Chương 19.1: Đánh nhau

Editor: Miền lạ

Chương 19. đánh nhau

"Tôi có thể cưỡng hôn cậu được không?"

Mặc dù Tạ Tuỳ đang trưng cầu ý kiến, nhưng mà cậu hoàn toàn không nghĩ đến sẽ chờ câu trả lời của cô.

Tịch Bạch trơ mắt nhìn thiếu niên đang cúi đầu định hôn mình, hoảng hốt nhắm hai mắt lại.

Trong mấy giây ngắn ngủi, Tịch Bạch vội lấy tay chặn miệng mình, tách rời nụ hôn của cậu.

Tạ Tùy hôn lên mu bàn tay nhỏ, da thịt mang lại cảm giác mềm nhẵn và lạnh lẽo. Cậu mở mắt nhìn cô. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt đen như mực của Tịch Bạch lộ ra sự phòng bị cùng kích động.

Tạ Tùy tựa hồ cũng không thèm để ý việc bị ngăn cách. Cậu lần nữa nhắm mắt lại, thâm tình hôn lên tay cô.

Một cỗ ấm nóng rơi trên mu bàn tay của Tịch Bạch.

Gió nhẹ thổi qua, lông mi thiếu niên có hơi run rẩy, cậu ấy cũng đỏ mặt sao?

**

Tịch Bạch dắt xe đạp trở về nhà, đôi chân đều mềm nhũn không còn tí sức lực để đạp nữa.

Gió lạnh thổi từng đợt cũng không thể làm bớt đi sự khô nóng trên mặt cô.

Đáng chết . . . Thuyền lật trong mương. Nụ hôn đầu tiên của cô thiếu chút nữa bị cậu ấy cướp đi.

Tịch Bạch vào sân, đem xe đạp đặt ở góc tường bên cạnh, nơi có những khóm dây leo xanh biếc. Xa xa, cô có thể nghe rõ tiếng khóc của Tịch Phi Phi ở trong nhà.

"Mẹ, con muốn tham gia buổi tiệc hằng năm. Mẹ gọi điện thoại nói với bà nội hãy để con cùng đi đi. Con xin mẹ mà, ô ô ô."

Tịch Bạch đẩy cửa vào, Tịch Phi Phi đang ngồi ở trên sô pha tay nắm chặt khăn tay, khóc đến lê hoa đái vũ, sưng cả hai mắt.

Cha mẹ ngồi ở bên cạnh chị ta, lo lắng an ủi: "Phi Phi, con đừng khóc, khóc đến trong lòng cha mẹ cũng khó chịu."

"Gọi cho bà nội, gọi ngay bây giờ!"

Đào Gia Chi đẩy đẩy Tịch Minh Chí: "Gọi đi, ông gọi điện mẹ đi. Dựa vào cái gì mà tiệc hằng năm Phi Phi của chúng ta không thể tham gia? Mẹ cũng không phải không biết, Phi Phi bị bệnh, nó không thể chịu thêm kí©h thí©ɧ nào."

Tịch Minh Chí cũng đồng ý, vội cầm di động gọi cho Tịch lão thái thái.

Sau một lúc lâu sau, ông bỏ di động xuống: "Tần trợ lý nói mẹ còn đang họp."

"Họp cái gì chứ, ngày nào chả họp. Em thấy mẹ chính là cố ý không tiếp điện thoại của chúng ta."

Tịch Phi Phi khóc lớn tiếng hơn.

Đào Gia Chi nói với Tịch Minh Chí: "Hay là ông tìm thời gian thích hợp, tự mình đi tổng công ty một chuyến năn nỉ mẹ!"

Tịch Minh Chí mày nhăn thành núi, vô cùng lo lắng: "Tôi mỗi lần đi tổng công ty, không phải báo hao hụt tài chính thì cũng không còn chuyện gì khác. Hiện tại lại vì chút chuyện nhỏ này đi cầu nhân tình, bản thân cũng chẳng còn cần bộ mặt này nữa rồi. Muốn đi thì bà đi đi, tôi không đi."

Tịch Phi Phi nghe vậy, bắt lấy tay Đào Gia Chi: "Mẹ, chỉ có mẹ có thể giúp con."

Đào Gia Chi hết cách, thở dài không lên tiếng.

