Chương 20: Nghỉ học

Editor: Miền lạ

Chương 20. Nghỉ học

Hai ngày sau, Tịch Bach từ miệng mọi người mà biết được sự thật. Ban 19 có người bị thương, Tạ Tùy cũng không thoát khỏi liên quan.

Về phần nguyên nhân. . . một đám nam sinh ánh mắt mập mờ, không chịu nói hoặc là dứt khoát che miệng cười trộm, hỏi không có kết quả gì cả.

Nhắc đến cũng thật kỳ quái, khi xưa Tịch Bạch luôn tránh né Tạ Tùy như tránh ôn dịch. Ở trong trường cũng sợ gặp mặt nhau. Hiện tại, ngày nào Tịch Bạch cũng đi đến sân bóng rổ hỏi thăm nhưng ngay cả bóng dáng Tạ Tùy cũng không thấy.

Ngược lại, luôn ngẫu nhiên nhìn thấy bọn Tùng Dụ Chu chơi bóng.

Tịch Bạch xác định căn bản mấy ngày nay Tạ Tùy không có ở trường học. Cô gửi cho cậu ấy rất nhiều tin nhắn nhưng một câu Tạ Tùy cũng không trả lời.

Tịch Bạch thực phiền lòng, cô nhắn thêm một tin nói rằng nếu không trả lời, vậy thì cả đời đừng trở về nữa.

...

Mấy ngày nay, Tạ Tùy quả thật không đến trường. Thầy chủ nhiệm đã bảo cậu không cần đến trường nữa.

Ban ngày, Tạ Tùy ở phòng trọ ngủ một giấc cho đến tận chiều. Buổi tối thì cậu đi đến phòng đánh quyền anh. Sinh hoạt vô cùng rối loạn. Trạng thái tinh thần vì vậy cũng vô cùng không ổn.

Vừa đánh bại một người khiêu chiến hạng cân 75 kg, Tạ Tùy mệt mỏi đi xuống đài, lấy di động ra.

Trong di động có ba cuộc gọi nhỡ từ Tùng Dụ Chu. Cậu nhổ ra một ngụm nước miếng có chút máu tanh rồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về. Lúc này, chuông điện thoại lại vang lên, cậu bắt máy.

"Cuối cùng cậu cũng tiếp điện thoại!"

"Chuyện gì?"

Hắn một tay mặc T-shirt, tay còn lại cầm áo khoác, đi ra từ phòng thay quần áo.

"Cậu định bao giờ mới về trường học?"

"Không về, như thế nào rồi?"

"Mấy ngày này đều tốt. Nên trở về thôi, chẳng lẽ cậu thật muốn nghỉ học?"

"Cậu cảm thấy tôi đùa giỡn với cậu?"

"Không phải! Cậu đừng hành động theo cảm tính như thế!"

Tạ Tùy hoạt động bờ vai nhức mỏi của mình một chút, bình tĩnh nói: "Thừa cơ hội lần này. Bỏ thôi. Tôi ra ngoài kiếm tiền làm ăn."

"Không nói cái này nữa. Mấy ngày nay, Tịch Bạch ban 1 vẫn hỏi thăm tin tức của cậu ở khắp nơi. Trọng Ninh, Tiểu Dục, còn có Từ Dương đều bị cô ấy tìm đến. Nhưng họ không dám nói thật. Tóm lại, cậu tốt xấu gì cũng phải nhắn một tin cho người ta chứ."

Trong con đường nhỏ hẹp, Tạ Tùy bỗng nhiên dừng bước.

Cậu tựa vào vách tường, gục đầu xuống cười khẽ một tiếng: "Cô ấy tìm các cậu hỏi thăm tôi?"

Còn âm thầm tìm cậu, rất thông minh.

"Cậu đang rất vui vẻ đúng không?" Tùng Dụ Chu nghe được giọng điệu sung sướиɠ của Tạ Tùy qua điện thoại, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Dù sao cậu nên sớm trở về đi. Đừng nói nghỉ liền nghỉ. Dù cho cậu có muốn như thế, trường học cũng chưa chắc đồng ý."

Tạ Tùy cúp điện thoại, mặc áo khoác bước ra ngoài.

Vào cuối thu, Giang Thành nhiều mưa và nắng ấm, những hạt mưa nhỏ vỗ về trên mặt tựa như những hạt sương nhỏ lấm tấm.

Bất quá trời thật sự lạnh đến thấu xương.

Tạ Tùy mặc áo T-shirt đơn giản bên trong, bên ngoài là một chiếc áo khoác jacket đen. Cậu mở khóa xe đạp liền chạy về nhà.

Vừa xuống cầu, đến con sông quen thuộc, cậu đưa mắt nhìn xa xa bỗng thấy bóng dáng một cô gái đứng trước cửa tiệm sửa xe.

