Chương 44

【 Lưu Gia Thư: Tôi thích làm em ấy. 】

Lưu Gia Thư đằng xa là một người đáng sợ như vậy.

Phác Anh Trâm coi cảnh diễn này, trực tiếp tìm quản lí khóc một.

🌸Ô ô ô, sao cô không cho tôi nhận nhân vật Tôn Lệ Liên chứ?

🌸Chị là nhân vật chính mà!

Vẻ mặt người đại diện hiện ra vẻ mộng bức, Cô hâm mộ chị ta làm cái gì? Dù sao chị ta cũng chỉ là một nhân vật phụ nho nhỏ thôi.

🌸Nhưng nhân vật này thật sự rất xuất sắc, diễn giống như đang sống vậy.

Phác Anh Trâm ngồi trong xe bảo mẫu, không ngừng la vào điện thoại:

🌸Cô không thấy à, Hồ Thùy Uyên cũng quá đẹp, chỉ mới liếc tôi một cái, ánh mắt kia có thể gϊếŧ ngươi cô không? Vừa ngầu vừa A, tôi thật sự cảm thấy tôi có thể!

🌸Cô bình tĩnh một chút, ngàn vạn lần đừng để cho bất cứ người nào nghe được lời này.

Người đại diện vội vàng ngắt lời hoa si của cô ta:

🌸Cô với Hồ Thùy Uyên có quan hệ gì? Là đối thủ một mất một còn đã từng nháo ra một trận gió tanh mưa máu rồi, bây giờ cô lại đi nói thích chị ta, không phải là cô đang tự vả mặt mình? Rồi các fan sẽ nói cô như thế nào hả.

🌸Đương nhiên tôi biết! Tôi cũng chỉ nói!

Phác Anh Trâm có chút tức giận:

🌸Ai mà ngờ được bây giờ chị ta lợi hại như?

Người đại diện:

🌸Vậy cô cố gắng vượt mặt chị ta là được rồi? Đến lúc đó chị ta lại theo đuổi cô.

Cũng đúng, chính là như vậy!

Phác Anh Trâm lập tức tỉnh táo, nghiêm túc nói:

🌸Tôi muốn tiếp tục đọc kịch bản, đừng kiếm tôi nói chuyện nữa!

Người đại diện:

🌸Tổ tông à, cuối cùng cô cũng suy nghĩ cẩn thận rồi, nỗ lực thật tốt, tranh thủ trở thành minh tinh số một công ty Bân Ngôn nào!

Phác Anh Trâm: Cố lên! ヾ(°°)

Cô ta mở kịch bản ra, nửa phút sau, một hàng cũng đọc không nổi, trong lòng lộn xộn, sao có thể có thể có cảm xúc được?

Vẫn nên thả lỏng một chút.

Vì thế cô ta mở trang web đồng nhân đã lâu không vào, bắt đầu điên cuồng gặm văn.

Một khác bị khϊếp sợ là An Diễm Mai, y nhớ lại biểu hiện của Hồ Thùy Uyên trong cảnh diễn kia, ánh mắt kia, không giống như chỉ là diễn xuất đơn thuần.

Khi kết thúc quay chụp, An Diễm Mai hỏi cô:

🌸Vừa rồi cô nghĩ tới cái gì?

Biểu cảm của Hồ Thùy Uyên rất lạnh nhạt:

🌸Một người đáng ghét, chỉ cần diễn thù hận, kéo ả ta ra là đã có thể rất dễ dàng có cảm xúc.

An Diễm Mai dừng một chút, lúc này mới nói:

🌸Xem ra cô rất ghét người nọ.

Hồ Thùy Uyên mỉm cười:

🌸Chán ghét đến mức chị chỉ mới nhắc tới ả ta là tôi đã cảm thấy ghê tởm.

An Diễm Mai còn đang cườtởm

🌸Có thể được cô ghét, cũng là may mắn của người đó.

Hồ Thùy Uyên: "..."

Quên đi, hôm nay không nói chuyện nữa.

