Chương 42

Khi Hồ Thùy Uyên tỉnh lại thì cơn sốt đã bớt hẳn, thân thể cũng nhẹ đi không ít, nhưng bụng cô có chút đói.

Nếu như có tôm rang trứng muối ăn thì hay biết mấy, à không, gà nướng muối ớt cũng được.

Chỉ mới nghĩ như vậy thôi, cô liền thấy Ngô Bích Khuê mang theo hai cái túi đi vào, trong phòng nháy mắt tràn ngập mùi hương ngào ngạt.

Hồ Thùy Uyên từ trên giường bước xuống, ngạc nhiên nói:

🌸Cô mua tôm rang trứng muối cho tôi sao?!

Vừa mở túi ra đã thấy, vậy mà còn có gà nướng muối ớt và coca không đường!

🌸Sao cô biết tôi muốn ăn ấy thứ này?

🌸Lưu tổng nói cho em đấy!

Ngô Bích Khuê sờ cái ót, có chút mờ mịt:

🌸Em còn tưởng chị nói với chị ta rằng chị muốn ăn những thứ này cơ.

Lưu Gia Thư? Chị ta tốt như vậy sao? Hơn nữa sao chị ta lại biết cô muốn ăn tôm hùm đất?

Hồ Thùy Uyên có chút tò mò, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể nào nghĩ ra nguyên do, nên tạm thời cũng không nghĩ nhiều..

Người ở giới giải trí đều là những người mắt thèm miệng nhỏ điển hình, cô cũng vì giữ dáng mà không dám ăn nhiều, chỉ nói thích qua miệng, phần lớn đồ ăn đèu vào bụng của Ngô Bích Khuê.

Sau khi cơm nước xong Hồ Thùy Uyên liền tới phim trường, sau khi cô trang điểm xong bước ra, liền nghe được hai diễn viên đang đứng một bên kề tai nói nhỏ.

🌸Cậu biết gì không? Nghe nói người đầu tư lớn của chúng ta tới đó.

🌸Là lão tổng của công ty Bân Ngôn sao?

🌸Không phải, là cái người còn lớn hơn nữa.

Người nọ đảo mắt nhìn xung quanh, qua một ngay mới thần bí hỏi:

🌸Người cậu nói là nói Lưu tiên sinh à?

🌸Không sai, vừa rồi có người nói thấy chị ta đi cùng với cao tầng của công ty Bân Ngôn.

🌸Thật là kỳ quái, sao chị ta lại tới đây?

Diễn viên nhíu mày nói:

🌸Cậu có cảm thấy Lưu tổng qua mức để tâm tới bộ phim này không?

🌸《 Thiên Địa Tồn Vong 》 là bộ phim lớn, bà chủ đầu tư nhiều tiền như vậy, đến xem cũng rất bình thường mà?

🌸Cũng chưa tới vậy đâu.

người nọ thò lại gần, thấp giọng.

🌸Nghe nói lúc trước Lưu tiên sinh rất ít khi chú ý tới chuyện công ty, nhưng bộ phim này chị ta lại tự mình đi xem. Hơn nữa lúc ở bữa tiệc khởi động máy chị ta rõ ràng là phải đi công tác ở nước ngoài, lại còn cố ý trở về gấp để tham gia. Lần này quá khoa trương rồi, đi công tác xong còn chưa về nhà đã tới đoàn phim......

🌸ĐM! Chẳng lẽ Lưu tiên sinh coi trọng ai trong đoàn phim của chúng ta à?

🌸Còn không phải thì là cái gì nữa?

🌸Đó là ai thế?

Để phòng ngừa tin đồn này càng ngày càng lan ra, Hồ Thùy Uyên chủ động bước qua chào hỏi:

🌸Chào buổi chiều.

🌸Hồ Thùy Uyên cũng tới rồi sao?

Hồ Thùy Uyên vốn là người hay cười, sau khi phân hoá thành O thì còn nhiều thêm vài phần ôn nhu, hiện tại cô rũ mắt cười, càng làm cho tâm người khác phải chảy ra, hai anh em nhỏ dứt khoát kéo tới bàn bát quái với cô.

Hồ Thùy Uyên: "..."

Nam diễn viên rất có sở trường lừa gạt cô:

🌸Chị có biết Lưu tiên sinh tới đây không?

Hồ Thùy Uyên hàm hồ nói:

🌸Ừm, có nghe nói qua.

