Chương 30: Bá đạo sủng ái

Editor: Miền lạ

Chương 30: Bá đạo sủng ái

Mười phút trước, vừa phỏng vấn xong sự việc đàn violoncello bị mất thì vào đúng lúc này, video Tịch Phi Phi lén lút đi vào phòng tập trộm đàn đã bị truyền ra bên ngoài làm tất cả mọi người không kịp trở tay.

Người trộm đàn thế nhưng chính là cô ta, đây không phải là vừa ăn cướp, vừa la làng hay sao?

Đường Huyên Kỳ tự dưng bị oan uổng là trộm cắp lạnh lùng đứng lên, cao giọng hô to: "Hoá ra thật sự là vừa ăn cướp, vừa la làng nha! Khó trách đàn vừa mới mất, cô là người đầu tiên chạy đến phòng giáo vụ bôi đen, hãm hại tôi!"

Bạn học xung quanh lập tức hỏi Đường Huyên Kỳ đầu đôi câu chuyện. Đường Huyên Kỳ cũng tự nhiên mà kể lại sự việc. Tịch Phi Phi lúc trước tự dưng vu oan cô ta trộm đàn, còn cứng rắn yêu cầu cô ta xin lỗi. Thậm chí uy hϊếp nói, nếu cô ta không xin lỗi liền đăng chuyện này lên internet, kích động fans công kích, biến cô ta trở thành An Khả Nhu thứ hai!

Rất nhiều học sinh nhìn Tịch Phi Phi trên sân khấu, không khỏi chảy mồ hôi lạnh, bọn họ cảm thấy cô ta quả thực giống như ma quỷ.

Vẻ mặt Tịch Phi Phi tái nhợt. Khi thì nhìn MC, lúc lại nhìn lên tường theo dõi video, thân thể không nhịn được run rẩy.

"Kẻ lừa đảo!"

"Quá tâm cơ. . . Thật sự là đáng sợ."

"Mẹ nó, đây mà là nữ thần sao? Là ma quỷ thì có."

"Tình thế hôm nay hoàn toàn đảo ngược, lão tử tâm phục, khẩu phục."

...

Học sinh ghé tai nhau, thấp giọng nghị luận. Dù bản thân có là người dẫn chương trình nhiều năm kinh nghiệm đi chăng nữa cũng bị sự việc phát sinh bất ngờ này khiến cho chị ta nói không nên lời.

Ở bên dưới, ban lãnh đạo Bộ Giáo Dục phản ứng chậm nửa nhịp so với học sinh nhưng cuối cùng bọn họ cũng hiểu ra được vấn đề, dồn dập đứng dậy, trầm mặt đi ra khỏi hội trường.

Hiệu trưởng Trần vội vàng đuổi theo: "Thầy Lưu, thầy Lưu! Ngài đừng nóng giận, chỉ là hiểu lầm. Tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng!"

"Đây chính là đại diện học sinh mà trường học các người bồi dưỡng?"

"Không, không phải! Bên trong khẳng định có hiểu lầm! Thầy Lưu, ngài nghe tôi giải thích đã!"

"Không cần giải thích, trò khôi hài này chấm dứt ở đây!"

Lãnh đạo bộ giáo dục cùng mấy người khác phẩy tay áo bỏ đi.

Tịch Phi Phi nhìn thần sắc khác nhau của học sinh trong hội trường, có tức giận, có đồng tình với cô ta và cũng có người hí hửng xem kịch vui . . .

Cô ta biết, xong, hết thảy đều xong rồi.

Cuối cùng, tầm mắt cô ta chạm đến Tịch Bạch.

Tịch Bạch mặt không biểu cảm đối mắt với cô ta. Nó giống như một vị thẩm phán đang chuẩn bị đưa ra hình phạt cho phạm nhân của mình.

Tịch Phi Phi rốt cuộc đã hiểu rõ, vì sao trong khoảng thời gian này, Tịch Bạch biểu hiện bình tĩnh, ẩn nhẫn đến như thế. Cuối cùng cô ta đã biết. . . Nó cũng không có tốt lành gì!

Thì ra là đã vạch sẵn kế hoạch chờ cô ta nhảy xuống! Tịch Phi Phi chậm rãi đứng lên liền cảm thấy không gian xung quanh mình xoay chuyển. Phút chốc, cô ta thế nhưng đã té xỉu!

Hội trường lập tức loạn thành một đoàn, chị MC mặt cắt không còn một giọt máu bảo mấy người xung quanh gọi xe cứu thương.

