Tạ quốc.

Thẩm Tố An nhăn mi lại.

Tôn Lệ Liên:

🌸Khi anh hùng bốn phương thiên hạ nổi lên, tuy thế lực của Tuấn Chân quốc mạnh mẽ, nhưng phía Bắc có Niệm Quân dã tâm bừng bừng, Đông có Vọng Văn như hổ rình mồi, tùy tiện khai chiến với Đại vương cũng không phải chuyện tốt.

Thẩm Tố An:

🌸Vậy làm thế nào?

Tôn Lệ Liên nghiêm mặt nói:

🌸Nếu điện hạ để ta trở lại Tạ quốc, không tới nửa năm, ta sẽ tự dâng thành lên. Đến lúc đó ngài không uổng binh, cũng có thể đem Tạ quốc thu vào trong lòng.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người bật cười.

🌸Trẻ con!

🌸Không biết sâu cạn!

🌸Nói mơ còn tạm được!

Thẩm Tố An cũng bật cười:

🌸Ta đây vẫn nên gϊếŧ các ngươi cho nhanh, huống chi, làm sao ta biết được ngươi có muốn cứu bọn họ hay không?

Kỳ thật trước khi đến Tuấn Chân quốc, Tôn Lệ Liên cũng đã hạ quyết tâm. Trước đây, Tôn Thanh Minh biết Tôn Tuệ Phương muốn gϊếŧ hại y, còn ra roi thúc ngựa đến báo tin, bảo y chạy nhanh, nhưng mà lại bị Tôn Lệ Liên nhanh nhẹn tống cổ trở về.

Nghe Thẩm Tố An hỏi như vậy, Tôn Lệ Liên không trả lời, chỉ chậm rãi vươn tay trái, dưới ánh đèn chiếu xuống, ngón tay mảnh khảnh thon dài trắng như ngọc.

🌸Tay của ta vốn có sáu ngón.

Ánh mắt hắn dừng trên tay lại không có chút tiêu cự, giống như đang nhớ lại cái gì:

🌸Lúc ta sinh ra, có vu y nói có ta sẽ mất nước, không đầy một tháng đã bị đưa đến Linh Thư quốc. Trở thành sao chổi, mười tám năm sau mới được triệu về nước, không ngờ lại là để ta giả trang thành Tôn Anh Khải xuất giá tới Tuấn Chân quốc, để giữ bí mật, bọn họ thậm chí còn không tiếc việc gϊếŧ người diệt khẩu.

Nghe đến đó, mọi người ở đây cũng dần nhíu mày. Tuy nói trong việc tranh đoạt vương quyền, mẫu tử phản bội, tay chân tương tàn đều là chuyện bình thường, nhưng để có thể làm ra chuyện này, cũng thật sự có rất ít người làm. Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tôn Lệ Liên đều mang theo vài phần thương hại.

Tôn Lệ Liên lại giống như không để ý, chỉ cười nhạt:

🌸Đã bị đối đãi như thế, suy bụng ta ra bụng người, Đại vương ngài sẽ như thế nào?

🌸Ha ha ha ha ha có chí khí.

Thẩm Tố An ngửa đầu cười to:

🌸Nếu dám như vậy, vậy lão tử liền gϊếŧ cho bọn y xem.

Văn võ bá quan vừa rồi còn xem náo nhiệt, không nghĩ tới nhanh như vậy đã đưa dưa ăn đến cho mình, lập tức tiến lên khuyên can:

🌸Đại vương, xin ngài hãy suy nghĩ lại!

🌸Người của Tạ quốc từ trước đến nay đều giảo hoạt, đây nhất định là một cái bẫy!

🌸Dù sao y cũng chỉ muốn mượn cái cớ này để về nước, mới dùng loại hoa ngôn xảo ngữ này lừa gạt ngài, không có bất cứ thành ý gì.

Lục tục có người đứng dậy, đều phản đối cái đề nghị này.

Nghe mọi người nói như vậy, Thẩm Tố An cũng chần chờ, vì thế nói:

🌸Việc này rất trọng đại, về sau lại tiếp tục bàn luận......