Tịch lão thái là một người tâm cơ, chuyện đã quyết định rồi, dù bọn họ có van nài thì có thể thay đổi sao?

"Phi Phi à, vẫn là thôi đi. Buổi tiệc ở tổng công ty chắc là không đi được rồi. Con có thể đến công ty của cha mẹ dự tiệc cuối năm mà."

Tịch Phi Phi ghét bỏ: "Con mới không thèm đi cái công ty nhỏ xíu kia đâu! Có dọa người hay không chứ?"

Vừa nghe lời này, Tịch Minh Chỉ liền phát hỏa: "Như thế nào? Mày còn khinh thường cha mẹ mày đúng không?"

Đào Gia Chi lập tức xoa dịu: "Ai nha! Ông đừng ầm ĩ. Chính mình không có bản lĩnh, phát hỏa với con cái làm gì?"

"Hừ, tôi xem chính là bà nuông chiều nó quá mức nên nó mới thành cái dạng này!"

Tịch Bạch vô thanh vô tức vào nhà, cầm cặp sách chuẩn bị lên lầu: "Cha mẹ, con đã về. Còn lên phòng làm bài tập."

"Chờ một chút!" Đôi mắt Tịch Phi Phi đột nhiên nhìn Tịch Bạch: "Em đã đoạt đi vị trí của chị. Bà nội đã từng nói sẽ mời chị đến tham dự tiệc hằng năm. Tất cả là tại vì em náo loạn giành mất!"

Bước chân Tịch Bạch dừng một chút, cô thản nhiên nói: "Vốn là mời chị nhưng vì cái gì bà nội thay đổi chủ ý? Trong lòng chị không rõ ràng hơn sao? Nếu không phải chị cố tình gây sự, em có cơ hội này chắc?"

Lúc này, dì giúp việc trong nhà đem thuốc tới: "Đại tiểu thư, tới giờ uống thuốc rồi."

Tịch Phi Phi khóc náo loạn lên: "Mẹ! Bà nội không thích con. Con sống còn có ý nghĩa gì chứ? Con dứt khoát không cần chữa bệnh nữa!"

Đào Gia Chi hoảng hồn: "Phi Phi, con ngàn vạn lần không được có ý nghĩ như vậy. Đến, uống thuốc đi."

"Nếu nó không nhường cho con đến buổi tiệc ở tổng công ty, con sẽ không uống đâu!"

Tịch Bạch đứng ở trên bậc cầu thang, lạnh lùng nhìn chị ta biểu diễn.

Đào Gia Chi nói: "Bạch Bạch, con đi nói chuyện với bà nội thử xem. Chị gái con bệnh thành cái dạng này, con thân là em gái thì cũng nên giúp chị mình."

Tịch Bạch mặt không đổi sắc: "Bà nội nói trong buổi tiệc lần này sẽ có biểu diễn âm nhạc. Bà mời con đến kéo đàn violoncello, nếu mẹ không muốn con tham gia thì mẹ hãy đi nói chuyện với bà nội."

Đào Gia Chi cũng hết cách, gấp đến độ không biết làm thế nào mới tốt.

Tịch Phi Phi nói: "Em nói với bà nội, thân thể em hôm đó không khỏe, không đi được!"

"Chị, chị còn không biết mấu chốt của vấn đề nằm ở đâu. Tiệc hằng năm ở Tịch thị nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng chẳng ít người tham dự. Bà nội làm sao có thể mời hai chúng ta tham gia, chị biết vì cái gì không? Chị thử nghĩ xem, dù cho em không đi, chị cũng đi không được."

Cô bỏ lại những lời này, xoay người lên lầu, trở về phòng.

Tịch Phi Phi ở dưới khóc lóc ầm ĩ không ngừng, Tịch Bạch đeo tai nghe, xung quanh trong nháy mắt yên tĩnh trở lại. Cô cầm bài thi, bắt đầu làm bài.

Trùng sinh một lần, Tịch Bạch muốn nỗ lực thi đậu đại học S, ngôi trường tốt nhất cả nước. Cô nên vì chính mình trù tính mà không nên giống kiếp trước, vô tri vô giác tùy tiện thi một trường đại học tầm trung. Cuối cùng vẫn dựa vào gia đình, bị lấy hết cả máu. . .