Tịch Bạch không chần chừ hai, ba bước chạy ra hội trường, vừa đúng lúc gặp được "Người chủ mưu" Tạ Tùy đang bị hai người bảo an mang xuống từ lầu hai.

Bảo an chế trụ tay cậu nhưng cậu đã không kiên nhẫn mà hất ra.

Tạ Tuỳ nhíu mày, vẻ mặt bình thản, không chút khách khí nói: "Đừng chạm vào tôi, tôi tự đi được."

Khi đi ngang qua người Tịch Bạch, sắc mặt Tạ Tuỳ mới nhu hòa đôi chút. Cậu nhấp môi, ném cho cô một cái ánh mắt trấn an.

Tịch Bạch muốn giải thích nhưng cô không biết nói với ai. Hội trường rất lộn xộn, xe cứu thương, bác sĩ, y tá, còn có bảo an đang giải tán học sinh và thầy hiệu trưởng đang cố gắng gọi cho Bộ Giáo Dục.

Tịch Bạch trơ mắt nhìn Tạ Tùy bị bảo an mang ra ngoài, chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo.

Tịch Bạch vốn định cho mọi người xem đoạn video thi đấu kia. Đoạn video tuy rằng có thể làm sáng tỏ được lời nói dối của Tịch Phi Phi nhưng không đến mức kéo cô ta vào chỗ chết.

Thế nhưng Tạ Tùy lại đột nhiên trộm long tráo phụng. Chuyện này tương đương với việc phẩm đức thấp kém của Tịch Phi Phi và sự bao che dung túng cho cô ta phạm sai lầm của trường Đức Tân Cao Trung sẽ bị dư luận đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Mà người phải gánh chịu hậu quả lần này rất có thể chính là Tạ Tùy.

Trùng sinh trở về, Tịch Bạch không muốn cậu bị liên lụy vào kế hoạch báo thù của cô, thật đáng chết . . . Vận mệnh hai người giống như một sợi dây leo, căn bản không thể tách rời thành hai đường thẳng song song được.

Đi ra khỏi hội trường trung tâm, Tịch Bạch nhìn lên bầu trời đầy mây, từng cơn gió lạnh thấu xương sượt qua hai má mềm mại của cô, đau đớn tựa như bị dao cắt.

Gió thổi, mưa giông là dấu hiệu cho một cơn bão dữ dội sắp kéo đến.

Ân Hạ Hạ cầm di động chạy tới, hưng phấn nói cho cô biết fan của Tịch Phi Phi đang vô cùng tức giận nhưng bản thân có nói như thế nào đi chăng nữa thì Tịch Bạch vẫn không nghe lọt tai. Cô ấy bây giờ chỉ biết kinh ngạc nhìn mây đen trùng điệp ở phương xa.

Thật lâu sau, Ân Hạ Hạ khó có thể tin mà trợn tròn mắt.

Tịch Bạch đã khóc.

Cô khóc trong im lặng, nước mắt cứ như thế mà chảy xuống gò má.

Cô cố chấp cắn chặt môi, khóc khàn cả giọng, lớn tiếng nói năm chữ.

"Cái giá này quá lớn."

Cô đã hy sinh Tạ Tùy.

**

Bởi vì là buổi ghi hình trực tiếp nên đoạn video Tịch Phi Phi trộm đàn đã nhanh chóng bị lan truyền khắp nơi trên internet. Fan của cô ta thật khó có thể chấp nhận điều này. Bọn họ không hề nghĩ đến, người mà bọn họ từng xem là nữ thần lại lừa dối bọn họ lâu như vậy. Cư nhiên, cô ta là một người tâm cơ thâm trầm, lòng dạ tiểu nhân.

Khi chân tướng đã được phơi bày, những fan cuồng luôn yêu thương cô ta đã triệt để phẫn nộ. Bọn họ không ngừng chửi rủa trên mạng internet.

[Tiện nhân, thật là độc ác!]

[Thật sự không nghĩ đến, người mà mình xem là nữ thần lại có tâm địa rắn rết đến như vậy.]

[Phục rồi, phục rồi. Cô gái này quá đẳng cấp.]

[Mắt tui quả thật bị mù mới có thể giúp tiện nhân kia đi mắng người khác.]

[Đều bớt tranh cãi đi, người ta đã bị các người mắng đến nằm bệnh viện rồi.]

[Cô ta ở bệnh viện nào? Chết chưa? Nếu chưa chết thì nói với tôi. Tôi muốn gϊếŧ chết cô ta.]

...