Cô mặc một chiếc áo nhung màu trắng, trông rất giống lông cừu. Tay cầm một túi đựng sách rất nặng. Cô gái thò đầu ngó nghiêng, ngó dọc như đang đợi ai đó.

Tạ Tùy đem xe đạp đặt ở cửa hàng bên cạnh. Đi đến nắm tay cô bước vào trong tiệm.

Cậu dắt cô đi sâu vào tiệm sửa xe, đến tận cửa sau. Lại đi qua con hẻm tràn ngập dầu máy rỉ sét mới đến dãy phòng cho thuê.

"A, Tạ Tùy, cậu đi chỗ nào vậy?"

Cậu không đáp lại, trực tiếp mang Tịch Bạch đi đến lầu ba.

"Cạch" một tiếng, cậu lấy chìa khóa mở cửa phòng ra.

Tạ Tùy đi vào nhưng Tịch Bạch vẫn đứng ở đó. Vì thế, cậu lại mở cửa phòng rộng ra một chút.

Tịch Bạch vốn chỉ là muốn hỏi một chút tình huống của cậu lại không nghĩ bị cậu ấy lôi kéo đến. . . đến tận cửa nhà.

"Mình không đi vào đâu." Trong mắt thiếu nữ lộ ra sự phòng bị: "Mình đến đây chỉ để xem cậu thế nào mà thôi."

Cậu còn sống, là tốt rồi.

"Đến cửa nhà lại không vào? Như thế nào, sợ tôi lại 'khi dễ' cậu?"

Tạ Tùy cố ý nhấn mạnh hai chữ "Khi dễ", lời nói mập mờ không rõ.

Tịch Bạch bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, nghĩ mình còn có lời muốn nói liền theo cậu bước vào.

"Rầm" một tiếng, Tạ Tùy đóng cửa phòng lại. Âm thanh này khiến tâm tư cô gái nhỏ cũng thấp thỏm theo.

Căn phòng cho thuê nhỏ hẹp, một không gian để tiếp khách, một giường đơn đặt trong góc hướng Đông Nam. Nội thất vô cùng đơn giản, toàn những vật dụng cần thiết, không có bất cứ vật phẩm, thiết bị đồ điện nào. Vỏn vẹn chỉ có thể thỏa mãn nhu cầu sinh hoạt hằng ngày.

Tịch Bạch chân tay luống cuống đứng ở một góc trong phòng.

Tạ Tùy thu dọn toàn bộ tạp chí đua xe trên sô pha, sau đó lại đem mấy lon bia trên bàn và gạt tàn thuốc vứt vào thùng rác.

"Ngồi đi."

Tịch Bạch chần chờ ngồi xuống. Sô pha này nhìn qua cũng rất xưa cũ. Lớp da màu đen đã phai màu theo năm tháng.

Nhưng rất mềm mại.

Tạ Tùy mở cửa sổ, những cơn gió nhè nhẹ thổi vào.

Bên ngoài khung cửa sổ bằng thủy tinh là tán lá xum xuê của cây đại thụ Hương Chương.

Cậu mở tủ lạnh thì phát hiện bên trong trống rỗng, không có gì cả, cũng chẳng có cái gì có thể dùng để chiêu đãi cô.

"Tôi ra ngoài mua chút đồ ăn, cậu. . ."

Tạ Tùy nghĩ nghĩ, chỉ vào bàn nói: "Cậu có thể ở đây làm bài tập."

"Không cần đâu, Tạ Tùy." Tịch Bạch vội vàng đứng dậy nói: "Mình không được ở lại quá lâu, mình phải về liền."

Tạ Tùy không có cố gắng giữ cô lại. Cậu đến ngồi cạnh cô, chân tùy ý duỗi thẳng: "Nghe nói cậu hỏi thăm về tôi?"

Tịch Bạch nhếch miệng, lòng thầm than không phải cậu ấy không đến trường sao? Chuyện gì cũng biết. Tịch Bạch mỗi khi hỏi thăm, đều rất cẩn thận dặn dò đối phương giữ bí mật.

"Mình nghe nói cậu đánh người mà chuyện này hình như có liên quan đến mình."

"Không liên quan đến cậu." Tạ Tùy thề thốt phủ nhận: "Tôi chỉ không quen nhìn khuôn mặt ngu si của tên đó. Cậu đừng đứng, ngồi đi."

Tịch Bạch đến bên sô pha ngồi xuống. Ngón tay trắng niết nhẹ quần bò của mình, lo lắng hỏi: "Trường học xử phạt cậu như thế nào?"

Tạ Tùy khóe mắt câu không quá nghiêm chỉnh mỉm cười: "Như thế nào, quả nhiên lo lắng cho tôi?"

"Không phải, không phải như vậy. Mình chỉ hỏi một chút, bởi vì nghe nói là bởi vì mình. . ."