Lời còn chưa dứt, đã bắt đầu có chuyện kì quái xảy ra.

Ai cũng không nghĩ tới, đúng lúc này, Tôn Lệ Liên đột nhiên rút kiếm của hộ vệ ra. Ở thời điểm tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, lưỡi kiếm sắc bén đã cắt ngang yết hầu Tôn Nhã Diệp.

Biểu tình hoảng sợ của Tôn Nhã Diệp vẫn còn đọng lại trên mặt, sao cổ ả lại lạnh như vậy? Thậm chí có gió luồng qua?

Lạnh, Thật lạnh...

Tôn Nhã Diệp che cổ lại, lại thấy một tay đầy màu đỏ tươi, đau đớn kịch liệt đột nhiên xuất hiện, trước mắt tối sầm, thế giới của ả đã không còn âm thanh.

Giống như bị ai ấn nút tạm dừng, trong đại sảnh giống như đã chết hết mà đột nhiên yên tĩnh.

Sự việc ngắn ngủi này chỉ mới xảy ra chưa đầy hai giây, khi đầu Tôn Nhã Diệp rơi xuống đất, cuối cùng cũng có người phản ứng lại, trong đại sảnh loạn thành một đoàn, hộ vệ xông lên, bao vây Tôn Lệ Liên.

Trong lòng Thẩm Tố An chấn động, không khỏi hét lớn một tiếng:

🌸Dừng tay!

Văn võ bá quan tránh sau lưng hộ vệ, không dám tới gần một bước.

Trước ngực thiếu nữ bắn đầy máu tươi, màu trắng và đỏ tạo nên sự đối lập quỷ dị, làm y nhìn qua giống như la sát.

Thẩm Tố An nheo mắt lại, thần sắc trong mắt kích động.

Trên mặt Tôn Lệ Liên dính máu bị bắn lên, tàn khốc lại diễm lệ:

🌸Bây giờ điện hạ đã tin tưởng thành ý của ta chưa?

Cảnh cuối cùng từ toàn cảnh biến thành nửa người, cuối cùng biến thành đặc tả, hình ảnh dừng ở sườn mặt hoàn mỹ của Hồ Thùy Uyên.

Ánh đèn từ bên trên chiếu xuống, gia tăng hình dáng của cô, cũng phóng đại chi tiết toàn bộ biến hóa của gương mặt cô, làm cậu có vẻ càng thêm thâm thúy, sâu không lường được.

Giống như một thanh kiếm sắc bén, cô xinh đẹp, cũng càng nguy hiểm.

"Cắt!"

Liên tiếp quay hai cảnh, tất cả mọi người nhẹ thở ra. Nhân viên công tác lập tức lau máu giả trên mặt Hồ Thùy Uyên, diễn viên đóng vai Tôn Nhã Diệp càng hài hước hơn, còn làm vẻ mặt bi thống che cổ mình lại, nói chết thật thảm.

Toàn bộ phim trường nháo thành một đoàn.

Xuyên qua nhân viên công tác, tầm mắt Quý Thâm Tiêu dừng trên người Hồ Thùy Uyên, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại một màn vừa rồi, trái tim đập bịch bịch.

Chị chưa từng gặp qua dáng vẻ này của Hồ Thùy Uyên, dưới ống kính cô giống như trở thành một người hoàn toàn khác, đầy đủ cảm xúc, phản ứng gãi đúng chỗ ngứa, giống như toàn thân đều phát ra ánh sáng.

Lúc trước hứa ký hợp đồng với Hồ Thùy Uyên, cho cô tài nguyên, cũng chỉ là chuyện nhỏ không cần tốn sức gì, thậm chí còn có một ý nghĩ không muốn để đối phương yếu thế nên giúp đỡ.

Nhưng bây giờ Quý Thâm Tiêu mới phát hiện, người chân chính được lời là chị mới đúng.

Có người, trời sinh thích hợp sống dưới ống kính, có thể không chút sức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, cũng có thể làm mọi người vì bọn họ mê muội, si cuồng.

Làm người không tự chủ được, muốn đưa cô đến một vị trí càng cao.