Weibo Tịch Phi Phi trở thành chiến trường đầy rẫy thuốc súng, fan ở bên dưới chửi rủa không ngừng. Thậm chí, còn có người đem hình ảnh đã chụp được chỉnh sửa thành nhiều dạng biểu cảm trào phúng và công kích.

Tịch Bạch chỉ lướt vài cái chứ không hề xem hết.

Lúc trước, bọn họ bị Tịch Phi Phi mê hoặc, nhục mạ An Khả Nhu, hiện tại Tịch Phi Phi rốt cuộc cũng gánh chịu hậu quả tương tự.

Không chỉ như thế, các fans còn tìm đến Weibo của Tịch Bạch. Trước kia, bọn họ chẳng để tâm đến việc cô đã viết những gì nhưng lần này xem lại, tất cả những dòng trạng thái này đều có ẩn ý sâu xa.

【 Mình rất đau nhưng mẹ nói chị gái đau hơn nên mình phải chịu đựng. 】

【 Mình muốn uống nước ấm nhưng cha mẹ đều bận rộn chăm sóc chị gái. Bây giờ, mình có chút choáng đầu, khó chịu quá. 】

【 Mình cũng muốn được sống, được là chính mình, có được sự khỏe mạnh. Mình không mong muốn sẽ trở thành viên thuốc để duy trì sự sống cho người khác. 】

...

So với việc khóc lóc, kể lể, Tịch Bạch thế nhưng dùng phương thức an tĩnh ghi chép lại thành nhật ký thường ngày của mình. Vừa nhìn, cư dân mạng một lần nữa nổ tung. Cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Tịch Phi Phi cũng chẳng còn nữa.

Tịch Bạch chờ đợi ngày này cũng đã chờ rất lâu.

[Đáng sợ, tôi không thể tưởng tượng, Tịch Phi Phi đến tột cùng đã làm gì em gái của cô ta?]

[Từ khi sinh ra đã bị ép buộc truyền máu cho chị gái. Đã thế còn bị người nhà bắt cóc. Quả thật quá đáng sợ rồi!]

[Nếu đổi lại là tui, tui khẳng định sẽ hận đến mức muốn gϊếŧ chết chị gái mình luôn!]

[Tịch Phi Phi ở trước mặt công chúng không bao giờ đề cập đến em gái của mình, nhất định là đang chột dạ!]

[Ngẫm lại quả thật sởn tóc gáy, quá đáng sợ.]

[Tôi con mẹ nó thật muốn báo cảnh sát, đem hết một nhà đều là hung thủ gϊếŧ người này bắt đi, đòi lại công đạo!]

...

Hết thảy đều phát triển đúng như Tịch Bạch suy đoán. Tất cả sự ủy khuất, không cam lòng của cô rốt cuộc cũng được đưa ra ánh sáng.

Những fan cuồng của Tịch Phi Phi hiện tại đã trở thành chốn địa ngục của cô ta, rất có khả năng cô ta sẽ còn bị dày vò thêm một đoạn thời gian rất dài ở nơi địa ngục trần gian này nữa.

Buổi tối, Đào Gia Chi gọi cho Tịch Bạch bảo rằng buổi tối sẽ ở bệnh viện cùng chị gái, không về nhà được, bảo cô hãy ở nhà tự ăn cơm.

Tịch Bạch hỏi mẹ mình: "Chị ấy thế nào ạ?"

Đào Gia Chi bất đắc dĩ thở dài: "Thân thể chị con không đáng ngại nhưng trạng thái tinh thần không được ổn định. Nó vẫn muốn ở lại bệnh viện. Haiz, con nói xem, sự tình làm sao có thể sẽ ầm ĩ thành cái dạng này?"

Tịch Bạch nghe được giọng nói của Tịch Minh Chí ở bên kia: "Như thế nào sẽ ầm ĩ thành cái dạng này? Còn không phải nha đầu kia chính mình ầm ĩ sao? Nếu nó không trộm đàn của Bạch Bạch thì làm sao có thể bị người khác bắt thóp? Bây giờ, video đã đầy ra trên mạng. Bọn họ mắng chửi thật khó nghe!"

"Con nói đi, tên khốn kiếp nào đã tung cái video đó ra, cha nhất định nói với chú Trần của con đuổi học nó!"

Hiển nhiên, hai người họ cũng không biết Tịch Bạch có liên quan đến việc này.

Nếu không phải Tạ Tùy đột nhiên xuất hiện thì chắc có lẽ trong nhà sớm đã ầm ĩ đến lật trời. Tịch Bạch cũng không thể nào tưởng tượng được, nếu cha mẹ biết được sự thật này thì sẽ đối xử với cô như thế nào nữa.

