Chương 31: Ngã dập mông

Editor: Miền lạ

Chương 31: Ngã dập mông

Lúc Tịch Phi Phi xuất viện đã là kỳ nghỉ đông.

Hơn một tháng cô ta nằm viện thế nhưng Tịch Bạch vẫn không một lần đến thăm vì bận rộn kỳ thi cuối kỳ.

Đương nhiên, thi cuối kỳ bất quá chỉ là cái cớ mà thôi. Tịch Bạch sẽ không giả mù sa mưa quan tâm, chăm sóc chị ta. Thái độ của cô đối với Tịch Phi Phi từ đầu tới cuối vẫn không có gì thay đổi.

Nợ máu trả bằng máu nói ra cũng có chút dọa người nhưng không hẳn không có đạo lý. Bằng không sao cô lại có được cơ hội trùng sinh?

Đương nhiên, Tịch Bạch cũng không muốn mạng của Tịch Phi Phi. Bởi vì, mạng của chị ta với cô mà nói cũng chẳng có chút giá trị nào.

Tịch Bạch chỉ muốn đòi lại những thứ vốn thuộc về mình.

Cô nghe cha mẹ nói, cảm xúc của Tịch Phi Phi đã dần dần ổn định. Trải qua chuyện như vậy, chị ta giống như đã thay đổi thành một con người khác.

Tịch Bạch nhíu mày không còn để tâm đến lời nói của mẹ mình nữa, cô chỉ chú ý. . . Tịch Phi Phi giống như đã thay đổi thành một con người khác. Đây rốt cuộc là như thế nào?

Cho đến khi Tịch Phi Phi về nhà, thời điểm nhìn thấy Tịch Bạch thế nhưng chị ta lại mỉm cười đi lên cho cô một cái ôm dịu dàng.

Tịch Bạch theo bản năng đã lui về phía sau tránh thoát.

Cô có chút kinh ngạc nhìn Tịch Phi Phi.

Trên mặt Tịch Phi Phi mang theo nụ cười hạnh phúc. Thoạt nhìn, chị ta chỉ cần vung cánh thì toàn thân sẽ tản ra tia sáng thánh khiết của một vị thiên sứ.

Đào Gia Chi khuyên nhủ: "Bạch Bạch, chuyện này cũng đã là quá khứ, con hãy cho qua đi. Phi Phi ở trong bệnh viện đã thừa nhận sai lầm của mình, nó cũng áy náy lắm. Con không nên níu chặt không buông như thế. Mặc kệ như thế nào đi chăng nữa, nó vẫn là chị gái của con. Tình thân này có chặt cũng sẽ chặt không đứt."

"Đúng vậy, chị con đã gỡ weibo rồi." Tịch Minh Chí cũng đứng ra khuyên nhủ: "Nó đã biết sai. Hôm nay, còn cố ý nói muốn đích thân nói lời xin lỗi với con."

Tịch Bạch nhìn bộ dạng giả nhân, giả nghĩa của Tịch Phi Phi thì cũng đã hiểu ra phần nào.

Một tháng này Tịch Phi Phi ở bệnh viện điều dưỡng, không chỉ đã khôi phục sức khỏe, hơn nữa giống như. . . Đã thoát thai hoán cốt, trở nên khó đối phó hơn trước.

Một Tịch Phi Phi thiếu kiên nhẫn, thường xuyên không kìm chế nổi điên, sớm đã không còn. Hiện tại, cô ta luôn luôn mỉm cười, hiểu lễ, diễn kịch cũng thật tốt.

Tịch Bạch nhìn thấy được dáng vẻ của chính mình bên trong đôi mắt đen tuyền của cô ta. Hơn nữa, cô cũng cảm nhận được sự hận thù khắc cốt ghi tâm của chị gái.

Kiếp trước, Tịch Phi Phi có năng lực khiến cho cha mẹ từ bỏ tình thân, thẳng tay vứt Tịch Bạch đi. Đây là bản lĩnh của chị ta.

Lần này, Tịch Bạch xem như đã bẻ gảy cánh tay của Tịch Phi Phi, làm cho chị ta mất đi vô số fan hâm mộ nhưng nếu muốn triệt để hạ gục cô ta chỉ sợ là không dễ dàng gì.