Tịch Bạch chuyên tâm làm bài, tay đυ.ng đến cốc nước màu phấn hồng. Cốc đã cạn. Cô đứng dậy đi lấy ít nước ấm. Lúc ra khỏi cửa liền nhìn thấy Tịch Phi Phi dựa người trên tường, lạnh lùng nhìn mình.

Khóe mắt chị ta đỏ ửng, còn chưa lau sạch nước mắt, nhìn qua rất chật vật.

Ở trước mặt cô, Tịch Phi Phi không hề diễn trò, khôi phục dáng vẻ sẵn có: "Tịch Bạch, tại sao mày muốn cướp mọi thứ của tao?"

Tịch Bạch nắm chặt cốc nước: "Cái gì gọi là mọi thứ của chị?"

"Mày đoạt đi sự nổi bật của tao, còn đoạt đi cơ hội của tao! Thậm chí cha mẹ đã không giống như trước đối với tao yêu thương, chiều chuộng!"

"Chị cảm thấy mấy thứ này, nguyên bản nên thuộc về chị sao?"

"Tịch Bạch, mày không cần cảm thấy ủy khuất." Tịch Phi Phi dữ tợn cười lạnh nói: "Ba mẹ vì muốn truyền máu cho tao mới sinh ra mày. Sự tồn tại của mày chính là để phục vụ cho tao. Biết sao giờ? Mày không xứng làm em tao, mày căn bản chính là kho máu để cung cấp cho tao! Mày ngay cả người cũng không xứng làm! Mày chính là một con chó của nhà tao thôi."

"Chị nói chuyện cẩn thận. Chị đang vũ nhục em."

"Vũ nhục mày thì thế nào? Những thứ của tao hết thảy mày đều cướp đi. Hiện tại, tao chỉ có hai bàn tay trắng!Mày còn muốn thế nào?"

Tịch Bạch đi đến, vỗ nhè nhẹ lên khuôn mặt dữ tợn của chị ta.

Tịch Phi Phi hất tay cô ra.

"Tịch Phi Phi, nhiêu đây liền hai bàn tay trắng?"

"Mày có ý gì?"

"Ý của tôi là, nhiêu đây có là gì?" Tịch Bạch trầm giọng nói: "Chị ở chỗ này lấy đi hết thảy của tôi. Tôi sẽ làm cho chị phải chậm rãi phun ra từng cái, từng cái một."

Tịch Bạch nói xong xoay người trở về phòng, không hề xem phản ứng của chị gái.

Tịch Phi Phi sửng sốt, sau đó tựa như phát điên chạy xuống lầu: "Cha mẹ! Vừa rồi Tịch Bạch nói muốn gϊếŧ con! Mọi người. . . Mọi người mau đuổi nó đi! Con không muốn sống chung với nó!"

"..."

Cô ta náo loạn đã một lúc lâu, cha mẹ cũng chưa tới tìm Tịch Bạch, Tịch Minh Chí nói: "Phi Phi, cha đã hẹn trước với bác sĩ. Ngày mai, con cùng cha đi khám, được không?"

"Vì sao con phải đi gặp bác sĩ. Bác sĩ không phải nói bệnh tình của con đã ổn định rồi sao?"

"Là như vầy, đây là bác sĩ tâm lý."

Tịch Phi Phi trợn mắt há hốc mồm: "Cái gì. . . Mọi người cho rằng con bị điên rồi?"

Đào Gia Chi nghiêm nghị nói: "Phi Phi, tinh thần con rõ ràng là không bình thường. Nghe mẹ nói, ngày mai cùng cha con đi bệnh viện!"

"Con nói đều là sự thật! Tịch Bạch thật sự nói muốn gϊếŧ con!"

"Phi Phi! Con không cần tưởng tượng như vậy! Cha mẹ là người nhìn em gái con lớn lên. Tính tình nó như thế nào chúng ta rõ ràng hơn hết. Em gái con làm sao có thể nói những lời như vậy!"

Tịch Phi Phi thất vọng khóc chạy về phòng.

Tịch Bạch tựa lưng vào cánh cửa, hồi tưởng lại từng câu, từng chữ của Tịch Phi Phi.

"Cha mẹ vì chữa bệnh cho tao mới sinh ra mày."

"Mày căn bản chính là kho máu để cung cấp cho tao."