Nam diễn viên thấp giọng, lại nói:

🌸Chúng tôi đoán rằng, có khả năng Lưu tiên sinh đang thích người nào đó ở đoàn phim.

Hồ Thùy Uyên ngửa đầu nhìn trời, làm bộ cái gì cũng chưa nghe.

🌸Chị thấy người đó là ai?

Nam diễn viên lại hỏi:

🌸Chị cảm thấy chị ta thích loại hình như thế nào?

Hồ Thùy Uyên có chút xấu hổ:

🌸...... Tôi lại cảm thấy không có ai hết.

Một người khác trả lời:

🌸Tôi cảm thấy là Phác Anh Trâm, lúc trước không phải là Phác Anh Trâm nói thích Lưu tiên sinh sao?

🌸Nhưng cái đó cũng chỉ lừa Hồ Thùy Uyên...

Giống như lúc này mới ý thức được Hồ Thùy Uyên đang ở trước mặt, nam diễn viên lập tức ngậm miệng, hoảng loạn nhìn Hồ Thùy Uyên một cái:

🌸Thật ngại quá... Không phải nói chị của hiện tại, là lúc trước...

Hồ Thùy Uyên cười cười:

🌸Không sao, đúng là do lúc trước tôi không tốt.

Hai người không hẹn mà cùng nhẹ thở ra, bắt đầu tiếp tục suy đoán tiểu tình nhân của Lưu Gia Thư là ai.

Đột nhiên, có diễn viên nói một câu: "

🌸Lại nói tiếp, Hồ Thùy Uyên cũng từng ở cùng Quý tiên sinh rồi phải không.

"Phụt——" Hồ Thùy Uyên xem chút nữa đã phun hết nước ra.

🌸Sao lại phản ứng lớn vậy, không phải lúc trước quay chương trình hai người từng ở cùng với nhau sao?

Hồ Thùy Uyên thở hơn nửa ngày, liên tục gật đầu:

🌸Đúng đúng, đúng là như thế.

🌸Thật hâm mộ với chị...

Nam diễn viên lộ ra ánh mắt hâm mộ:

🌸Vận khí tốt như vậy, còn có thể ở cùng với loại phụ nữ như Lưu tiên sinh.

Hồ Thùy Uyên:

🌸... Ừm, chắc cũng tựa tựa vậy.

Thật sự, Lưu Gia Thư một chút cũng không cao quý lãnh diễm, chị ta đặc biệt rất chó, chính là cái loại, đặc biệt, đặc biệt chó.

Đáng tiếc những lời này cậu cũng chưa tìm được đối tượng để nói ra..

🌸Có phải nơi đó của Lưu tiên sinh thật sự rất lớn không?

Hồ Thùy Uyên: "..."

Diễn viên hỏi chuyện này giống như cũng có chút ngượng ngùng, không chờ Hồ Thùy Uyên trả lời, đã chủ động dời qua chuyện khác:

🌸Còn nói, loại người thiên chi kiêu tử nhứ thế này, cũng không phải loại người mình có thể mơ ước.

🌸Suỵt, đừng nói nữa, người tới rồi.

Ở giữa lão tổng của công ty Bân Ngôn, nhà làm phim, mấy người cao tầng khác, Lưu Gia Thư mặc một bộ tây trang mang giày da đang đi tới.

🌸Tới tới!

🌸Thật sự quá xinh đẹp rồi! Mặt và dáng người đều là cực phẩm!

🌸Soái tỷ có rất nhiều, nhưng tôi cảm thấy mấu chốt là do Lưu tiên sinh có khí chất rất tốt. Cô nhìn trên người chị ta lộ ra khí chất thanh quý kìa, đây mới là bá đạo tổng tài chân chính.

🌸Đúng đúng đúng, so với phim truyền hình còn mạnh hơn nhiều, nếu chị ta bước vào giới giải trí, sao có thể còn đường sống cho bá đạo tổng tài khác cơ chứ. Cô nhìn bộ dáng mặc tây trang của chị ta xem, là một cái móc áo chân chính đó.

...

Hồ Thùy Uyên giương mắt lên nhìn, vừa lúc nhìn thấy Lưu Gia Thư đi đi tới. Ở studio nóng bức, chị ta mặc một bộ âu phục ngay ngắn, giống như đã được tự động mang kỹ năng chống nóng vậy, áo sơ mi đen dưới ánh mặt trời có cảm giác như mặc lên rất mát vậy.

