Chương 32: Ngoan một chút

Editor: Miền lạ

Chương 32: Ngoan một chút

Ở một sườn dốc cách đó không xa có mấy nam thanh niên đang phấn khích tổ chức cuộc thi.

"Trượt từ nơi này xuống, ai dừng lại trước thì người đó là chó."

"Người thua thì đêm nay sẽ đãi tất cả mọi người một chầu nha. Chuẩn bị đi."

"Chờ chút, hình như thiếu một người, Tùy ca đâu?"

Bây giờ, Tùng Dụ Chu mới phát hiện Tạ Tùy đã biến mất. Cậu ta mờ mịt nhìn sườn dốc phủ đầy tuyết một lúc lâu, sau đó thì nhìn thấy Tạ Tùy đang trượt tuyết ở khu vực dành cho trẻ em bên cạnh.

Tạ Tuỳ ở cùng Tịch Bạch, cậu ấy nắm tay cô chậm rãi trượt tuyết. . .

Nhìn bộ dạng ân cần mà còn ra vẻ nghiêm túc của Tạ Tùy, Tùng Dụ Chu không khỏi nhướn mày, có chút buồn cười.

Đứng ở bên cạnh Tịch Bạch, có là sói thì cũng sẽ biến thành chó như thường. Tạ Tuỳ chỉ còn thiếu điều vẫy đuôi với lè lưỡi liếʍ tay chủ nhân của mình nữa mà thôi.

Tương Trọng Ninh ôm bạn gái của cậu ta, nhìn Tạ Tùy cảm thán: "Tùy ca đối với phụ nữ thật sự kiên nhẫn nha. Lần trước bảo cậu ta dạy lão tử trượt băng, chưa được ba phút thì mẹ nó trực tiếp dùng chân đạp lão tử."

Lục Vi Vi nhìn Tương Trọng Ninh với vẻ mặt ghét bỏ: "Ai bảo anh ngốc làm chi, Tùy ca có thể kiên nhẫn với anh ba phút, xem như cũng không tệ."

Tương Trọng Ninh sủng nịch niết cằm Lục Vi Vi: "Ai ngốc? Hả?"

"Buông ra! Ai nha! Chán ghét!"

Mọi người ở sân trượt tuyết nháo loạn cả một buổi chiều, sau đó mới thay quần áo đi đến khu nghỉ ngơi. Bọn Trần Triết Dương và nhóm Tùng Dụ Chu cũng chính thức đυ.ng mặt tại đây.

Vừa nhìn, có thể dễ dàng thấy rõ sự khác biệt về tầng lớp giữa hai bên. Nhóm người Trần Triết Dương toàn thân trên dưới là quần áo hàng hiệu, bên cạnh là chiếc xe hơi với giá cả xa xỉ.

Mà bọn người Tùng Dụ Chu chỉ mặc đồng phục leo núi bình thường, tay dắt xe đạp, vừa hoang dã, vừa cá tính.

Hai bên liếc mắt đánh giá lẫn nhau, trong lòng cũng đặc biệt suy tính.

Bạn gái Lục Vi Vi của Tương Trọng Ninh nhìn những cô gái trên người đầy hàng hiệu đứng đối diện, tâm sinh lòng hâm mộ không thôi.

Ánh mắt bạn bè Trần Triết Dương bên kia cũng chẳng thể rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp và dáng người nóng bỏng của Lục Vi Vi.

Bởi vì trước kia Tạ Tùy đã hại Tịch Phi Phi mất hết thanh danh và còn ly gián cảm tình của chị em Tịch gia. Vì vậy, Trần Triết Dương đối với Tạ Tùy có chút không vừa mắt.

Nhưng cả buổi chiều hôm nay, Tịch Bạch đã ở cùng với Tạ Tùy. Điều này làm cho anh ta có chút mò, nhìn không ra quan hệ của hai người.

Xuất phát từ lễ phép và giáo dưỡng nên anh ta vẫn thản nhiên chào hỏi Tạ Tùy.