"Mày ngay cả người cũng không xứng làm, mày chính một con chó của gia đình tao thôi."

...

Chị ở nơi này lấy đi hết thảy của tôi. Một ngày nào đó, chị sẽ vì lời nói và việc làm của mình mà trả giá thật lớn.

Không ngoài dự đoán của Tịch Bạch. Năm phút sau, Tịch Phi Phi đã đăng weibo:

"Tịch Bạch, con tiện nhân kia! Tâm cơ mày thật sâu. Dám uy hϊếp nói muốn gϊếŧ tao, đã vậy còn ở trước mặt cha mẹ giả bộ làm người tốt! Bạch liên hoa tái thế cũng không bằng mày! Mày quá tiện! Tức chết tao! @Tiểu bé nhỏ Tiểu Bạch. Hãy giúp tôi mắng chết tiện nhân này, chó chết!!!"

Sau khi Tịch Bạch bị Tịch Phi Phi @, thông báo trong di động vẫn không ngừng gia tăng. Bình luận ngày càng nhiều, đa số là quần chúng vẫn không rõ chân tướng.

【 Là sao đây? Chị em mâu thuẫn sao? 】

【 Phi Bảo hôm nay bị gì thế, rất kỳ quái. 】

【 Hoài nghi bị trộm nick. 】

【 Phi Bảo, thật là cô sao? 】

【 Hình tượng nữ thần có chút muốn sụp đổ rồi. 】

【 Không phải chứ? Dù cho có mâu thuẫn nhưng hai người là chị em, cô cũng không nên mắng chửi người ta đi. 】

【 Còn kêu chúng ta giúp cô mắng chửi? Tịch Phi Phi đây chính là đem mọi người làm đầu súng sao? 】

...

Tịch Phi Phi ngày thường mang hình tượng nữ thần thánh khiết, trong sáng cho nên dòng weibo tiêu cực này vừa đăng y như một hòn đá lớn rơi xuống dòng sông yên tĩnh, các fans đều sợ ngây người.

Không có người nào nghe lời của cô ta đi chửi rủa Tịch Bạch. Ngược lại là các loại ngờ vực vô căn cứ, Tịch Phi Phi vì cái gì đã biến thành như vậy?

【 Gọi em gái mình là 'Tiện nhân', khó có thể tin được! 】

【 Tôi chỉ là người qua đường, xem xong rồi, tạm biệt. 】

Weibo đăng bất quá hơn mười phút, fan của Tịch Phi Phi đã mất đến hơn hai vạn!

Lúc này, Tịch Phi Phi mới ý thức được tình thế không đúng, cô ta nhanh chóng xóa đi.

Nhưng dòng weibo này sớm đã không biết bị bao nhiêu người chụp được. Rất nhiều fan chưa kịp nhìn đã tự động lên internet đi tìm: Tịch Phi Phi mắng chửi người.

Vì thế dòng chữ #Tịch Phi Phi mắng chửi người# trên Weibo trở thành đề tài nóng. Vài giờ sau, nó biến thành hot search, tất cả mọi người đều tò mò vào xem.

【 Tôi còn tưởng rằng cô ta thật sự giống như trên Weibo. Dáng vẻ thanh thuần năm nào nay còn đâu,haizzz. 】

【 Đều là giả dối cả thôi. 】

【 Không cho các người mắng Phi Bảo! 】

【 Phi Bảo của chúng ta chỉ là bị chọc tức mà thôi. 】

【 Bắt gặp hai tên chân chó fan cuồng lầu trên. 】

【 Xem cho rõ ràng, cái người gọi là nữ thần gì đó mở miệng tiện nhân, ngậm miệng chó chết. Nội tâm không biết có bao nhiêu dơ bẩn mới có thể nói ra được những lời như vậy! 】

...

Tịch Phi Phi cả một đêm cầm di động. Hai tay run rẩy nhìn người khác nghi ngờ, chửi rủa bản thân. Lúc trước, cô ta làm những chuyện này với An Khả Nhu. Hiện tại, đã bị báo ứng ở trên người mình.

Một đêm chưa chợp mắt.