Đúng lúc này, tầm mắt Lưu Gia Thư đột nhìn nhìn về phía cô.

"!"

Hồ Thùy Uyên theo bản năng cúi đầu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt đang dần nóng lên đang nhìn về phía mình.

Hai vị diễn viên bên cạnh cũng chú ý tới cái liếc mắt này, lập tức ồn ào lên:

🌸Vừa nãy có phải Lưu tiên sinh nhìn thoáng qua bên này không?

🌸Đúng đúng đúng! Tôi cũng thấy được, có phải chị ấy nhìn tôi không?

🌸Cậu thật đúng là mơ mộng hão huyền!

🌸Tôi lại cảm thấy cũng không nhất định phải có gì mới nhìn, lỡ lúc đó chị ta vừa lúc nhìn qua bên này thì sao? Lại nói, nếu thật sự Lưu tiên sinh ở bên người khác rồi, cũng không biết là chị ta chiếm tiện nghi, hay là đối phương chiếm tiện nghi của chị ta.

Hồ Thùy Uyên: "......"

Cậu cũng nghĩ xa quá rồi đấy?

Chính lúc này, Lưu Gia Thư đã sắp bước tới trước mặt cô.

Hai vị diễn viên đều kinh ngạc đến mức gần như quên thở.

Ngay khi Hồ Thùy Uyên không tự chủ được mà khẩn trương, cô và Lưu Gia Thư tuy đã ngầm tương đối quen thuộc, nhưng bọn cô rất ít có cơ hội hỗ trợ lẫn nhau bên ngoài.

Lưu Gia Thư càng ngày càng gần, ngay sau đó ngừng trước mặt bọn họ một bước, rất khách khí hỏi một câu:

🌸Chuẩn bị sao rồi?

Giống như khi lãnh đạo đi thị sát, dùng thái độ đối với công nhân ở tầng dưới chót, khách khí, thân thiện, lại mang theo một ít xa cách.

Hồ Thùy Uyên còn chưa nói gì, mặt khác hai diễn viên kia đã lập tức trả lời.

🌸Đều chuẩn bị tốt!

🌸Chúng tôi nhất định sẽ diễn tốt!

🌸Vậy là tốt rồi, vất vả.

Lưu Gia Thư gật đầu, ngay sau đó xoay người rời đi, tầm mắt không dừng trên người một giây.

Nhìn bóng dáng đang đi xa của người phụ nữ, Hồ Thùy Uyên không khỏi sửng sốt một chút, cô cho rằng Lưu Gia Thư định nói gì đó với cô......

Bởi vì Lưu Gia Thư đã đến, tất cả mọi người ở phim trường giống như được tiêm máu gà vậy, sôi nổi phấn chấn tinh thần.

Hôm nay quay cảnh Tôn Lệ Liên tham gia bữa tiệc sau khi về nước, cột trụ cao ngất trong hành lang, mấy chục cái camera vây xung quanh nhân vật, một đám người thu âm cầm microphone duỗi cây cột thật dài ra, Lưu Gia Thư đứng trước màn hình quan sát, lần đầu tiên cảm nhận trực tiếp cái gì gọi là điện ảnh công nghiệp.

Bùi Ngọc Nhung:

🌸Bắt đầu.

Chủ yếu là cảnh diễn viên ngồi trước bàn dài, Tạ vương Tôn Tuệ Phương, vương hậu ngồi ở phía bắc, lão đại Tôn Tuyết Bình, lão tam Tôn Nhã Diệp ngồi ở hướng tây, lão nhị Tôn Thanh Minh, lão tứ Tôn Lệ Liên ngồi ở phía nam. Trên mặt đều hòa thuận vui vẻ, sau mặt đều mang ý xấu.

Tôn Lệ Liên một bên nghe được lời thăm hỏi của cha mẹ, một mặt cúi đầu dùng bữa, biểu cảm ngoài vẻ mới lạ còn lộ ra một tia thân thiết.

Ngay khi Tôn Tuệ Phương muốn đem đề tài nói đến chuyện kết thân, Tôn Thanh Minh đột nhiên nói một câu:

🌸Tôn Lệ Liên, ăn xong rồi sao? Để ta dẫn người đi xem cung tiễn ta mới làm xong.