Thậm chí. . . Bà nội ở bên kia, cô cũng không có cách nào cầu cứu. Chung quy, Tịch lão thái thái luôn chủ trương gia đình hòa thuận, vạn hưng. Nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng chỉ quan tâm đến lợi ích gia tộc đầu tiên.

Tạ Tùy thật sự đã giúp đỡ cô quá nhiều.

Tịch Bạch im lặng tắt điện thoại, ngồi một mình ở sofa. Cô trầm tư suy nghĩ rồi nhắn tin cho Tạ Tùy: [Tình huống thế nào?]

Tạ Tùy dường như vẫn chưa trở về. Cô liền thử gọi điện cho cậu nhưng chỉ nghe âm báo tắt máy.

Tịch Bạch hồi tưởng lại bộ dạng thầy hiệu trưởng nổi giận đùng đùng, cô có thể tưởng tượng ông ấy có bao nhiêu phẫn nộ. Tạ Tùy được mời đi, nhẹ thì bị phạt, nặng thì. . . Hơn phân nửa là bị đuổi học.

Hôm sau, đúng như dự đoán của Tịch Bạch. Tạ Tùy không có đến trường.

Ngày thứ hai rồi đến ngày thứ ba. . . Tịch Bạch mỗi ngày đều đi qua ban 19 nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng Tạ Tuỳ.

Bạn bè của Tạ Tuỳ đều nhất trí nói rằng cậu ấy ra ngoài lánh nạn, không có chuyện gì, bảo Tịch Bạch không cần lo lắng.

Chỉ có Ân Hạ Hạ thần thần, bí bí chạy tới nói cho Tịch Bạch, cậu ấy nói Tạ Tùy đã bị nhốt vào trong cục cảnh sát.

Tịch Bạch khó có thể tin: "Cậu nghe chuyện này ở đâu?"

"Là cha mình. Ông ấy vô ý lỡ miệng đã nói cho mình biết."

Tịch Bạch biết cha của Hạ Hạ là người trong cục cảnh sát.

"Tạ Tùy không phạm pháp. Bọn họ dựa vào đâu để bắt người?"

Ân Hạ Hạ vội vàng nói: "Trước tiên, cậu đừng kích động. Mình nghe cha mình nói, trường học đang chuẩn bị khởi tố Tạ Tùy tội danh trộm cắp. Cậu ấy chính là người lan truyền đoạn video kia, thừa dịp chú Lưu ở phòng theo dõi ngủ gà, ngủ gật mà lẻn vào đi trộm đồ!"

Tịch Bạch tức giận đến cả người phát run, thanh âm trầm thấp, đáng sợ: "Trộm cắp. . . Rốt cuộc ai mới là người trộm cắp ở đây?"

Bọn người này còn có mặt mũi nói Tạ Tùy là trộm cắp? Rõ ràng chính trường học bao che hành vi trộm cắp của Tịch Phi Phi, mới có thể dẫn đến sự việc tệ hại này. Ai mới là tên trộm chân chính, bọn họ không phải đã rõ ràng rồi sao?

Ân Hạ Hạ nhìn vẻ mặt tức giận đến tái nhợt của Tịch Bạch, cô an ủi: "Cậu đừng vội. Lãnh đạo trường chỉ là nóng giận nhất thời mới nói như vậy. Cha mình cũng hiểu được việc làm không mấy tốt đẹp của nhà trường. Hiện tại, dư luận rất quan tâm đến việc này. Nếu trường học dám khởi tố Tạ Tùy thì chắc chắn sẽ bị mắng đến chết! Bọn họ không dám làm như vậy."

Lời Ân Hạ Hạ nói ngược lại đã nhắc nhở Tịch Bạch. Cô đặt bút xuống đi thẳng đến phòng làm việc của hiệu trưởng, mặc kệ việc còn mấy phút nữa là vào học.

Còn chưa đến phòng làm việc của hiệu trưởng thì Tịch Bạch đã nhìn thấy bọn người Tùng Dụ Chu ở cầu thang.

Nhìn biểu cảm của Tịch Bạch, Tùng Dụ Chu cũng đoán được cô gái này sắp đi tìm hiệu trưởng nói lý.

"Tịch Tiểu Bạch, hiện tại Tùy ca ở bên kia đã không sao, cảnh sát cũng đã lấy khẩu cung rồi. Bây giờ, cậu đi tìm hiệu trưởng nói lý lẽ cũng vô dụng thôi."