Tịch Bạch rất bội phục Tịch Phi Phi. Nếu đổi lại là một người có tâm lý yếu đuối gặp chuyện như thế này, dù không chết cũng mất nửa cái mạng, tỷ như An Khả Nhu - người bị Tịch Phi Phi tính kế.

Tịch Phi Phi có thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy khôi phục tâm lý, hơn nữa còn bình tĩnh hơn so với trước kia, quả thật rất lợi hại.

Chị ta càng như vậy, ngược lại càng khơi dậy ý chí chiến đấu của Tịch Bạch.

Nếu như chị ta không gượng dậy nổi, tinh thần sa sút, Tịch Bạch cũng sẽ cảm thấy rất vô vị.

Tịch Bạch đã từng chết đi nên cô cũng không muốn Tịch Phi Phi cứ thoải mái như vậy mà rời bỏ cuộc đời.

Cô nhìn Tịch Phi Phi, mở miệng trước: "Chị, không phải nói xin lỗi với em sao?"

Đào Gia Chi rất muốn nhìn thấy hai chị em hòa thuận, liền hùa theo: "Đúng vậy, đúng vậy. Phi Phi, con xin lỗi Bạch Bạch nhanh đi."

Tịch Phi Phi cắn môi nhìn Tịch Bạch, thành khẩn nói: "Bạch Bạch, chị muốn xin lỗi em. Chị không nên luôn luôn nhắm vào em."

"Nếu như đã nói xin lỗi, vậy thì đem từng việc làm, từng lời nói của chị nói cho rõ ràng. Trước mặt cha mẹ, chị hãy nói ra hết đi."

Tịch Phi Phi ủy khuất nhìn cha mẹ nhưng bọn họ không hiểu ý cô ta. Tịch Minh Chí cũng lên tiếng giúp Tịch Bạch: "Phi Phi, con giải thích hết tất cả mọi chuyện đi. Trước đó ở bệnh viện, con đã cam đoan với cha mẹ như thế nào, con hãy nói với Bạch Bạch như thế ấy."

Tịch Phi Phi hít sâu một hơi, trầm giọng nói ra: "Đầu tiên, chị không nên trộm đàn của em nhưng chị làm như vậy là vì lo lắng em sẽ đệm nhạc cho người khác. Hôm đó, chính tai chị nghe thấy em đã đồng ý với cô ta. . ."

"Chị!" Tịch Bạch cắt lời: "Cho dù có một nghìn hay một vạn lý do thì sai chính là sai. Làm sai rồi thì hãy xin lỗi. Hơn nữa em cũng không muốn nghe lý do biện minh của chị."

Tịch Phi Phi thoáng nhíu mày oán độc nhưng nhanh chóng đã biến mất, cô ta nói tiếp: "Còn có, chuyện chị đã đồng ý nhường điểm cộng thi đại học cho em, bởi vì sự ích kỷ mà chị đã nuốt lời, chị sai rồi, hi vọng em hãy tha thứ cho chị."

Tịch Bạch thản nhiên nói: "Tiếp tục."

Tịch Phi Phi ủy khuất: "Chị không biết chị còn làm sai việc gì?"

"Nếu chị đã không biết. Vậy thì em nói một câu, chị lập lại một câu nhé!"

Tịch Bạch hắng giọng, cao giọng nói: "Tôi là Tịch Phi Phi, tôi không nên tranh đoạt và áp bức Tịch Bạch. Tôi không nên bức bách em ấy làm những việc mà em ấy không nguyện ý. Tôi không nên lợi dụng bệnh tật của mình mà cướp đi hết thảy những thứ vốn thuộc về Tịch Bạch. Tôi vì lợi ích của mình mà phai mờ nhân tính. Tôi điên cuồng mà vô tri. Tôi hẳn là nên cảm ơn Tịch Bạch. Tôi không nên xem tất cả những việc làm này là đương nhiên."

Tịch Phi Phi kinh ngạc nhìn Tịch Bạch. Nó bảo cô ta thừa nhận tất cả. Việc này đối với cô ta mà nói, không thể nghi ngờ chính là một loại vũ nhục!