🌸Vội vàng làm gì? Chúng ta còn chưa nói xong đâu!

Tôn Tuệ Phương nở một nụ cười từ ái về phía Tôn Lệ Liên,

🌸Mấy năm nay ở Linh Thư quốc đã quen chưa?

Tôn Lệ Liên gật đầu, y ở Linh Thư quốc đã sớm học xong việc xem mặt đoán ý. Hai người một hỏi một đáp, không khí cũng rất hòa hợp.

Nhìn mặt Tôn Lệ Liên, Tôn Tuệ Phương rất thương cảm mà thở dài:

🌸Ngươi đúng là càng ngày càng giống Tôn Anh Khải, đáng tiếc có duyên không phận, ngày trước nó đã nhảy hồ tự vẫn.

Tôn Lệ Liên ngẩng đầu, trong ánh mắt trong trẻo của người thiếu nữ còn mang theo một tia mờ mịt, sao phụ vương lại phải nói đến cái chuyện này?

Tôn Tuệ Phương:

🌸Bây giờ Tuấn Chân quốc hϊếp bức bắt chúng ta phải giao người, nếu không chịu giao sẽ cho quân sang, mà ngươi và Tôn Anh Khải lại là anh em ruột thịt, theo ta thấy...

Tôn Lệ Liên ngẩn ra trong chớp mắt, đến khi y ý thức được những lời này có nghĩ gì, hô hấp liền dồn dập, dưới đáy mắt trong trẻo nhiễm một mảnh ửng đỏ.

🌸Mẫu hậu.

Tôn Thanh Minh nhắc nhở.

🌸Con à

Tôn Tuệ Phương thở dài, sự mệt mỏi trong mắt nháy mắt hiện ra:

🌸Ngươi dù sao cũng là con dân của Đại Tạ, quốc nạn vào đầu...

🌸Mẫu hậu!

Ngữ khí của Tôn Thanh Minh vội vã, trực tiếp đứng lên.

🌸Tôn Thanh Minh!

Tôn Tuệ Phương đổi sắc mặt:

🌸Ngươi năm lần bảy lượt ngắt lời ta nói, trong mắt ngươi có còn biết kính trên nhường dưới không hả?

Tôn Thanh Minh:

🌸Thần cho rằng này việc này không ổn lắm.

Tôn Tuệ Phương trầm mặt:

🌸Đi xuống.

🌸Mẫu hậu, ngài biết chuyện này rõ ràng là không đúng!

🌸Ngươi thì biết cái gì?

Sắc mặt Tôn Tuệ Phương lại tối đi vài phần:

🌸Đi xuống cho ta!

Tôn Thanh Minh quỳ trên mặt đất, ánh mắt sáng quắc:

🌸Đặt người thân vào hiểm cảnh là việc bất nhân, lừa gạt người khác là bất nghĩa. Hành động của ngài, là bất trung bất nghĩa.

🌸Y là nhi tử của ta!

Tôn Tuệ Phương giận dữ, dựa bàn đứng lên:

🌸Đường đường là công chúa Đại Ta, quốc gia đang nguy nan hết sức, ai có thể đứng ngoài cuộc?

🌸Ngài còn nhớ rõ y là công chúa sao?

Tôn Thanh Minh ngẩng đầu, biểu tình còn mang theo một tia trào phúng:

🌸Lúc trước ngài đưa y tới nước ngoài ở xa, sao lại không nhớ rõ y là nhi tử của ngài?

Tôn Tuệ Phương: "

🌸Lúc ấy là tình cảnh bắt buộc.

Tôn Thanh Minh cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại:

🌸Cho nên ngài muốn nói hiện tại cũng là tình cảnh bắt buộc sao?

🌸Tôn Tuyết Bình.

Tôn Tuệ Phương hô:

🌸Đứng lên báo cáo cho nó nghe!

Tôn Tuyết Bình đứng lên, mặt vô biểu tình báo cáo.

Tôn Thanh Minh nghe mỗi một chữ, trong lòng liền lạnh thêm một phần.

Quân đội Tuấn Chân quốc đều đã có khẩu hiệu đón dâu, đã thâu tóm ba tòa thành trì. Bây giờ càng không sợ hãi, đã gần như đem toàn bộ quân tiếp cận toàn đường, giống như chỉ cần hô một tiếng là đã có thể thâu tóm được Tạ quốc.