Sáng ngày thứ hai, cô ta rốt cuộc cũng áy náy thanh minh:

"Ngày hôm qua bởi vì trạng thái mình không được tốt nên ảnh hưởng tâm tình. Mình xin giải thích với . Mọi người hãy vì mình là bệnh nhân mà hãy tha thứ cho mình lần này. Về sau, mình sẽ không mắc phải sai lầm như thế nữa."

【 Yêu thương Phi Bảo, sự việc đã qua thì cho qua đi. không trách cậu. 】

【 Đúng vậy, ai cũng có lúc tâm tình không tốt. Chúng mình có thể hiểu. Những người mắng chửi người ta kia yên tĩnh chút đi. Phi Bảo cũng không phải thánh nhân. 】

【 Cô tốt nhất nên xin lỗi em gái mình kia kìa. 】

【 Đúng vậy, mặc kệ hai người có mâu thuẫn gì, cô cũng không nên mắng chửi em mình. 】

【 Hình tượng nữ thần đã sụp đổ. 】

...

Tịch Phi Phi vẫn không giải thích với Tịch Bạch. Người theo dõi cô ta cũng vơi đi mấy vạn nữa. Những fan còn ở lại đối với cô ta cũng thật thất vọng. Đồng thời, cũng không thiếu người qua đường ở lại xem náo nhiệt.

Vì để bù lại những tin tức tiêu cực mấy ngày qua. Tịch Phi Phi liên tục đăng những dòng tin mang năng lượng tích cực. Không phải đi ăn mỹ thực, chính là đi dạo phố. Biểu hiện bản thân yêu đời như thế nào.

Bất quá, mắt thường có thể thấy được lượng bình luận trên Weibo của cô ta thấp xuống rất nhiều, không bằng một phần ba của quá khứ. Hơn nữa, bình luận cũng không còn hài hòa như trước, có không ít châm chọc khıêυ khí©h.

Tịch Bạch không nghĩ những bố trí của cô sụp đổ nhanh như vậy. Cô cảm thấy, kỳ thật không cần tự mình ra tay cũng có ngày Tịch Phi Phi sẽ tự hại chết chính mình.

**

Cuối thu, trời mưa tí tách, nhiệt độ cũng giảm theo. Rất nhiều học sinh đều mặc áo len hoặc áo bông, khoác ngoài là áo bành tô đến trường.

Giang Thành nhiều núi, cũng nhiều sông ngòi. Vào đông, không khí có chút ẩm ướt và lạnh lẽo.

Những cơn gió thổi qua, lá khô vàng trên cây chốc chốc lại rơi xuống đất.

Vì thế, hai tiết cuối của buổi chiều thứ sáu, trường học tổ chức cho học sinh tiến hành tổng vệ sinh. Học sinh có thể chủ động báo danh, cuối năm còn có thể được cộng điểm hạnh kiểm.

Tịch Bạch cùng nhóm bạn của mình chủ động báo danh tham gia tổng vệ sinh. Các cô gái được an bài quét tước hoa viên của trường học.

Ân Hạ Hạ một tay xách thùng, một tay cầm khăn chà lau pho tượng Lỗ Tấn đặt giữa những chậu hoa kế bên hồ nước nhỏ.

"Tiểu Bạch, xem nè!"

Ân Hạ Hạ nhặt một mớ hoa rơi, đặt trên tay pho tượng điêu khắc Lỗ Tấn.

Tịch Bạch vui vẻ cười cong eo, cô đi qua phủi lá rụng và những đóa hoa trên pho tượng: "Cậu làm như vậy là không tôn trọng thánh hiền."

"Làm gì có."

"Đừng nghịch nữa, mau làm việc đi."

"Đi."

Tịch Bạch cầm chổi đi đến con đường mòn bên cạnh hoa viên. Bởi vì đêm trước dạ vũ, con đường nhỏ ẩm ướt, không ít lá khô và hoa rơi xuống lưu lại khắp nơi.

Tịch Bạch cúi người, tỉ mỉ quét tước.

Tạ Tùy cùng mấy anh em mang theo bóng rổ đi tới sân thể dục, lúc lơ đãng nghiêng đầu liền nhìn thấy cô gái nhỏ.

Cô mặc áo khoác bằng lụa, tay áo vén đến cổ tay lộ ra cánh tay trắng hồng, những sợi tóc vén ra sau tai, khuôn mặt nhu thuận nhìn càng thêm rõ ràng.