Đào Gia Chi và Tịch Minh Chí cũng rất kinh ngạc nhưng bọn họ cẩn thận nghĩ lại lời nói của Tịch Bạch, mặc dù có điểm cực đoan nhưng cô cũng không có nói sai.

Chính xác, mấy năm nay nếu không có Tịch Bạch, Tịch Phi Phi đã sớm không còn ở trên thế giới này nữa. Chẳng lẽ là cô nợ chị ta sao? Không, cô không nợ bất luận kẻ nào.

Chẳng lẽ Tịch Phi Phi không nên nói với cô một tiếng cảm ơn?

Tịch Minh Chí có chút xấu hổ, nhắc nhở Tịch Phi Phi: "Phi Phi, nếu làm sai rồi thì hãy dũng cảm thừa nhận sai lầm đi."

"Chẳng lẽ đây là lỗi của một mình con sao?" Tịch Phi Phi rất muốn nói ra những lời này nhưng cô ta đã nhanh chóng khắc chế nội tâm tức giận của mình.

Đúng vậy! Cha mẹ đã bắt đầu chậm rãi rời xa cô ta. Hiện tại, cô ta và Tịch Bạch ngang hàng với nhau. Ai có thể tranh thủ sự thiên vị của cha mẹ thì người đó mới có thể thắng cuộc.

Vì thế, Tịch Phi Phi cố nén khuất nhục nói lại những gì Tịch Bạch đã nói, một chữ không sai. Chị ta còn xin lỗi và nói cảm ơn với cô.

Tịch Bạch biết Tịch Phi Phi không cam lòng nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe được ba chữ "Thực xin lỗi" từ miệng của Tịch Phi Phi. . .

Tịch Bạch cảm thấy rất sướиɠ.

**

Kỳ nghỉ đông, Trần Triết Dương tổ chức chuyến đi lên núi tuyết ở phía Tây. Anh ta mời hai chị em Tịch gia đến tham dự. Đồng thời cũng mời không ít bạn bè.

Anh ta nói muốn mượn lần đi trượt tuyết này để hai chị em Tịch gia giải sầu. Những chuyện không vui ở quá khứ thì hãy chôn vùi ở quá khứ. May mà hiện tại kết quả coi như không tệ, điểm cộng thi đại học cuối cùng đã thuộc về Tịch Bạch. Hơn nữa, Tịch Phi Phi cũng bước ra khỏi bóng ma trên mạng internet.

Tịch Bạch kỳ thật đối với trượt tuyết không quá hứng thú. Đương nhiên, đối với khởi xướng của Trần Triết Dương càng thêm không có cảm giác.

Hai người lớn Tịch gia vô cùng hứng thú với chuyến đi lần này, có lẽ bọn họ muốn mượn cơ hội này làm dịu đi mối quan hệ với Trần gia.

Chung quy, hai nhà vốn là thế giao. Bình thường lại hay lui tới, mà ở nhà còn hai đứa con gái theo học ở Đức Tân Cao Trung, nếu quan hệ quá căng thẳng thì thật sự không tốt cho lắm.

Cha mẹ cô cố ý bảo Tịch Bạch cùng đi, còn vì cô mà chuẩn bị sẵn một bộ quần áo trượt tuyết.

Hết cách, Tịch Bạch miễn cưỡng đồng ý.

Núi tuyết ở phía tây là điểm du lịch hấp dẫn hàng đầu cả nước. Nơi đây không chỉ có sân trượt tuyết mà còn có suối nước nóng thiên nhiên. Sáng sớm đi bộ trên núi có thể nhìn thấy khung cảnh bình minh vô cùng xinh đẹp.

Trần Triết Dương tổ chức chuyến du lịch lần này đã mời không ít bạn bè đều là công tử, tiểu thư nhà giàu. Cả bọn lái những chiếc xe hơi đắt tiền nối đuôi nhau đi lên trên núi.

Dọc đường quốc lộ, Tịch Phi Phi cùng mấy cô gái khác ngồi nói chuyện phiếm, trò chuyện đến vui vẻ, từ chuyện túi xách hàng hiệu đến các loại mỹ phẩm xa hoa. Tịch Bạch không có gia nhập. Cô ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ mà ngẩn người.

Xe hơi lao nhanh trên đường quốc lộ, vượt qua cả mấy thiếu niên đang chạy xe đạp bên cạnh.