Hồ Thùy Uyên xoay người tháo trang sức, nhưng trên người cô lại toàn là vết máu giả, dứt khoát tìm chuyên gia trang điểm đi cùng với cô về khách sạn, dù sao khoảng cách từ phim trường trở về cũng không xa.

Ngô Bích Khuê cũng nhận ra sự tiến bộ của Hồ Thùy Uyên, nước lên thì thuyền lên, có chút lâng lâng nói:

🌸Có phải chúng ta cũng nên có cho mình một người chuyên gia trang điểm riêng rồi không.

Rất nhiều minh tinh cũng đã có riêng cho mình một người trang điểm chuyên nghiệp, Hồ Thùy Uyên "Ừm" một tiếng:

🌸Chắc hẳn phải có, chờ quay xong diễn xong rồi nói sau.

Thật ra cô cũng muốn nói chuyện đó lâu rồi, nhưng mà chuyên gia trang điểm thích hợp cũng không nguyện ý tới, hơn nữa lấy danh tiếng của cô bây giờ, chuyên gia trang điểm quá lợi hại cũng không muốn tới.

Trong group WeChat của đoàn phim, nhân viên công tác đã đã phát bảng thông báo ngày mai, ngoài ra đêm nay còn tổ chức một buổi tiệc, Lưu Gia Thư mời khách, nhắn với toàn bộ người và nhân viên của đoàn phim đúng 6 giờ ở khách sạn.

Chờ khi Hồ Thùy Uyên đọc xong thông báo, vừa ngẩng đầu đã thấy Lưu Gia Thư đứng ngay cửa.

🌸Lưu tổng?

Hồ Thùy Uyên có chút ngoài ý muốn:

🌸Sao chị lại tới đây?

🌸Có chút việc tìm cô.

Lưu Gia Thư đi tới, nhưng cũng không vội mở miệng.

Hồ Thùy Uyên nháy mắt đã hiểu ý của chin, vừa lúc đã tẩy trang sắp xong, Hồ Thùy Uyên đưa mắt ra hiệu, để Ngô Bích Khuê đưa chuyên gia trang điểm ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Hồ Thùy Uyên một bên rửa mặt một bên hỏi:

🌸Nói đi, bây giờ có chuyện gì?

Lưu Gia Thư đứng trước mặt cô, mặt đầy nghiêm túc:

🌸Tôi sẽ để công ty sắp xếp cho cô một bảng kế hoạch phát triển tốt hơn.

Kế hoạch phát triển?

Cô có cái đó khi nào vậy?

Còn muốn làm một cái tốt hơn nữa?

Hồ Thùy Uyên tò mò:

🌸Sao lại đột nhiên nói tới chuyện này?

Hồ Thùy Uyên trước mắt đang để mặt mộc, mang theo tính khí hoang dã, từng giọt nước trên mặt dưới ánh đèn như đang lấp lánh.

Lưu Gia Thư quay mặt đi, âm thanh có chút cứng:

🌸Cuối năm cô sẽ tới công ty Bân Ngôn, tôi đã nói sẽ cho cô tài nguyên, đương nhiên sẽ không để công ty nuôi thả cô.

🌸Vậy làm phiền ngài lo cho rồi.

Hồ Thùy Uyên thật lòng thật dạ nói.

Vì đang rửa mặt, nên quần áo đều bị ướt, Hồ Thùy Uyên định cởϊ qυầи áo ra trước, lại không ngờ ngay cả bên dưới cũng bị ướt, khi cô đang cởi thắt lưng, đồ diễn trực tiếp tuột xuống dưới gót chân, cả người cô hoàn toàn trần trụi, chỉ còn lại một bộ đồ nội y màu trắng.

Phần eo lõm, cái mông ròn trịa ưỡn lên, đôi chân thon dài thẳng tắp, cặp đào căn mọng......

Thân thể đầy dụ hoặc đập vào mắt y, yết hầu của Lưu Gia Thư có chút khô.