Tịch Bạch cầm balo giận dữ ném xuống đất: "Các cậu phải anh em tốt của cậu ấy không? Chắc không phải nhỉ? Tạ Tuỳ bị nhốt vào đồn cảnh sát! Chuyện lớn đến như vậy, thế nhưng lại giấu nhẹm tới tận bây giờ?"

Tùng Dụ Chu chưa từng nhìn thấy Tịch Bạch nóng giận như thế này bao giờ. Khi xưa, nói nặng cô một chút thôi thì cô đã run rẩy như một con mèo nhỏ. Thế mà hôm nay, mèo nhỏ đột nhiên lộ ra móng vuốt, trong lòng bọn họ có chút sợ rồi nha.

"Cậu, cậu trước tiên đừng nóng giận. Tùy ca tính tình như thế nào cậu cũng không phải không biết. Cậu ấy dặn dò chuyện gì, chúng tôi sao dám không nghe chứ. Việc này chúng tôi cũng đã khuyên nhủ nhưng vẫn vô dụng. Cậu ấy hoàn toàn nhận hết tội danh về mình. Trộm cắp video là sự việc ván đã đóng thuyền. Nếu trường học khởi tố là xong đời. Tóm lại, bây giờ không phải là truy cứu đúng sai, việc cấp bách mà chúng ta cần làm chính là nghĩ biện pháp đem việc lớn hóa nhỏ."

Tịch Bạch hiểu rõ tính cách của Tạ Tùy, nếu cậu đã muốn gánh hết tất cả để bảo vệ cô vậy thì người ta nói gì cậu cũng gật đầu nhận hết. Tịch Bạch dù có 100 cái miệng nói ra thì cũng không có quan hệ gì với Tạ Tùy, không một ai tin tưởng cô.

Ngu ngốc!

Đúng lúc này, hiệu trưởng Trần cùng vài thầy giáo khác đi ra. Tịch Bạch vội vàng chặn lại, đám người Tùng Dụ Chu thấy tình thế không ổn, cũng nhanh chóng đuổi theo.

"Hiệu trưởng Trần, em có việc muốn nói với thầy."

Thầy hiệu trưởng nhìn Tịch Bạch một chút, nói cho có lệ: "Tiểu Bạch, chuyện của chị gái em, các thầy đã bàn bạc rồi. Mọi người nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em ấy. Em yên tâm đi."

"Đòi công bằng cho ai chứ?" Tịch Bạch có chút không dám tin vào lỗ tai mình.

Hiệu trưởng Trần dừng bước, vỗ vai Tịch Bạch, thở dài nói: "Chị em chịu ủy khuất lớn như vậy. Nhà trường sẽ không ngồi yên mà nhìn, nhất định sẽ truy tố đến cùng, đem người đã làm việc này nhận tội trước pháp luật."

Mấy nam sinh phía sau vừa nghe xong, nháy mắt không nhịn được mắng lên: "Mẹ kiếp! Thầy có lầm hay không? Tên trộm gì đó là Tịch Phi Phi đúng không? Tùy ca của bọn tôi bất quá chỉ đem chuyện này ra ánh sáng, cậu ấy có lỗi gì?"

Hiệu trưởng Trần chỉ tay vào bọn họ: "Ai bảo các em tới nơi này? Về nhà viết kiểm điểm rồi đem đến đây gặp tôi. Đã sớm nhìn các em không vừa mắt, một đám thật sự là vô lý!"

Tay Tịch Bạch gắt gao nắm chặt, thật lâu sau, chỉ nghe cô trầm giọng nói: "Chuyện này người khởi xướng chẳng lẽ không phải là ngài sao, hiệu trưởng Trần?"

Hiệu trưởng Trần kinh ngạc nhìn Tịch Bạch: "Em nói cái gì?"

"Nếu không phải ngài vì danh dự và mặt mũi của trường học bao che cho Tịch Phi Phi, dễ dàng tha thứ tất cả những việc làm sai trái của chị ta thì việc này có lẽ cũng chẳng phát triển đến như bây giờ. Thứ cho em nói thẳng, ngài căn bản không xứng để trở thành một người thầy giáo."

Hiệu trưởng Trần tức giận đến môi cũng phát run, ông ta chỉ tay vào Tịch Bạch: "Thầy thấy em đúng là bị điên rồi! Em còn nói thêm một câu nữa, thầy sẽ nói chuyện này với cha mẹ em!"

