Chương 19.2: Đánh nhau

Editor: Miền lạ

(tiếp)

Tạ Tùy cứ như vậy cầm ô. Cô đi đến đâu, cậu cũng đi theo đến đó. Toàn bộ thân thể Tịch Bạch đều được che chắn cẩn thận dưới tán ô, không một giọt nước mưa nào xuyên qua được.

Tịch Bạch trong lúc vô tình quay đầu liền bắt gặp bả vai Tạ Tùy ướt sũng. Áo khoác đã thấm nước một mảng lớn, tóc cũng ướt đẫm, nhìn thật chật vật.

Mà cậu ấy lại tỉnh bơ không hay biết gì.

Tịch Bạch nhếch miệng, bước lại gần Tạ Tùy một chút. Như vậy, cái ô sẽ che khuất cả hai người bọn họ.

Tạ Tùy nhận ra cô gái nhỏ tới gần, lại ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người cô. Đó là mùi hương chỉ thuộc về con gái, hoàn toàn khác với mùi mồ hôi của mấy nam sinh.

Đợi đến mẹt đã đầy lá khô, Tạ Tùy không muốn cô chạm vào, liền đem ô nhét vào trong tay Tịch Bạch. Sau đó, khom lưng bưng mẹt chạy đến thùng rác cách đó không xa.

Lúc Tạ Tùy trở lại, trang phục trên người đã hoàn toàn bị nước mưa làm ướt. Cậu không hề muốn lấy lại cái ô, cứ như thế mà bưng mẹt đứng ở trong mưa.

Tịch Bạch muốn che ô cho Tạ Tùy nhưng cậu lại lui về phía sau: "Không cần."

Dù sao cũng đã ướt rồi.

Tịch Bạch trong lòng thật sự không muốn rời đi, nhìn cậu nói lời cảm ơn.

Mưa to nặng hạt, Tạ Tùy ngay cả mắt cũng không mở ra nổi. Bỗng nhiên, cậu trầm giọng: "Tiểu Bạch! Cậu nghe cho rõ, về sau có làm những việc như thế này thì hãy đến tìm tôi. Tôi giúp cậu làm. Một chút điểm đó, lão tử cũng không tranh với cậu."

Tịch Bạch không hiểu chớp mắt.

Tạ Tùy cúi đầu nhìn đồ hốt rác dơ bẩn trong tay: "Tay cậu rất sạch sẽ, chỉ được dùng để kéo đàn violoncello. Những dơ bẩn, mệt nhọc này . . . Đều giao cho tôi đi."

Tịch Bạch trong lòng run rẩy một chút.

Nhất ngữ thành sấm.

Kiếp trước Tạ Tùy đem cô bảo vệ như tiểu công chúa. Cậu ấy vì cô mà làm hết thảy mọi việc. Những việc làm dơ bẩn, cực khổ, không thấy mặt trời . . .

**

Vào đông, ở trường học, Tạ Tùy ngồi bên cửa sổ dưới ánh mặt trời, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Hàng ghế sau, có mấy nam sinh đang xem di động. Trường học vừa phát trailer chiêu sinh. Trong trailer có hình ảnh Tịch Bạch làm thủ lĩnh hướng dẫn học sinh toàn trường tập thể dục. Video chỉ hai mươi mấy giây ngắn ngủi, hơn nữa còn là đặc tả trước ống kính.

Trên màn ảnh, cô gái có khuôn mặt trắng nõn, thần thái sáng lạn mỉm cười. Phía dưới ánh mặt trời, đôi mắt Tịch Bạch trong veo phá lệ sáng chói.

Các thiếu niên thấp giọng nghị luận.

"Tịch Bạch quá đẹp rồi!"

"So với chị gái mình, cô ấy còn đẹp hơn nhiều!"

"Đúng vậy, sớm biết như thế, lão tử lúc trước đã không theo đuổi chị gái cô ấy, đã vậy còn bị người ta chê cười. Lão tử trực tiếp theo đuổi Tịch Bạch, không phải được rồi sao!"

"Ha ha ha, đúng vậy! Diêu ca, anh theo đuổi Tịch Bạch khẳng định có hi vọng. Em gái này đâu có người nào theo đuổi đâu. Nói không chừng đã sớm đói khát rồi cũng nên!"

"Hiện tại cũng không chậm đâu. Cậu xem cô ấy đơn thuần như vậy, tư vị khẳng định không tồi."

...

Mấy thanh niên tụm lại nhắc tới nữ sinh hơn phân nửa chính là không có mấy lời tốt đẹp gì.

Tùng Dụ Chu dự cảm không ổn, nghiêng đầu nhìn qua. Quả nhiên, Tạ Tùy đã mở mắt.

"Tùy ca..."

Tạ Tùy đứng dậy đi tới đám người kia. Cậu đứng trước mặt tên nói năng lỗ mãng Diêu Vũ. Tay cầm cổ áo hắn ta, nhấc hẳn lên, nặng nề đè trên tường.

"Khuyên mày, cái miệng thúi của mày cả đời cũng không được nhắc đến hai chữ Tịch Bạch."

Khóe mắt cậu lộ ra sự ngoan tuyệt, ý tứ hàm xúc, xem ra chính là thật sự tức giận rồi.