Hồ Thùy Uyên cũng có chút xấu hổ, đang chuẩn bị nói tới quần áo, liền nghe tiếng bước chân rời đi của Lưu Gia Thư, âm thanh có chút khàn khàn của người phụ nữ truyền tới.

Lưu Gia Thư:

🌸Chờ cô tắm xong lại nói.

Hồ Thùy Uyên nhẹ thở ra, ngượng ngùng thu cái tay chuẩn bị kéo quần lên, đóng cửa phòng tắm lại bắt đầu tắm rửa.

Trong phòng tắm không ngừng truyền đến tiếng nước róc rách, tâm của Lưu Gia Thư bắt đầu loạn, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên.

Chị móc điện thoại ra chuẩn bị làm công việc, nhìn đám cấp dưới báo cáo tiến độ công việc, những lời đó đều hơn trăm triệu từ, nhưng chị căn bản không chú ý tới. Chị lại mở APP ra để xem tin tức kinh tế tài chính, nhưng một chữ cũng không đọc được.

Những hình ảnh lộn xộn đó không ngừng quấy nhiễu tâm trí chị, cuối cùng hợp thành khuôn mặt của Hồ Thùy Uyên.

🌸Tôi xong rồi.

Thẳng đến khi có một âm thanh truyền đến, Lưu Gia Thư mới từ trong suy nghĩ của mình tỉnh lại.

Chị không nhìn Hồ Thùy Uyên, nhưng tốc độ nói có chút nhanh:

🌸Chờ tới khi cô ký hợp đồng, tôi sẽ phái người tới ký hợp đồng với cô, bọn họ đều là người rất chuyên nghiệp, cô chỉ cần phát triển ở phương diện kia, đi con đường minh tinh hay diễn xuất đều có thể, đoàn đội sẽ căn cứ vào nhu cầu của cô mà sẽ phục vụ tốt.

Hồ Thùy Uyên rất kinh ngạc, thụ sủng nhược kinh.

Cô có tài đức gì, vậy mà có thể được cái đãi ngộ này chứ?

Đương nhiên, từ chối là chuyện không thể, nếu cô muốn tiếp tục tiến lên trên, vậy thì cũng phải tìm một công ty đủ lợi hại để làm chỗ dựa.

Bây giờ có hai công ty lớn thuộc ngành điện ảnh và truyền hình, công ty Phong Kiệt thành lập lâu, tài nguyên nhiều, danh tiếng tốt, bồi dưỡng ra đông đảo minh tinh, nhưng cố tình An Diễm Mai lại là chủ nhân. Một nhà khác cũng chính là công ty Bân Ngôn vừa mới xuất hiện trên thị trường, có gan thử, biết sáng tạo, lực lượng hậu bị chậm hơn mười phần.

Dư lại chính là phòng làm việc được thành lập bởi một số ít minh tinh, cũng có một số bộ phận có thành tích không tồi, nhưng mà phòng làm việc của minh tinh phần lớn là dựa vào người minh tinh, một nhà đơn độc, có tài nguyên đều cho người khác trước, cô tới đó cũng không vớt được thứ gì tốt.

Ngay cả khi Lưu Gia Thư không mời cô, thì cô cũng định đổi nơi làm việc sang công ty Bân Ngôn.

Nhưng cũng không nghĩ tới, Lưu Gia Thư sẽ chủ động đưa ra lời này.

Chẳng lẽ là bị kỹ thuật diễn của cô thuyết phục?

Lưu Gia Thư chú ý tới ánh mắt của cô, không vui nheo mắt lại:

🌸Nhìn cái gì?

Thật ra Hồ Thùy Uyên cũng nhớ tới một sự kiện, có chút tò mò hỏi:

🌸Ngô Bích Khuê nói cơm trưa là do chị kêu giúp tôi, sao chị lại biết tôi muốn ăn tôm rang trứng muối?

Lưu Gia Thư nhìn cô một cái:

🌸Cô thật sự muốn biết?

Hồ Thùy Uyên gật đầu.