Không biết có phải là ảo giác hay không? Trong thoáng chốc, Tịch Bạch đã nhìn thấy một thân ảnh cao lớn quen thuộc.

Những người này đều mang balo, đeo kính và khẩu trang nên Tịch Bạch cũng không quá xác định. Cô chỉ cảm thấy thân ảnh kia có chút giống, đến chiếc xe leo núi hình như cũng. . . Có chút giống nữa.

Khi cô quay đầu lại, đám người phía sau cũng đã biến mất khỏi tầm mắt.

Trần Triết Dương đặt phòng ở khách sạn năm sao cao cấp, có cả suối nước nóng, tầm nhìn vô cùng tốt, mỗi gian phòng cửa sổ đều được đặt sát đất, có thể nhìn được bao quát cả một dãy núi tuyết. Trong phòng có lò sưởi, rất ấm áp và một bồn tắm hơi cỡ lớn đặt cạnh ban công.

Mỗi một phòng như thế, giá cũng tầm bốn con số.

Số tiền này đối với những thiếu gia, tiểu thư này mà nói, cũng không tính là cái gì.

Trần Triết Dương vì làm dịu đi mối quan hệ của hai chị em Tịch gia cho nên đã sắp xếp cho Tịch Phi Phi và Tịch Bạch cùng một phòng.

Bất quá anh ta thật sự không biết, mối quan hệ chị em thân thiết này sớm đã không thể vãn hồi kể từ khi Tịch Bạch trùng sinh.

Tịch Phi Phi đối với Tịch Bạch cũng khá lịch sự, trước mặt người khác giả vờ, giả vịt thân thiết nhưng trong ánh mắt thỉnh thoảng lộ ra mũi nhọn sắt bén.

Tịch Bạch từ đầu đến cuối luôn tỏ ra lạnh nhạt. Cô cũng không sợ Tịch Phi Phi, cũng chẳng sợ chị ta có chủ ý xấu xa gì.

Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Trùng sinh trở về, người nên sợ hãi tuyệt đối không phải là Tịch Bạch.

Phía tây khu nghỉ dưỡng có một nơi để trượt tuyết. Mấy người bạn của Trần Triết Dương sớm đã mang dụng cụ trượt tuyết xa xỉ của mình đến đó.

Trên sườn núi phủ đầy tuyết, có rất nhiều khách du lịch với những bộ trang phục rực rỡ, đủ sắc màu.

Tịch Bạch thay xong quần áo trượt tuyết rồi đi đến nơi dành cho người mới bắt đầu luyện tập.

Trần Triết Dương đi đến bên cạnh cô. Anh ta biết Tịch Bạch không biết trượt tuyết nên đã tận dụng thời cơ, xung phong nhận việc chỉ dẫn cho cô.

Tịch Bạch lãnh đạm cự tuyệt: "Không cần đâu, em tự học một lát thì có thể làm được."

Dù sao đây cũng là một loại trò chơi giải trí. Cô cũng không muốn học cái gọi là mười sáu kỹ năng trượt tuyết gì đó.

"Em là người mới, nếu như không có người chỉ dẫn nhất định sẽ dễ dàng bị sẩy chân, đến khi mặt mũi bầm dập thì đừng có mà khóc nhè nha."

Giọng điệu Trần Triết Dương mang theo một chút mập mờ làm Tịch Bạch thấy không thoải mái.

Cô mặc kệ anh ta.

Cách đó không xa, có mấy vị thiếu niên anh tuấn đi vào sân trượt tuyết, hấp dẫn không ít sự chú ý.

Tạ Tùy đổi một bộ quần áo trượt tuyết màu đen đi đến sườn dốc bên kia. Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt cậu làm cho đôi mắt đen thâm thúy bị chôn sâu vào trong bóng mờ.

"Tùy ca, cùng trượt tuyết đi."

"Được."

Tạ Tùy xoay người liền nhìn thấy hình bóng quen thuộc ở cách đó không xa. Dù cho có đứng trong tuyết, cô vẫn xinh đẹp động lòng người. Đôi mắt đen to tròn đong đầy cảm xúc, trong như nước; sáng ngời, sạch sẽ như tuyết.

Cô ngây ngốc chống gậy trượt tuyết, cẩn thận di động từng chút một.