Tịch Bạch mặt không chút thay đổi: "Thầy Trần, Tạ Tùy đã ở cục cảnh sát ngây ngốc ba ngày. Nếu sáng sớm ngày mai cậu ấy lại không có mặt ở trường thì em sẽ đem tất cả những chuyện em biết đăng hết lên mạng, kể cả việc ngài bao che hành vi của Tịch Phi Phi. Sự kiện Tịch Phi Phi hiện tại đã trở thành hot search. Em nguyện ý tự trả tiền giúp Đức Tân Cao Trung lần nữa lên hot search."

Tịch Bạch nói xong lập tức xoay người lạnh lùng rời đi, không thèm nghe thầy hiệu trưởng giải thích một câu nào.

Mấy nam sinh nối đuôi nhau đi theo Tịch Bạch. Nhìn thần sắc quyết tuyệt của cô khi nói chuyện với thầy hiệu trưởng thật sự quá khác biệt với dáng vẻ ngày thường nhu nhược, yếu đuối khi đối mặt với Tạ Tuỳ. Bọn họ thật sự không biết phải nói gì.

Tương Trọng Ninh chọc tay Tùng Dụ Chu, thấp giọng nói: "Này, Tịch Tiểu Bạch như vậy, làm sao có thể để Tạ Tùy khi dễ chứ? Mình không tin."

Tùng Dụ Chu đáp: "Trước kia thì tin đấy, hiện tại mình cũng không tin."

"Cậu nói xem, có phải cô ấy giả heo ăn hổ hay không?"

"Không phải đâu, mình cảm thấy cô ấy chính là cố ý lừa gạt Tùy ca. Sau này, không biết chừng Tùy ca sẽ bị cô ấy ngược cho thê thảm."

"Lời này của cậu làm mình liên tưởng đến hành vi "bá đạo sủng ái" là sao?"

"Chính xác là bá đạo sủng ái."

"Không phải chứ, ai sủng ai hả?"

Tùng Dụ Chu liếc mắt nhìn mấy nam sinh bên cạnh: "Đương nhiên là cô ấy sủng Tùy ca của bọn mình."

Đúng lúc này, Tịch Bạch đột nhiên quay đầu lại, mấy cậu thiếu niên sợ hết hồn lập tức đứng thẳng dậy, nghiêm túc chờ đợi sai bảo.

"Các cậu lát nữa có rảnh rỗi hay không?" Cô hỏi.

"Không có việc gì, không có việc gì. Chị dâu. . . Không phải, bạn học Tịch Bạch, cậu có cái gì cần phân phó thế?"

Tịch Bạch ngẫm nghĩ, nói ra: "Tối hôm nay Tạ Tùy hẳn là sẽ được thả ra nhưng mình vẫn có chút không yên lòng. Tóm lại, các cậu hãy đi đến trước cục cảnh sát theo dõi. Nếu cậu ấy được thả ra, các cậu hãy nhắn tin cho mình."

"Được, không thành vấn đề."

Tịch Bạch ngồi lên xe đạp chuẩn bị rời đi. Tùng Dụ Chu bỗng nhiên gọi cô: "Tiểu Bạch à, cái kia. . . Nếu Tùy ca không được thả ra thì cậu dự định làm gì, cậu sẽ không đăng lên weibo chứ? Nếu cậu làm vậy, tức là cậu đang đứng về phía Tạ Tùy. Cậu và chị gái mình, còn phía nhà trường nữa sẽ ở hai phe đối lập. Người nhà của cậu phải làm sao bây giờ?

Tịch Bạch cắn môi: "Không quản được nhiều như vậy."

Cô có người nhà. Tạ Tùy không có. Tạ Tùy đi vào đó ngay cả người nhà cũng không có một ai đến thăm, lại càng không có ai giúp cậu mời luật sư biện hộ.

Người hai bàn tay trắng như cậu ấy chỉ có cô mà thôi.

**

Tám giờ đêm, Tạ Tùy được thả ra.

Cậu mặc một chiếc áo jacket đơn giản, tay cầm balo, cả người tản ra hơi thở thâm trầm. Chân mày bên trái bị cắt ngang đi, trông có vẻ rất hung ác.

Sắc mặt cậu âm u, nhìn thấy anh em mình cũng chỉ đơn giản giơ tay, vẫn chưa nói một lời.

Cậu bị nhốt ở đây ba ngày, dù bây giờ đã được thả ra nhưng cậu vẫn chẳng thể nào vui vẻ nổi.

Tùng Dụ Chu nhận lấy balo trên vai cậu: "Đói bụng không? Đi tới tiệm cơm đi. Bọn mình còn chưa ăn cơm nữa."