Tạ Tùy không thèm để ý đến anh ta, cúi đầu nói chuyện với Tịch Bạch: "Buổi tối cùng nhau đi suối nước nóng."

Không đợi Tịch Bạch trả lời, Trần Triết Dương đã chen ngang: "Khách sạn của chúng tôi có suối nước nóng riêng biệt, không cần thiết phải đến nơi khác."

Lúc này, ánh mắt Tạ Tùy mới chậm rãi di chuyển lên người Trần Triết Dương.

"Lão tử hỏi mày sao?"

Toàn thân cậu tản ra khí tràng lạnh lẽo, sắc bén và rất có lực uy hϊếp.

Trần Triết Dương kỳ thật có một chút sợ hãi, không muốn đôi co với Tạ Tùy, anh ta xoay người nhìn Tịch Bạch: "Buổi tối không cần ra khỏi khách sạn, anh đã đáp ứng với cha mẹ em, nhất định phải đem người an toàn trở về."

Trần Triết Dương nói lời này cũng không sai, Tịch Bạch ngẫm nghĩ, sau đó nói với Tạ Tùy: "Tạ Tùy, buổi tối mình không ra ngoài được."

Tạ Tùy im lặng, mặt trầm xuống, xoay người rời đi.

Sau khi nhóm người Trần Triết Dương ra về, Tương Trọng Ninh khẽ nói với Tùng Dụ Chu: "Tịch Tiểu Bạch dạo này này gan dạ quá. Trước mặt nhiều người như vậy mà không nể mặt Tùy ca."

Tùng Dụ Chu thong dong cười nói: "Lúc trước, Tịch Tiểu Bạch dám dùng loại khí chất này uy hϊếp hiệu trưởng Trần, Tùy ca có cắn một ngụm cũng nhai không trôi cô ấy."

"Mình có chút xíu đồng tình với Tùy ca nha."

"Thôi đi, bản thân cũng lửa cháy đến nơi kia kìa, mà còn ở đây giả mù quan tâm người khác à?"

Tương Trọng Ninh khó hiểu: "Cái gì lửa cháy đến nơi?"

Tùng Dụ Chu thấp giọng nói: "Vừa rồi cậu không thấy sao, đám người bên cạnh Trần thái tử ấy, tròng mắt chưa từng rời khỏi bạn gái của cậu đâu."

Tương Trọng Ninh quay đầu nhìn Lục Vi Vi, không thể không nói, người yêu mình thật sự rất xinh đẹp. Nhưng mà cậu ta vẫn rất tự tin rằng mình và Lục Vi Vi là tình cảm thanh mai trúc mã, người bình thường làm sao có thể so sánh được.

Lục Vi Vi không biết hai người đang nói chuyện phiếm gì, cô ta đi lên phía trước, hỏi Tương Trọng Ninh: "Những người kia là bạn bè của mọi người sao?"

"Ở trường học từng gặp qua mà thôi."

"Em vừa nhìn theo phương hướng bọn họ rời đi, hình như bọn họ đang đi đến khách sạn ở phía Tây thì phải."

"Rồi sao?"

"Khách sạn kia là khách sạn năm sao cao cấp. Trước kia, em đã từng xem trên mạng rồi, từng phòng đều có bồn nước nóng lớn, đặc biệt xa xỉ."

Lục Vi Vi đáy mắt lấp lánh, tràn đầy say mê.

Tương Trọng Ninh đau lòng nhìn bạn gái, cậu ta vỗ vai Lục Vi Vi: "Em muốn đến đó sao, anh có thể đặt phòng ở đó cho em trải nghiệm thử."

Lục Vi Vi chu môi, có chút ủy khuất nói: "Thôi đi, chúng ta ở chỗ đó một đêm để cho người khác chê cười chứ gì?"

"Có gì phải chê cười?" Tương Trọng Ninh khó hiểu: "Bọn họ có thể ở, chúng ta thì không thể ở à?"

"Anh không hiểu đâu."