Khóe môi cậu giương lên, đúng lúc muốn đi lên phía trước thì vô tình nhìn thấy Trần Triết Dương đi đến, nhẹ nhàng đỡ vãi cô.

"Cẩn thận một chút, đừng ngã ra sau, coi chừng sẩy chân."

"..."

Tạ Tùy nhìn hai người ở phía xa xa, sắc mặt dần dần chìm xuống.

Gió lạnh thổi qua, sự vui sướиɠ vì gặp được cô ở nơi này nháy mắt tan thành mây khói. Đáy mắt cậu loé lên một tia cay nghiệt cùng lạnh lùng. Tạ Tuỳ siết chặt gậy trượt tuyết trong tay.

**

Tịch Phi Phi đứng dưới tàng cây nhìn Trần Triết Dương.

Trần Triết Dương luôn bồi bên cạnh Tịch Bạch, dạy nó trượt tuyết, lại còn làm mẫu cho nó xem. Ân cần đến mức giống như một một con chó nhật.

Tịch Phi Phi rõ ràng hơn ai hết, người Trần Triết Dương thích vẫn luôn là chính mình, cho nên mới đối với anh ta lạt mềm buộc chặt, không lạnh không nóng.

Nhưng không biết vì sao, khi Trần Triết Dương trở về nước, thái độ đối với cô xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Cô ta thậm chí cũng hoài nghi Trần Triết Dương di tình biệt luyến, coi trọng Tịch Bạch.

Tịch Phi Phi nghiến răng nghiến lợi, không chú ý đến dốc thoải dưới chân, ván trượt tuyết lượn một đường ra ngoài, trọng tâm cô ta không ổn thế là ngã người trên tuyết, đau đến rơi nước mắt.

"A, Phi Phi, cậu không sao chứ?"

"Không có việc gì."

"Triết Dương, cậu mau đến đây, Phi Phi bị ngã rồi!"

Nghe tiếng gọi mình ở phía sau, Trần Triết Dương quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Tịch Phi Phi chật vật ngồi ở trong tuyết, khóe mắt ươn ướt.

"Mình tới ngay." Trần Triết Dương nói với Tịch Bạch: "Anh đi xem chị gái em một chút, lát nữa lại đến dạy cho em."

"Không cần, không cần. Chị của em thân thể không tốt, không thể để bị thương. Tốt nhất anh nên trông chừng chị ấy."

Thật vất vả mới thoát khỏi anh ta, Tịch Bạch mới không muốn anh ta lại trở về lần nữa.

"Kia. . . Được rồi, chính em cũng cẩn thận một chút." Trần Triết Dương nói xong liền đi đến bên cạnh Tịch Phi Phi.

Tịch Bạch như trút được gánh nặng vội thở ra một hơi. Cô cẩn thận đi đến dốc thoải bên cạnh, chậm rãi di động từng bước nhỏ.

Đúng lúc này, có một người con trai trượt đến, lướt ngang qua người cô. Tịch Bạch ngạc nhiên đứng không vững, thế là thân thể theo quán tính ngã về phía trước, chỉ thấy người con trai kia tạo một đường cong đẹp mắt vòng trở về. Vì thế nên Tịch Bạch đã chuẩn xác úp mặt vào lòng người đối diện.

Chàng trai mặc trang phục trượt tuyết tối màu, cơ thể tản mát ra hương vị bạc hà dễ chịu. Tịch Bạch ngửi được mùi vị quen thuộc này, sớm đã nhận ra người đến là ai.

Cô ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy vùng cổ của chàng trai, hầu kết có hơi lộ ra và chiếc cằm sắc sảo, trông có vẻ rất gợi cảm.

Chàng trai trẻ vừa vặn lấy chiếc kính đen xuống, lộ ra cặp mắt hẹp dài, đào hoa: "Vui vẻ sao?"

Kỳ thật, Tịch Bạch sớm đã chuẩn bị tâm lý. Khi nãy trên quốc lộ nhìn thấy mấy thiếu niên kia, về sau càng hồi tưởng thì càng cảm thấy rất giống bọn họ.

Tịch Bạch nghe được giọng điệu lãnh đạm của Tạ Tùy, hình như cậu ấy cũng không quá vui vẻ gì.