Diêu Vũ trong nhà có tiền. Ngày thường trong lớp ỷ mạnh hϊếp yếu, cũng chưa bao giờ mất mặt thế này.

Hắn thoát khỏi ràng buộc của Tạ Tùy, cười lạnh: "Ơ, thì ra Tùy ca cũng coi trọng sao? Biết làm thế nào, xem ra chỉ có thể tự do cạnh tranh. Muốn đi WC so thử xem ai dài hơn không? Sau đó để Tịch Bạch lựa chọn."

Tùng Dụ Chu nhìn ánh mắt Tạ Tùy tràn đầy tơ máu, thầm nghĩ không ổn rồi. Cậu ta còn chưa kịp ngăn cản thì đã thấy Tạ Tùy trực tiếp nhấc chiếc ghế bên cạnh đập mạnh vào đầu tên Diêu Vũ!

Chỉ nghe một âm thanh trầm đυ.c, chiếc ghế vững vàng đập vào nơi đỉnh đầu cứng rắn của Diêu Vũ! Máu tươi từ sau ót và trên trán của hắn ta chảy xuống, cong vẹo như mấy con giun đất.

Tí tách, tí tách,. . . Máu tươi chảy xuống đọng lại thành vũng trên nền gạch men.

Toàn bộ phòng học an tĩnh hơn mười giây rồi lập tức nổ tung.

"Diêu Vũ chảy máu!"

"Cậu ta không sao chứ? Trời ơi, thật nhiều máu, mau gọi giáo viên!"

"Gọi giáo viên làm gì! Đưa đến phòng y tế!"

Diêu Vũ thậm chí còn chưa phản ứng kịp, một tay che đầu nhưng máu vẫn từ kẽ tay hắn chảy ra.

"Miệng chó của mày còn dám nhắc tên của cô ấy. Chính tao sẽ gϊếŧ chết mày."

Tạ Tùy lạnh lùng nói xong liền ném ghế, táo bạo quay người rời đi.

Trong lớp học, vài nam sinh ôm Diêu Vũ ra ngoài tòa nhà dạy học. Không ít học sinh lớp khác cũng chạy ra ban công xem náo nhiệt.

Ân Hạ Hạ vội vội, vàng vàng chạy về lớp, nhìn Tịch Bạch đang mải mê làm bài tập nói: "Nghe nói vừa mới nãy. . . Tạ Tùy đánh người đó!"

Ngòi bút của Tịch Bạch đột nhiên xoẹt một đường rất dài, cô quay đầu hỏi Ân Hạ Hạ: "Tạ Tùy từ trước đến nay không bao giờ ở trường học động thủ, lại càng không đánh bạn học. Có phải cậu nhìn lầm rồi không?"

Ân Hạ Hạ cũng nửa tin nửa ngờ: "Mình không tận mắt nhìn thấy, lúc nãy có người từ ban 19 đi ra. Tay che đầu, dưới đất chảy đầy máu. Nghe nói là Tạ Tùy làm. Bất quá, nghe cậu nói như vậy, mình cũng thật nghi ngờ, không biết thật hay giả?"

Tiếng chuông vào lớp vang lên, hai người cũng không thể thảo luận chuyện này nữa.

Tịch Bạch có chút không yên tâm. Sau khi tan học, lại chần chừ việc mở khoá xe. Thỉnh thoảng lại nhìn lên ban 19 ở lầu ba.

Ngày thường lúc này, đã có thể nhìn thấy thân ảnh cậu cầm bóng rổ đi ra nhưng hôm nay lại không thấy đâu.

Lúc Tịch Bạch đẩy xe ra khỏi nhà giữ xe thì nhìn thấy Tùng Dụ Chu và mấy nam sinh đi ra, Tịch Bạch đi qua đó: "Nghe nói lớp các cậu vừa có người bị thương?"

"Đúng vậy, chúng tôi mới từ phòng giáo viên. . ." Tương Trọng Ninh đang muốn mở miệng, lại bị Tùng Dụ Chu một phen kéo về phía sau, cản lại.

"Người đó đứng trên bàn để sửa bóng đèn. Không biết làm sao lại đứng không vững. Ngã cũng đáng. Không có chuyện gì đâu. Chỉ là vết thương nhỏ, không chết được."

Tịch Bạch gật đầu, cũng không hỏi nhiều. Cô nhìn phía sau bọn họ nhưng không gặp bóng dáng quen thuộc của người kia.

Tùng Dụ Chu nói: "Tùy ca hôm nay có chuyện, về trước rồi."

Cô ngượng ngùng thu ánh mắt về, thấp giọng nói vài câu với cậu ta nhưng không có hỏi về Tạ Tuỳ. Sau đó, cô ngồi lên xe đạp rời đi.

Tương Trọng Ninh không hiểu hỏi Tùng Dụ Chu: "Sao cậu không nói sự thật cho cô ấy biết? Tùy ca vì cô ấy mà đánh nhau, rồi bị xử phạt nữa?"

Tùng Dụ Chu liếc Tương Trọng Ninh: "Cậu dám đem những lời hạ lưu của Diêu Vũ nói với em gái thử xem? Có tin Tạ Tùy đánh thủng đầu cậu luôn không?"

Editor: Nghiêm trọng rồi đây!