Lục Vi Vi cắn cắn môi, không muốn cùng người yêu cãi nhau.

Tương Trọng Ninh đương nhiên không có khả năng hiểu ra vấn đề. Trần Triết Dương và mấy người bên cạnh anh ta hằng ngày đều thoải mái hưởng thụ cảm giác xa hoa, ở những khách sạn đắt tiền. Mà người như Lục Vi Vi chỉ biết cắn răng để được ở một khách sạn như thế. Với cô ta, đây hiển nhiên là một loại trải nghiệm đầy xa xỉ.

Tính chất hoàn toàn khác nhau.

**

Buổi tối Tịch Bạch trở lại phòng. Lúc này, cô mới phát hiện bản thân còn mang về bao tay của Tạ Tùy. Loại bao tay bằng da này quá ấm áp nên cô vẫn không nỡ gỡ ra. Thế là đến lúc rời đi lại quên mất.

Cô ngồi trên giường, lấy di động nhắn tin cho Tạ Tùy, nói với cậu rằng hẹn thời gian rảnh ngày mai đem trả cho cậu.

Cô còn chưa gửi đi thì dòng tin nhắn lạnh lùng từ Tạ Tùy đã gửi đến.

[Trả tôi bao tay.]

Tịch Bạch chỉ có thể xóa tin nhắn kia, rồi mới hỏi cậu: [Khi nào?]

[Hiện tại.]

Tịch Bạch xoay người nhìn Tịch Phi Phi đã thay xong đồ bơi, chuẩn bị đi tắm.

[Ngày mai được không?]

[Ngày mai tôi đi leo núi. Buổi sáng năm giờ xuất phát. Cậu có thể thức sớm đến đây cũng được.]

Quả thật Tịch Bạch không thể dậy nổi nhưng ngẫm nghĩ một lát, nếu như Tạ Tùy leo núi cũng cần phải có bao tay, cô đành phải thỏa hiệp: [Phát định vị đi, mình đem đến cho cậu.]

Tạ Tùy phát định vị cho cô, địa điểm là ở suối nước nóng trung tâm, đồng thời trả lời: [Mang đồ bơi theo, tôi đã mua cho cậu vé vào rồi.]

Tịch Bạch: ...

Tịch Bạch mang theo đồ bơi và bao tay đi ra đại sảnh. Cách đó không xa có một suối nước nóng, mấy cô gái ngồi vây quanh bên cạnh Tịch Phi Phi, không biết đang thảo luận cái gì, cười đến run rẩy hết cả người.

Tịch Phi Phi nghiêng đầu nhìn thấy Tịch Bạch, cô ta hỏi: "Đã trễ thế này, đi đâu vậy?"

"Ra ngoài hít thở không khí."

"Cẩn thận một chút, nhớ về sớm."

"Biết."

Ở trước mặt người ngoài, chị ta đối với cô luôn nhất mực quan tâm đầy đủ.

Có một cô gái nọ thấp giọng nói: "Phi Phi à, em gái cậu luôn bày ra dáng vẻ xa cách mà cậu còn quan tâm chu đáo như thế?"

"Tịch Bạch rất kiêu ngạo nha. Từ lúc lên xe cho đến tận bây giờ, cậu ấy cũng không muốn nói chuyện với bọn mình."

Tịch Phi Phi mỉm cười nói: "Không có biện pháp, em ấy chính là như vậy. Mình thân làm chị gái cũng chỉ có thể bao dung em ấy."

Tịch Bạch chỉ nghe hai câu, liền bước nhanh ra ngoài cửa.

Tịch Bạch chính là không thể nào yêu thích nổi tính cách của mấy cô gái này. Vật hợp theo loài, bọn họ và Tịch Phi Phi có thể mở lòng nói chuyện phiếm với nhau, đương nhiên cũng chẳng thèm nói với Tịch Bạch nửa câu.

Khu suối nước nóng cách khách sạn Tịch Bạch khoảng mấy trăm mét, nếu đi bộ thì cũng hơn mấy phút là đến.