"Cậu buông mình ra trước đi, Tạ Tùy."

Cô bị cậu ôm chầm lấy, ngực cũng vì vậy mà dán vào lòng Tạ Tùy không một chút kẽ hở. Dưới eo cũng bị người nào đó siết chặt. Tư thế của hai người có chút mập mờ không rõ nên dẫn đến nhiều ánh mắt tò mò ghé qua.

Hai má trắng như tuyết của cô nổi lên vài vệt ửng hồng, cô vội vàng đẩy cậu nhưng vẫn không thể đẩy ra. Vì vậy, Tịch Bạch đành phải lấy tay che trước ngực, ngăn cách sự tiếp xúc quá thân mật này.

Cách nhau mấy lớp vải dệt nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được bắp thịt cường tráng và dẻo dai của Tạ Tùy.

"Tôi hỏi cậu, cậu nhìn thấy tôi có vui vẻ không?" Tạ Tuỳ nhất quyết không buông tha.

Tịch Bạch cũng không biết nên trả lời như thế nào, cô giống như một đứa bé bị người ta bắt nạt, nhỏ giọng nói hai chữ "Vui vẻ".

Tạ Tùy xoa xoa chiếc mũ len của cô rồi mới miễn cưỡng buông tay.

"Đứng vững, lại ngã nữa, lão tử cũng sẽ không kéo cậu."

Tịch Bạch bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ vốn cô cũng không bị ngã, ai bảo cậu đột nhiên xuất hiện bất ngờ từ phía sau làm cho cô hoảng sợ chứ.

"Các cậu cũng đến đây chơi hả?"

"Những thiếu gia, tiểu thư nhà giàu kìa có thể tới, còn chúng tôi thì không được à?"

"Cậu không cần luôn cố tình xuyên tạc lời nói của mình."

Tạ Tùy vẻ mặt hình như có chút khó chịu: "Cậu cùng tên họ Trần tới chỗ này, giải thích thế nào đây?"

Tịch Bạch nhẹ nhàng thở dài: "Người nhà ép."

"Có phải không? Vậy nếu tôi mời cậu trước, cậu sẽ đồng ý đi cùng tôi?"

Tịch Bạch muốn nói "Được", bất quá ngẫm nghĩ, khẽ hừ một tiếng: "Khả năng còn đợi mình suy xét một chút."

"Được, được. Cậu là tiểu tiểu thư nhỏ." Tạ Tùy mang theo chút bất mãn nói: "Tiểu thư nhỏ chịu cho tôi mặt mũi, là vinh hạnh của tôi."

Tịch Bạch không muốn nói nhiều với người thích ăn dấm chua này. Dù sao có nói cái gì cũng đều không có kết quả.

Tạ Tùy nghiêng đầu, liế ác nhìn Trần Triết Dương cách đó không xa, đáy mắt có mấy phần lãnh ý: "Trở về tắm rửa đi."

Tịch Bạch không rõ ràng cho lắm: "Để làm gì?"

Tạ Tùy đè bả vai cô, nhẹ nhàng vuốt ve, thanh âm có chút lạnh lùng: "Vừa rồi hắn ta đã chạm vào cậu."

Tịch Bạch biết nam nhân này có tính ghen tị và chiếm hữu rất mạnh. Kiếp trước, phàm là cô cùng nam nhân khác nói vài câu, Tạ Tùy đều bày ra vẻ mặt ghen tuông lạnh lùng này.

Nhưng mấu chốt là, cô và Tạ Tùy hiện tại, nửa điểm quan hệ cũng không có. Còn Trần Triết Dương, cô cũng không có bất cứ nào quan hệ kỳ quái nào với anh ta. Cậu ăn dấm chua cái gì chứ?

Cô đánh vào tay cậu, lầm bầm: "Vậy vừa rồi cậu đã ôm mình, mình cũng phải rửa cho thật sạch."

Tạ Tùy nao nao, lập tức đáp: "Tôi chạm vào cậu, cậu không cần rửa đâu."

"Vì sao?"

Vấn đề này, ngược lại làm cho Tạ Tùy cứng họng, cậu nghiêm túc suy tư: "Rửa cũng được, dù sao tôi cũng sẽ còn chạm vào cậu dài dài."