Tạ Tùy cùng bọn họ đi đến quán ăn mà bình thường hay lui tới. Cả đám gọi cả một bàn lớn. Cậu vẫn im lặng ngồi xới cơm, xem ra, dù đồ ăn có ngon đến đâu đi chăng nữa, Tạ Tuỳ vẫn cảm thấy vô vị.

Tùng Dụ Chu mở điện thoại thay Tạ Tùy liền thấy được tin nhắn của thầy chủ nhiệm. Ông ta bảo ngày mai cậu cứ đến trường học như bình thường.

"Hẳn là không thành vấn đề." Tùng Dụ Chu nói: "Chuyện này trường học sẽ không truy cứu nữa."

Tạ Tuỳ liếc mắt khinh miệt: "Dám bắt tôi vào đó, giờ lại không dám làm tới cùng."

Tương Trọng Ninh nói: "Lần này không phải. . ."

Tùng Dụ Chu nhấc chân cho cậu ta một đạp. Tịch Bạch đã bảo không được nói ra, bọn họ làm sao có thể nói.

Tạ Tùy nhai đồ ăn, mắt nhìn Tương Trọng Ninh: "Nếu không phải cái gì?"

"Không có gì, Tùy ca, cậu ăn nhiều một chút." Tùng Dụ Chu gắp thêm đồ ăn cho cậu: "Ở trong đó khẳng định ăn không ngon. Đúng rồi, mấy ngày qua, có ai gây sự với cậu không?"

Tạ Tùy cười lạnh: "Bọn họ dám sao?"

Ngẫm lại thì con người Tạ Tùy vô cùng ngoan độc. Thế giới này, chỉ sợ cũng không có đến vài người có thể kiếm chuyện ở trên đầu của cậu.

Tạ Tùy không chút để ý hỏi: "Cô ấy thế nào?"

"Ai?"

Tùng Dụ Chu liếc Tương Trọng Ninh, người có thể làm cho Tạ Tùy tâm tâm, niệm niệm còn có thể là ai.

"Tiểu nha đầu bị dọa sợ rồi." Tùng Dụ Chu nói với Tạ Tùy: "Một câu bọn mình cũng không dám nói, cũng không có nói lung tung. Bọn mình đã giúp cậu trông chừng cô ấy. Cậu yên tâm đi."

"Bị doạ sợ?" Tạ Tùy nhìn Tùng Dụ Chu: "Cô ấy biết tôi bị nhốt à?"

Tương Trọng Ninh nói: "Tuyệt đối không phải bọn mình nói ra! Mình có thể thề!"

Tạ Tùy sắc mặt đen xuống, ăn hai ba ngụm cơm liền cầm lấy balo rời đi.

Về đêm, từng cơn gió lạnh thổi qua, mặt đường ướt sũng đi vì tuyết tan. Tạ Tuỳ lạnh lùng đứng chờ đèn tín hiệu để qua đường bên kia.

Những chiếc xe hơi chạy băng băng trên đường làm cho nước bắn tung tóe, ướt sũng hai ống quần của Tạ Tuỳ nhưng cậu vẫn dửng dưng không phát hiện.

Tạ Tùy cầm di động, ngẫm nghĩ rất lâu. Sau đó nhắn cho Tịch Bạch một tin nhắn: [Tôi đã được thả, không cần lo lắng.]

Sau đó, cậu lại xoá đi dòng chữ "Không cần lo lắng", chỉ lưu lại bốn chữ phía trước rồi dứt khoát gửi đi.

Tịch Bạch ngồi xếp bằng trên giường ngây ngốc nhìn bốn chữ cậu vừa gửi đến, nhẹ nhàng thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Rất nhanh, Tạ Tùy đã gửi đến một tin nữa.

[Có thể gặp mặt một chút không?]

Tịch Bạch: [Hả?]

[Trên người tôi không có tiền, lại có chút đói bụng.]

Tịch Bạch buông di động, cúi đầu tiếp tục làm bài tập nhưng vẫn không thể nào tập trung được. Hai phút sau, cô nhìn dòng tin nhắn kia rốt cuộc vẫn mềm lòng.

[Bây giờ cậu đang ở nơi nào?]

**

Cuối đường, Tạ Tùy nhìn thấy Tịch Bạch ở phía xa. Cô mặc một bộ quần áo rộng rãi, tóc buộc đuôi ngựa và mang đôi găng tay lông xù màu trắng.

Tịch Bạch vừa thấy cậu thì lập tức nhanh chóng đi đến.

"Răng rắc" một tiếng, Tạ Tùy bật lửa ngày trước mặt cô.