Tạ Tùy ngồi xổm trước cổng lớn ở cầu thang, tay cầm điếu thuốc, đôi mắt hẹp dài hơi cong, lười biếng liếc nhìn cô.

"Biết lão tử đợi cậu bao lâu không?"

Tịch Bạch lắc lư túi xách trong tay, xin lỗi: "Mình thu dọn đồ đạc mới đến trễ."

"Làm gì xách nhiều như vậy?"

Tạ Tùy mở túi của cô ra, bên trong có đồ bơi, khăn tắm, sữa tắm cùng dầu gội, còn có rất nhiều chai lọ mỹ phẩm mà cậu không biết tên. . .

Tịch Bạch thấp giọng giải thích: "Đều muốn dùng."

"Đi thôi."

Tạ Tùy vốn cảm thấy phụ nữ rất phiền toái, cũng không biết vì sao, rơi xuống trên người cô, cậu lại suy nghĩ vốn cũng chẳng phiền toái đến như thế.

Cậu đợi cô, cậu chờ cô cam tâm tình nguyện, chờ đến trong lòng đều là vị ngọt đến nao lòng.

Tịch Bạch không biết Tạ Tùy đang suy nghĩ chuyện gì, cô đi đến trước quầy ở đại sảnh lấy chìa khóa, sau đó quay đầu hỏi Tạ Tùy: "Bạn của cậu đâu?"

"Bọn họ đi vào trước rồi." Tạ Tùy đi đến bên cạnh cô: "Dây dưa gần 40 phút, đổi lại là người khác ai mẹ nó vui vẻ đứng ở bên ngoài hứng gió lạnh ngồi chờ!"

Tuy rằng giọng điệu thực không kiên nhẫn nhưng Tịch Bạch vẫn có thể nghe ra được sự bao dung của của cậu dành cho cô.

Cô đáp: "Xin lỗi nha."

Tạ Tùy đẩy mạnh cô vào phòng thay quần áo dành cho nữ: "Dong dài."

Tịch Bạch vào phòng thay quần áo, tìm tủ chứa đồ của mình rồi đổi lại đồ bơi.

Suối nước nóng ở đây tuy rằng kém xa suối nước nóng ở khách sạn nhưng cũng coi như không tệ. Ở đây có phòng thay đồ riêng, nước cũng rất ấm nữa.

Suối nước nóng này được xây dựng ở trong rừng rậm, phủ đầy sương trắng, nơi này có đến hàng trăm cái hồ với độ ấm và công hiệu ngang nhau. Muốn đến được thì phải đi qua một con đường mòn với hàng cây xanh rợp bóng.

Tịch Bạch dùng khăn tắm bọc kín người, cô đi đến cuối đường mòn liền nghe thấy tiếng nói của Tùng Dụ Chu.

"Tùy ca, sao lâu như thế? Bọn mình đã ngâm được một lúc rồi đấy."

Thanh âm Tạ Tùy ôn nhu không ít: "Con gái nhà người ta, lắm chuyện, động tác chậm là chuyện bình thường."

Trước mặt người ngoài, Tạ Tùy chưa bao giờ tỏ ra oán giận Tịch Bạch, cậu luôn lưu lại thể diện cho cô.

Tịch Bạch trùm khăn tắm đi qua, đứng ở bên đài, cùng bọn họ chào hỏi.

Mấy nam sinh thấy Tịch Bạch đến đây, dồn dập nở nụ cười thân thiện, Tương Trọng Ninh nói: "Tiểu Bạch, hồ nước bên cạnh là của cậu đó, cậu tắm với bạn gái mình đi."

Có lẽ là sợ cô xấu hổ, mấy chàng trai đều tự giác xoay đầu, không nhìn đến cô.

Trong hồ nước đầy hoa hồng bên cạnh, Lục Vi Vi phất tay với Tịch Bạch: "Đến bên này."

Lúc Tịch Bạch đi qua thì vô tình nghiêng đầu nhìn Tạ Tùy.