Lưu Gia Thư lấy điện thoại ra, một âm thanh sột soạt truyền tới, sau đó xuất hiện khuôn mặt khi cô đang ngủ.

"..."

🌸Chị, chị bị biếи ŧɦái à, sao lại quay video tôi?

Mặt Hồ Thùy Uyên có chút hồng, duỗi tay phải muốn giật lấy.

Lưu Gia Thư đề tay cậu lại một cái:

🌸Đừng quay, tiếp tục xem.

Hồ Thùy Uyên quả nhiên không hề động, ánh mắt đều hướng về phía điện thoại, sau đó cô liền thấy mình đang lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng kéo Lưu Gia Thư có chết cũng không bỏ, trong miệng còn nhắc mãi:

🌸Không thể ngủ, đỡ trẫm lên, buổi chiều trẫm còn phải diễn...

Hồ Thùy Uyên: "?"

Tuy có chút mất mặt, nhưng vẫn còn chút chuyên nghiệp được không?

Chuyện này thế mà lại khổ cho Lưu Gia Thư, lúc đó hơn một nửa thân thể của Hồ Thùy Uyên đều nào lên trên người chị. Thân thể của thiếu nữ trong lòng ngực mềm dẻo mà ấm áp, dưới lòng bàn tay làn da trắng mịn, một mùi hương của sửa tắm truyền tới, còn mang theo mùi hương tin tức tố mùi hoa lan.

Lưu Gia Thư chỉ cảm thấy máu nóng của mình đang dâng lên, có chút thô bạo nhét điện thoại vào trong tay Hồ Thùy Uyên:

🌸Tự mình cầm xem đi.

Hồ Thùy Uyên cũng không để ý, cúi đầu nghiêm túc xem.

Trong video, chính mình chuẩn xác bắt được ngón tay của Lưu Gia Thư bỏ vào trong miệng, một bên mυ"ŧ một bên nói:

🌸Tôm rang trứng ... Ta muốn ăn tôm rang trứng..."

Hồ Thùy Uyên: "..."

Người kia là ai? Cô căn bản không quen biết được không?

Lưu Gia Thư mặt vô biểu tình lấy lại điện thoại:

🌸Bây giờ cô đã biết tại sao tôi lại quay cô chưa?

Hồ Thùy Uyên tạm dừng nửa ngày, cuối cùng bắt đầu giãy giụa:

🌸Nhưng... Nhưng sao chị có thể làm ra loại chuyện này chứ? Còn cố ý quay lén tôi? Ai biết có phải chị cố ý muốn chỉnh tôi mới làm như vậy hay không? Tỷ như tôi mới ăn tôm rang trứng muối xong chưa kịp rửa tay chị đã tới trêu chọc tôi...

Dưới ánh mắt đầy áp bức của Lưu Gia Thư, âm thanh của Hồ Thùy Uyên có chút nhỏ lại, cuối cùng là hoàn toàn biến mất.

🌸Cô cho rằng tôi muốn quay cô lắm sao?

Lưu Gia Thư cười lạnh một tiếng, môi mỏng hé ra:

🌸Bởi vì đây đã là lần thứ hai.

Lần thứ hai?

Hồ Thùy Uyên đột nhiên mở to hai mắt.

Lưu Gia Thư:

🌸Lần đầu tiên cô nói cô muốn ăn gà nướng muối ớt.

Hồ Thùy Uyên:

🌸......Quên đi quên đi, tôi biết rồi.

Lưu Gia Thư lại không định buông tha cho cô, tiếp tục nói:

🌸Vẫn là mυ"ŧ tay nhưng vị gà, sau đó đều liếʍ đến nỗi cả ngón tay của tôi đều là nước miếng. Cô còn muốn tôi tiếp tục nói nữa sao?

Hồ Thùy Uyên: "..."

Vẫn nên để cô đi chết đi.

Đã bị đả kích mạnh như vậy, hứng thú khi ăn cơm của Hồ Thùy Uyên cũng biến mất.