"..."

Có đôi khi Tịch Bạch cảm thấy người này rất vô lại nhưng cũng không giống như Trần Triết Dương luôn khiến cho cô chán ghét.

Tịch Bạch lấy tay rút những lọn tóc bọc kín trong khăn choàng cổ ra cho thoải mái.

Tạ Tùy chú ý tới đầu ngón tay hồng lên vì lạnh của cô, lớn tiếng: "Sao cậu không mang bao tay?"

Tịch Bạch đảo mắt khắp nơi: "Quên."

"Chuyện này mà cũng quên." Giọng điệu Tạ Tùy mang theo chút ghét bỏ. Đồng thời, cậu cởi bao tay màu đen bằng da của mình xuống nhét vào tay Tịch Bạch.

"Không cần đâu."

Tạ Tùy không thèm để ý cầm lấy tay cô mang vào. Bao tay của cũng không thể nào so sánh với bao tay mềm mại của con gái. Chiếc bao tay này rất mỏng nhưng bên trong cũng rất mịn. Bởi vì cậu đã từng sử dụng nên vẫn có chút ấm áp.

Cậu nắm chặt tay cô, tỉ mỉ giúp cô mang vào.

Tịch Bạch vốn có chút không tình nguyện, bất quá bên trong bao tay thật sự rất ấm. Bàn tay nhỏ của cô rất nhanh không còn cảm thấy lạnh lẽo.

Tịch Bạch không giãy dụa nữa, tùy ý nhấc tay để cậu mang vào cho thuận tiện.

"Đến, tôi dạy cậu trượt tuyết." Tạ Tùy làm xong liền kéo Tịch Bạch đi đến khu vực trượt tuyết dành cho trẻ em bên cạnh, cứng rắn muốn dạy kỹ thuật cho cô.

Dù sao hiện tại cũng không có chuyện gì, Tịch Bạch liền theo cậu học trượt tuyết. Thân thể nghiêng về phía trước, bảo trì cân bằng, thông qua gậy trượt tuyết giữ tốc độ, chậm rãi trượt trên sườn dốc. Không lâu sau, cô đã học được đôi chút bí quyết.

Từ trên sườn dốc lao xuống, gió lạnh thổi mạnh lên khuôn mặt, những điều không vui tích tụ trong lòng cũng theo cơn gió mà biến mất, thật sự rất thống khoái.

Cô không kiềm chế được mà nở nụ cười. Tạ Tùy trượt đến bên cạnh cô.

"Cậu đừng lắc lư ở trước mặt mình, được không?"

"Tại sao?"

"Sẽ hại mình sẩy chân đó."

"Cứ việc ngã, tôi có thể đỡ được cậu."

Tịch Bạch bĩu môi, tăng nhanh tốc độ, trượt vòng quanh trên sườn dốc.

Tạ Tùy nhìn bóng lưng cô, hô lớn: "Này, đừng đi xa quá, cậu mới vừa học được. . ."

Lời còn chưa dứt thì đã nghe tiếng kêu "A" sợ hãi, người nào đó đã té ngã.

Tạ Tùy đi bộ đến chống đầu gối nhìn cô, đôi mắt híp lại thành một đường cong đẹp mắt: "Tôi vừa mới nói cái gì?"

Tịch Bạch ngồi trong đống tuyết, tay ôm đầu gối, may mắn là ở vị trí các khớp xương đều có mang đồ bảo hộ nên không có việc gì, chỉ có bắp thịt là hơi đau mà thôi.

Tạ Tùy vươn tay ra nhưng Tịch Bạch không có nhúc nhích. Cậu đơn giản nắm chặt cánh tay của cô, dùng sức kéo lên, đã vậy còn phủi hết lớp tuyết dính trên người Tịch Bạch.

"Ngã trúng chỗ nào rồi?"

Tịch Bạch cảm thấy rất mất mặt, cắn răng nói: "Không nói cho cậu."

Tạ Tùy nhìn tay cô đang xoa xoa mông, khóe miệng có chút ý cười khinh bỉ: "Ngã dập mông rồi?"

Tịch Bạch đỏ mặt không nói.

"Tùy ca giúp cậu xoa xoa."

"A, tránh ra."

...