Dưới lớp sương trắng lượn lờ, Tạ Tùy dựa lưng ở thành hồ, khuỷu tay tùy ý đặt trên thềm đá, mặt nước vừa đến ngực cậu, làn da có hơi trắng hơn gương mặt cậu một chút. Cánh tay cậu với những bắp thịt lồi lõm rõ rệt, mang lại cảm giác rất hữu lực.

Khi cậu cùng bạn bè nói chuyện, ánh mắt dường như cũng lướt ngang qua người Tịch Bạch.

Tịch Bạch vội vàng đi nhanh đến hồ nước cách vách, treo khăn tắm lên rồi bước xuống nước.

Cảm giác ấm áp từ dưới lòng bàn chân chậm rãi lan tràn đến toàn thân, nhanh chóng đuổi đi cái lạnh giá của mùa đông khắc nghiệt.

Lục Vi Vi liếc mắt đánh giá Tịch Bạch.

Làn da Tịch Bạch vô cùng trắng, ngũ quan có vẻ hơi thu liễm, con ngươi trong suốt, sáng ngời.

Quả thật chỉ có gia đình phú quý mới có thể nuôi dưỡng được một người con gái khí chất đến như vậy.

Bất quá, Tịch Bạch ngay cả cử chỉ, lời nói đều rất lịch sự, tinh tế. Cô gái này để lại trong lòng Lục Vi Vi một cảm giác khác biệt, không giống như những cô gái nhà giàu mà cô ta từng gặp.

Lục Vi Vi không khỏi có chút hâm mộ.

Cô ta vội bắt chuyện với Tịch Bạch:

"Khách sạn ở phía Tây có hồ nước riêng biệt, so với bên này có thể nói là tốt hơn rất nhiều, sao cô lại đến đây?"

Tịch Bạch thản nhiên nói: "Tôi đến đây trả đồ cho Tạ Tùy."

Đương nhiên, nguyên nhân ở đây chính là cô không muốn cùng tắm chung với nhóm người Tịch Phi Phi. Và một nguyên nhân khác nữa đó là cô không đành lòng cự tuyệt Tạ Tùy.

Bất quá những lời này Tịch Bạch cũng không muốn nói với người ngoài.

Tùng Dụ Chu và mấy thiếu niên trao đổi ánh mắt cho nhau, sau đó đồng loạt đứng dậy rời đi: "Tùy ca, mấy người bọn mình đi đến hồ khác nha."

Tạ Tùy không chút để ý "Ừ" một tiếng nhưng nhìn bộ dạng an nhàn không lay chuyển được của cậu, tựa hồ chính là không muốn đi cùng với bọn họ.

Tương Trọng Ninh nháy mắt với Lục Vi Vi: "Vợ, đi thôi."

Lục Vi Vi nghe lời, theo sát Tương Trọng Ninh.

Cuối cùng trong hồ nước chỉ còn lại hai người Tạ Tùy và Tịch Bạch.

Bọn họ cách nhau bởi những tầng hơi nước lượn lờ, im lặng nhìn nhau.

Tịch Bạch dường như đã nhận ra được không khí lúc này có chút kỳ quái, cô mất tự nhiên dời mắt sang chỗ khác.

Con ngươi tối đen của Tạ Tùy thế nhưng vẫn chăm chú nhìn cô, nhìn đến nỗi trái tim Tịch Bạch run rẩy đập mạnh liên hồi.

Sau một lúc lâu, Tạ Tùy từ trong hồ nước đứng dậy, từng dòng nước ào ào chảy xuống trên cơ thể của cậu. Tạ Tuỳ chậm rãi đi vòng đến hồ nước mà Tịch Bạch đang ngâm mình.

Tịch Bạch phòng bị nhìn cậu: "Cậu muốn làm cái gì?"

"Có thể làm cái gì?" Tạ Tùy đứng ở trên bậc thang của hồ nước tràn ngập cánh hoa hồng, nghiêm trang nói: "Tôi cũng muốn tắm nước hoa hồng."