Đôi mắt Tịch Bạch đen láy, trong veo, cánh môi hồng nhuận, lông mi dài cong cong phảng phất như có một chút hơi nước.

Tạ Tùy được gặp cô, nội tâm sung sướиɠ đến co quắp.

"Cậu muốn ăn cái gì?" Tịch Bạch ôn nhu hỏi: "Lúc này có rất nhiều quán ăn đã đóng cửa. Cậu muốn ăn đồ nướng không? Ở gần đây có một nhà. . ."

Cô còn chưa nói xong thì Tạ Tùy đột nhiên bước lên một bước, ôm chặt cô vào lòng.

Trên người của cậu có chút hương vị rỉ sét nhàn nhạt, có chút giống mùi máu tươi, lại giống như không phải. . . Tịch Bạch nói không nên lời. Đó là một loại khí tức chỉ thuộc về duy nhất Tạ Tuỳ. Mùi hương này, cô cũng không bài xích.

Cậu mặc áo jacket, chất vải rất thô cứng. Trang phục trên người cô đều mềm mại, nhẹ nhàng nên có một chút khó chịu.

Tịch Bạch trầm giọng hỏi: "Tạ Tùy, cậu bị thương sao?"

"Không có." Giọng cậu khàn khàn: "Lão tử chính là. . . Ở trong đó ba ngày, nhớ cậu đến phát điên rồi."

Tịch Bạch lấy tay che trước ngực, đẩy cậu ra xa nhưng một chút chuyển động cũng không có. Người đối diện càng ôm cô chặt hơn, chặt đến mức bắp thịt đều phát run lên rồi, giống như muốn hòa tan cô vào thân thể của cậu ấy vậy.

Tịch Bạch bị cậu ôm đến nỗi hô hấp có chút khó khăn, sắc mặt ửng hồng, kịch liệt ho khan.

Tạ Tùy thấy vậy liền buông lỏng tay ra, cẩn thận từng li từng tí vỗ lưng, giúp cô thuận khí.

"Cậu có thể hay không. . . Đừng thô bạo như vậy?"

"Thực xin lỗi."

Đối đãi với một cô gái mềm mại hoa, nhẹ nhàng thực không đủ, nặng tay lại sợ làm hư. Cậu thật sự không biết nên làm gì với cô bây giờ.

Tịch Bạch lấy ví tiền, rút ra 200 đồng nhét vào trong túi quần Tạ Tùy: "Cậu hãy ăn cơm đi, mình về trước."

Thời điểm Tịch Bạch muốn đi về nhà, Tạ Tùy đã nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay cô: "Cậu có thể đừng giận tôi được không?"

Tịch Bạch cụp mắt, thản nhiên nói: "Chuyện gì?"

"Việc tôi tự chủ trương."

Thật mừng vì cậu còn biết tự mình đã chủ trương cơ đấy.

Kỳ thật trong lòng Tịch Bạch đã nghĩ đến một ngàn câu, một vạn câu chửi mắng cậu nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cậu bị nhốt ba ngày, Tịch Bạch thật sự không đành lòng trách cứ cậu một chữ.

"Cậu. . . Chính cậu tỉnh táo lại đi" Cô kéo cổ tay mình: "Đừng hỏi mình."

Tạ Tùy vẫn không buông tha: "Tôi đã tỉnh táo rồi. Tôi sẽ bồi thường cho cậu."

Nghe Tạ Tùy nói như thế, Tịch Bạch quay đầu, tò mò nhìn lại: "Cậu muốn bồi thường như thế nào?"

Tạ Tùy khóe miệng cong cong, thản nhiên giơ tay lên. Cậu thừa dịp cô còn ngơ ngác chưa chuẩn bị gì nâng khuôn mặt cô, dùng lực hôn một cái lên trán của Tịch Bạch.

"Khốn kiếp!" Tịch Bạch lui về phía sau hai bước, mắng: "Hạ lưu!"

Tạ Tùy nhún vai, lấy từ trong túi ra 200 đồng giơ lên, cố ý kéo dài điệu nói: "Cám ơn cậu đã mời tôi ăn~ cơm. Giờ no rồi, tôi trở về đây."

Nhìn bóng lưng cậu dần dần biến mất ở ngã tư đường rực rỡ, xa hoa. Tịch Bạch xoa xoa trán của mình. Trên da thịt còn lưu lại chút nhiệt độ ấm áp khác thường kia.

"Xú tiểu tử. . ."

Editor: Trời ạ, không thể tin là tui lại edit chương này tận hai lần vì quên lưu :(((