Vốn dĩ cậu định tự đi, không ngờ Lưu Gia Thư lại nói với tài xế đưa người khác đi, một hai phải đi cùng một chiếc xe với cô.

Tài xế nào mà dám bỏ bà chủ để đi đưa người khác, không muốn bát cơm nữa sao?

Hồ Thùy Uyên trong lòng điên cuồng phun tào, nhưng nhìn Lưu Gia Thư vừa mới cho cô nhiều mặt mũi như vậy, vẫn thiện tâm cho người lên xe.

Khi xuống xe, lại cực kỳ không muốn cô bước ra.

🌸Đừng, đừng cùng bước rai!

Hồ Thùy Uyên vội kéo người trở về:

🌸Người khác nhìn thấy sẽ không.

Lưu Gia Thư nâng mi, cực kỳ ngang ngược:

🌸Ai dám nói chúng ta không tốt?

Hồ Thùy Uyên: "..."

Được được được, những người khác đều là con kiến trong mắt của chị.

Người vào buổi tối cũng không nhiều lắm, bọn họ ngẫu nhiên gặp được mấy diễn viên của đoàn phim ở cửa, Hồ Thùy Uyên cũng nói mình chỉ ngẫu nhiên gặp được Lưu tổng ở bãi đỗ xe, lúc này mới lừa được những người nọ.

Lưu Gia Thư tuy có chút bất mãn, nhưng mà trong lòng bị một loại cảm xúc vui sướиɠ bao phủ, ngay cả đại nhân cũng không nhớ tới chút tức giận nhỏ nhoi kia, buông tha cho Hồ Thùy Uyên. Loại tâm tình tốt này vẫn luôn duy trì trong suốt toàn bộ bữa tiệc, những diễn viên còn nơm nớp lo sợ cũng thả lỏng người, trong lúc nhất thời, bầu không khí suốt toàn bộ bữa tiệc đều tràn ngập sự vui tươi nhẹ nhàng.

Sau khi trở lại thành phố Gia, Lưu Gia Thư lập tức đi một chuyến tới bệnh viện tư nhân.

Ở phòng tư vấn, người phụ nữ với thân hình cao lớn người một người trên sô pha, lộ ra một tư thái như có thể nắm giữ tất cả.

🌸Tâm tình rất tốt?

Hứa Mẫn Trang cười ngồi xuống:

🌸Xem tin cậu nhắn cho tôi lúc trước, tôi còn tưởng thân thể của cậu vẫn còn vấn đề gì đó, nhưng bây giờ xem ra, đã hồi phục gần như không tồi?

🌸Không cần suy đoán, không phải vấn đề của tin tức tố.

Lưu Gia Thư nâng cằm lên, trong giọng nói có chút đắc ý:

🌸Tôi thích làm cô ta.

Hứa Mẫn Trang giống như cũng không ngoài ý muốn, nụ cười trước sau vẫn luôn duy trì:

🌸Chúc mừng ngài.

Lưu Gia Thư rụt rè gật đầu, lại không giấu được ý cười trên mặt.

Hứa Mẫn Trang lại hỏi:

🌸Y biết không?

Lưu Gia Thư lắc đầu:

🌸Tôi cũng chỉ mới phát hiện, tôi không biết em ấy thấy tôi thế nào.

🌸Vậy ngài có thể thử chủ động xem sao, theo đuổi một chút.

Hứa Mẫn Trang giải thích:

🌸Lấy cớ là tình trạng thân thể thử xem, có thể trở thành quan hệ yêu đương là tốt nhất, nếu từ đánh dấu tạm thời biến thành đánh dấu hoàn toàn, có lẽ sẽ có thể hoàn toàn chữa khỏi.

Đánh dấu hoàn toàn...

Lưu Gia Thư nhớ tới đoạn eo thon chắc kìa của Hồ Thùy Uyên, còn có xúc cảm dưới lòng bàn tay......

Yết hầu chị di chuyển, không hiểu sao cả người có chút nóng.

Có lẽ đây cũng là một đề nghị không tồi.