"..."

Toàn thân Tạ Tùy ướt sũng, dáng người quả thực rất hoàn hảo, cơ bụng sáu múi gợi cảm đến cực điểm. Chiếc quần bơi hình tứ giác bởi vì ngâm nước nên có chút dính chặt, có thể thấp thoáng nhìn thấy rõ đường cong của một nơi nào đó không thể nói rõ thành lời.

Giờ phút này, trong đêm khuya thanh tĩnh, ngẩng đầu có thể thấy được bầu trời đầy sao, từng cơn gió rét lạnh đến thấu xương.

Khoảnh khắc Tạ Tùy lặn xuống hồ nước, hô hấp của Tịch Bạch có chút dồn dập.

Tịch Bạch đưa mắt nhìn qua thế nhưng Tạ Tùy đã biến mất, hồ nước trống rỗng, không thấy bóng dáng của cậu đâu.

Cô lo lắng gọi: "Tạ Tùy?"

Dần dần, dưới mặt nước bên cạnh cô hiện lên bóng người phiêu đãng. Tạ Tuỳ thế nhưng đã bơi đến, tóm được vòng eo mảnh khảnh của cô.

Tịch Bạch giật bắn người kinh hách, thiếu chút nữa trượt chân, bị sặc nước.

Tạ Tùy nâng eo của Tịch Bạch, đem cô mang ra khỏi mặt nước.

Âm thanh "Ào ào" vang lên, đầu của cậu cũng trồi lên.

Mái tóc ướt sũng dính chặt vào trán của cậu, dòng nước ấm từ hàng mi dài nhỏ giọt xuống mặt nước, cậu lấy tay lau mặt, khóe mắt không nhịn được hiện lên ý cười.

Cũng không biết cậu vui vẻ vì chuyện vớ vẩn gì mà cười miết không ngừng.

Tịch Bạch vội vàng xê dịch bước chân, cách cậu xa một chút.

"Chạy cái gì, lão tử có thể đè chết cậu trong cái hồ này luôn sao?"

Tạ Tùy di chuyển lại gần, thấy cô lại muốn bỏ đi thì cười cười nắm lấy cổ tay cô kéo lại: "Muốn ở trong này cùng tôi chơi trốn tìm à?"

Tịch Bạch lập tức dừng lại, toàn thân cứng đờ, phòng bị nhìn nhất cử nhất động của Tạ Tuỳ.

Ánh mắt Tạ Tùy không biết vô tình hay cố ý bay tới trước ngực cô.

Bộ đồ bơi hơi tối màu bao trọn bộ ngực mới phát triển của người con gái.

Tịch Bạch theo bản năng lấy hai tay che chắn trước ngực.

"Vốn không được mấy lượng thịt, che cái gì mà che."

Cô khó chịu nói: "Vậy cậu nhìn cái gì chứ?"

Tạ Tùy nở nụ cười: "Không được mấy lượng thịt nhưng lại rất khả ái."

"..."

Dưới làn sương khói lượn lờ, đôi mắt cô sáng ngời mang theo vài tia nước lấp lánh, phá lệ mê người.

Tạ Tùy có hơi nghiêng đầu, không muốn nhìn nữa.

Ở loại địa phương này, cậu thật sự rất sợ bản thân không khống chế được cảm xúc, đối với cô làm ra những chuyện cầm thú.

Phải nhịn, cô mới chỉ là một cô gái nhỏ.

Tịch Bạch thấy cậu rốt cuộc cũng an phận, lúc này mới thoáng thả lỏng một chút, tựa người vào bên cạnh thành hồ, bắt đầu thoải mái hưởng thụ.

Cô rất sợ Tạ Tùy làm ầm ĩ, chỉ cần cậu không làm khó mình, kỳ thật cũng không phải không có cách ở chung với cậu ấy.

Tạ Tùy nhìn thấy Tịch Bạch đã nhắm mắt lại, hàng mi dài dinh dính những giọt nước ti ti.