Âm thanh của Tôn Tuệ Phương cũng mỏi mệt không thôi:

🌸Dù sao nó cũng là nhi tử của ta, nếu như có biện pháp giải quyết, sao ta phải để nó mạo hiểm chứ? Trong lòng ngươi ta chính là một quân vương bất kham sao?

Trên mặt Tôn Thanh Minh vừa đau vừa nóng rát, y luôn mồm chỉ trích phụ thân bất nhân bất nghĩa, nhưng chính y cũng không thể nghĩ ra bất kì biện pháp nào để giải quyết.

Tôn Tuệ Phương:

🌸Huống chi, Tôn Anh Khải chết cũng không phải ngoài ý muốn.

Tôn Thanh Minh đột nhiên ngẩng đầu lên.

Tôn Tuệ Phương:

🌸Tôn Anh Khải chết là bị mưu sát, đây là cái bẫy do Thẩm Tố An làm ra. Cầu thân chỉ là lấy cớ, mục tiêu chính của y vốn là muốn lấy cớ để tiến quân.

Tôn Thanh Minh kinh ngạc không thôi, lại có chút không hiểu:

🌸Nhưng mặc dù Tôn Lệ Liên lớn lên giống Tôn Anh Khải, nếu tới lúc đó, cũng sẽ bị tố giác!

Tôn Tuệ Phương dừng nửa ngày, chậm rãi nói:

🌸Ta đã có biện pháp.

Toàn bộ quá trình Tôn Lệ Liên đều không nói một lời, chỉ không ngừng vuốt ve vết sẹo ở bên sườn ngón tay cái, nơi đó đã từng mọc ra ngón tay thứ sáu, tuy ngày đó khi sinh ra đã bị chặt đi, nhưng bây giờ vẫn có thể cảm nhận được cơn đau như cũ.

Đây là cuộc nói chuyện nói về tương lai của y, nhưng từ đầu tới cuối y đều không có bất kì quyền lên tiếng nào.

Vận mệnh của y chưa bao giờ là do y nắm giữ.

Sau khi ăn xong, Tôn Tuệ Phương bảo mọi người lui đi, duy chỉ bảo Tôn Nhã Diệp ở lại.

Dưới ánh nến u ám, một nửa gương mặt của Tôn Tuệ Phương chìm trong bóng tối, âm thanh lạnh băng như không chứa bất kì tình cảm nào:

🌸Ngươi đưa tiễn Tôn Lệ Liên, chờ sau khi tiến vào Tuấn Chân quốc, tìm một cơ hội... Gϊếŧ y.

Tôn Nhã Diệp ngẩng đầu, trong biểu cảm khϊếp sợ còn mang theo hưng phấn:

🌸Nhi thần lĩnh mệnh!

Màn ảnh chuyển sang một cảnh khác, Tôn Lệ Liên dựa người trên cửa, đáy mắt khϊếp sợ, mờ mịt rút hết đi, cuối cùng trở về một mảnh lạnh băng.

"Cắt!"

Hồ Thùy Uyên còn mang theo cảm xúc khi diễn, khi diễn thì nhịn không khóc, cảm xúc bây giờ vẫn chưa hết, người đã thả lỏng lại, liền nhịn không được chảy nước mắt.

Lưu Gia Thư lần đầu tiên thấy trạng thái làm việc của Hồ Thùy Uyên, toàn bộ quá trình ánh mắt đều gần như nhìn về phía cô. Bây giờ thấy người khóc, gần như theo bản năng muốn đi sang an ủi người nọ.

Nhưng khi chị vừa bước về phía trước một bước liền ngừng lại, không nên, chị không nên xúc động như vậy.

Lưu Gia Thư chỉ đứng tại chỗ xem nhìn cô, không hề đi lên phía trước một bước.

Hốc mắt thiếu nữ ướŧ áŧ, mũi đỏ lên, cả khuôn mặt giống như bị nhiễm đỏ, dưới khóe mắt có một viên lệ chí nhạt màu, làm người trở nên nhu nhược động l*иg người. Nhìn thấy tầm mắt của chị, còn kiên cường trấn định nở một nụ cười với chị.

Trong nháy mắt kia, trái tim của Lưu Gia Thư hung hăng nhảy lên, một ý nghĩ dưới đáy lòng càng ngày càng rõ ràng —— chị không thể để người nọ khóc như vậy được.