Được màu xanh biếc của cây cối phía sau làm nền, ngũ quan cô gái nhỏ càng thêm trong suốt.

Rất ngoan.

Tạ Tùy kìm lòng không đậu nhấc bước đi qua. Phía sau, Tùng Dụ Chu lớn tiếng hô: "Tùy ca, buổi tối còn có việc đó."

"Tôi sẽ đến."

"Vậy được, cậu đừng đến muộn." Tùng Dụ Chu cảm thấy lo lắng nói: "Đến muộn bị phạt tiền!"

"Biết."

Tịch Bạch một bên quét rác, một bên lấy di động ra mở nhạc. Vì đeo tai nghe nên cô không biết phía sau truyền đến tiếng huýt sáo.

Thẳng đến khi cô quay đầu, mới nhìn thấy Tạ Tùy ngồi xổm trên bồn hoa ẩm ướt. Trong tay cầm điếu thuốc, ở xa xa nhìn cô, không biết đã nhìn bao lâu rồi.

Tịch Bạch gỡ một tai nghe ra, không hiểu hỏi: "Cậu ở nơi này làm cái gì?"

"Nhìn không ra?"

Cậu ấy hút thuốc.

Tịch Bạch thăm dò: "Có camera ở đây, cậu sẽ bị quay lại."

Tạ Tùy từ trên bồn hoa nhảy xuống, đem tàn thuốc nghiền nát dưới đất bùn: "Cảm ơn đã nhắc nhở."

Bầu trời lại đổ mưa nhỏ.

Tạ Tùy nói: "Trời mưa."

"Ừm."

Tịch Bạch đem mũ chùm kín đầu.

Tạ Tùy trợn trắng mắt: "Cậu thật đúng là học Lôi Phong làm việc chăm chỉ."

"Mình muốn được thêm điểm hạnh kiểm."

Tịch Bạch cẩn thận đem lá khô trên mặt đất toàn bộ quét vào mẹt. Sau đó, cô bưng lên đổ vào thùng rác.

Tạ Tùy đi tới, cậu muốn tiếp nhận chổi trong tay cô, Tịch Bạch lui về sau hai bước, không có cho cậu.

"Làm gì?"

"Còn có thể làm gì! Giúp cậu."

Tịch Bạch hoài nghi hỏi: "Cậu muốn giành điểm hạnh kiểm của mình?"

"..."

Ai mẹ nó cậu muốn một phân điểm vớ vẩn đó.

Tịch Bạch không chịu để cậu làm giúp. Tạ Tùy thở phì phò trở lại dưới tàng cây, đứng nhìn cô: "Tôi phải đi, buổi tối còn một trận quyền anh."

"Ừm."

Tạ Tùy đi hai bước, hạt mưa tựa hồ có hơi lớn một chút thì phải. Cậu nhíu mày, dừng vài giây, sau đó vội vàng đi nhanh hơn.

Nửa giờ sau, Ân Hạ Hạ hỏi Tịch Bạch làm xong chưa, Tịch Bạch hồi phục tinh thần nói: "Mình còn phải làm thêm lát nữa. Trời đang mưa, nếu cậu kết thúc rồi thì đi trước đi, không cần chờ mình."

Ân Hạ Hạ: "Được rồi, mình về trước viết tác nghiệp. Tối hôm nay, khẳng định viết không xong đây!"

Tịch Bạch: "Mau đi đi."

Cô tắt điện thoại.

Màn hình khóa phản chiếu loáng thoáng bóng đen dưới khí trời âm u, có ai đó cầm một chiếc ô màu lam.

Tịch Bạch kinh ngạc ngẩng đầu, chẳng biết từ lúc nào, Tạ Tùy đã đứng ở sau lưng cô, một tay để vào túi quần, tay còn lại cầm ô che, nhíu mày nhìn cô.

"Sao lại trở lại?"

"Cậu sao lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, nhanh quét đi."

"Không phải. . . Mình có mặc áo mưa, cậu không phải còn có việc sao?"

"Cậu còn nói nhảm nữa, lão tử sẽ đoạt điểm hạnh kiểm của cậu."

Tạ Tùy nói xong liền muốn đoạt cây chổi trong tay cô. Tịch Bạch vội vàng lắc mình tránh đi, cúi người tiếp tục quét rác: "Để mình tự quét."