Cậu chậm rãi vươn tay, thừa cơ hội cô không để ý, khoác tay mình lên bậc thềm sau lưng cô.

Vừa nhìn qua, Tịch Bạch giống như đang dựa sát vào vòng tay của cậu.

Càng ngày, đôi tay người nào đó càng không thành thật, cứ dịch đến gần, rồi lại đến gần, sau đó bình thản mà đặt hẳn lên vai Tịch Bạch.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh nhắc nhở: "Tạ Tùy, lấy móng vuốt của cậu ra."

Tạ Tùy hai mắt nhìn trời, bất động thanh sắc, gương mặt bày ra vẻ vô tội.

Tịch Bạch nghiêng đầu nhìn cánh tay của cậu đang đặt trên vai mình, nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, nhắc lần hai: "Tay chân chẳng có chút thành thật gì cả."

Tạ Tùy ngược lại nở nụ cười: "Quản cái gì gọi là không thành thật, hình như cậu chưa bao giờ nhìn thấy cái gọi là không thành thật chân chính, muốn thử không?"

"Cậu dám. . ."

Tịch Bạch dừng một chút, cô phát hiện tạm thời bản thân còn chưa nghĩ ra được từ ngữ gì có thể uy hϊếp Tạ Tuỳ.

Đôi mắt hẹp dài của Tạ Tùy gợi lên chút gì đó phong lưu: "Như thế nào?"

"Mình sẽ không nói thêm một câu nào với cậu!"

Cô phồng má, thở phì phì trừng cậu.

Khoé mắt Tạ Tùy nhuộm đầy ý cười vui vẻ, thật lâu sau, cậu cũng rút tay về.

Nhưng còn chưa đợi Tịch Bạch thả lỏng, người nào đó lại không thành thật nắm lấy tay trái của cô.

Cậu nhẹ nhàng vuốt ve vành tai mềm mềm của cô gái nhỏ, hung dữ nói: "Dám không để ý tới lão tử thử xem?"

Tịch Bạch bị cậu niết tai, có chút ngưa ngứa khó nhịn, khiến cô nổi cả gai ốc.

"Buông. . . Buông ra." Tịch Bạch run lên: "Cậu còn như vậy. . . Mình sẽ trở về đó!"

Tạ Tùy buông tay ra, cậu chỉ đùa giỡn một chút mà thôi.

Vừa mới thoát khỏi ràng buộc của Tạ Tùy, Tịch Bạch lập tức nhích sang bên kia, bảo trì khoảng cách an toàn với cậu, mắt cô không chớp lấy một cái, cảnh giác nhìn: "Đã nói, cậu không nên đυ.ng vào mình rồi."

"Lão tử thương cậu mới chạm vào cậu, đổi lại là một người phụ nữ khác thử xem, đưa đến trước mặt, lão tử cũng lười quan tâm."

"Người khác mình mặc kệ. . . Dù sao nếu mình không cho phép thì cậu không được đυ.ng vào mình."

Ở cái tuổi này của nam nhân, nhu cầu về du͙© vọиɠ tương đối mãnh liệt.

Tịch Bạch thật không dám ở cùng một chỗ với cậu. Cô đứng dậy bước ra khỏi hồ nước, trùm khăn tắm rời đi.

Tạ Tùy kinh ngạc nhìn cơ thể thon thả, mảnh khảnh của cô gái nhỏ, đầu ngón tay còn lưu lại cảm giác mềm mại tiêu hồn kia.

"Tiểu Bạch." Cậu đột nhiên gọi cô.

Tịch Bạch không buồn quay đầu.

"Tôi hứa với cậu, về sau nhất định sẽ ngoan ngoãn." Ánh mắt của cậu chân thành mà tha thiết, giọng nói còn có chút làm nũng: "Tôi sẽ chờ cậu cho phép rồi mới làm mà."

Editor: Khϊếp, liêm sỉ của anh ấy hổng còn miếng nào luôn :>