Tạ Tùy ngẩng đầu nhìn cô. Làn da Tịch Bạch quả thật rất trắng, đến nỗi những tia máu đều hiện lên rất rõ ràng. Con ngươi đen như mực, đôi môi hồng nhuận ngọt ngào. Xinh đẹp đến nỗi làm người ta bất chấp phạm tội.

Tạ Tuỳ xoa xoa cánh mũi, nói ra: "Đừng nghe những lời ngu ngốc, vô nghĩa của trường học. Việc này không liên quan đến cậu. Lão tử sẽ không vì nữ nhân mà đánh nhau."

Cô trầm thấp "Ồ" một tiếng.

Cậu lại bổ sung: "Lại nói, cậu bây giờ còn chưa phải là nữ nhân của lão tử."

"..."

Tịch Bạch sửa sang lại túi đựng sách, đứng lên nói: "Tạ Tùy, nếu cậu đã không có gì thì nên sớm về trường học đi, đừng chậm trễ học tập."

Tạ Tùy đứng dậy nhìn cô: "Cậu rất nhớ tôi, muốn tôi về trường học?"

Cô không biết trả lời như thế nào, đơn giản không lên tiếng.

Tạ Tùy bước lên một bước, chắn trước cửa. Không gian nhỏ hẹp, ánh đèn mờ ảo càng làm người ta thêm bối rối. Cậu cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, ôn nhu hỏi: "Tôi đọc sách không được, càng không phải là người có văn hóa gì. Cậu có ghét bỏ tôi không?"

"Cậu nói chuyện này để làm gì"

"Tôi muốn nghỉ học."

Tịch Bạch đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu: "Cái gì?"

Tạ Tùy biểu tình gợn sóng, ánh mắt cụp xuống, đáy mắt tối đen lóe qua một tia ảm đạm: "Ngây ngốc ở trong trường đúng là quá lãng phí thời gian. Không bằng tôi sớm ra ngoài làm việc kiếm thật nhiều tiền. Cũng chẳng sợ đua xe, so với hiện tại chắc hẳn tốt hơn nhiều."

Nhưng lời cậu còn chưa dứt, bỗng nhiên cảm giác được tay Tịch Bạch đang siết chặt góc áo của mình.

"Tạ Tùy, cậu không thể nghỉ học."

"..."

"Mặc kệ thi đại học như thế nào, cậu nhất định phải học đại học. Nếu cậu không có ý định thi đại học, mình. . . Mình sẽ rất thất vọng về cậu."

Tạ Tùy nhíu mày, đôi mắt lộ ra một tia khó hiểu.

Tịch Bạch đột nhiên bị cậu nhắc nhở mới nhớ tới, cấp ba năm đó Tạ Tùy đã nghỉ học. Nguyên nhân không rõ nhưng cô biết sau khi Tạ Tùy nghỉ học thì việc kia mới phát sinh.

Nếu cậu có thể ngoan ngoãn mà ở trường học, sự việc phát sinh ngoài ý muốn ấy xác xuất xảy ra sẽ giảm bớt rất nhiều.

Tạ Tùy yên lặng nhìn cô gái.

"Cậu. . . Không muốn tôi nghỉ học?"

Tịch Bạch không biết trả lời như thế nào, ánh mắt nghiêng qua một bên, không dám nhìn thẳng: "Ý của mình là. . . Nếu không có bằng cấp, thật sự rất khó bước chân vào xã hội."

Tay Tạ Tùy đột nhiên đưa lên, dịu dàng chạm vào những sợi tóc che phủ hai má của cô.

Sau đó, cậu di chuyển bàn tay xuống gáy Tịch Bạch, kéo cô lại sát mình.

Dưới ánh đèn, nửa bên mặt của cậu chìm trong bóng tối, tiếng nói phát ra trầm thấp, hữu lực: "Cậu chỉ cần nói một câu. Tôi sẽ không nghỉ nữa. Tôi có thể vì cậu mà ở lại."

Tịch Bạch cảm nhận được cảm xúc nơi bàn tay Tạ Tùy chạm đến. Thân thể cô nhịn không được có chút mẫn cảm, run rẩy. . .

Thật lâu sau, cô rốt cuộc gật đầu.

Tạ Tuỳ cuối cùng cũng trút xuống được gánh nặng trong lòng. Linh hồn khô hạn nháy mắt trở nên rực rỡ, tràn đầy sức sống.

Cậu cố nén xúc động muốn hôn cô gái của mình. Làn da cô thật mềm mại. Bàn tay cậu không tự chủ bất giác lại vuốt ve gương mặt cô một lần nữa, giống đang âu yếm một con mèo nhỏ.

"Tôi có thể hay không..."

"Không thể! Mình, mình phải đi!"

"Tôi đưa cậu về."

Tạ Tùy xoay người lấy áo khoác nhưng Tịch Bạch lại tự ý mở cửa chạy mất: "Không, không cần!"

Cậu đi đến cạnh cửa, ngắm nhìn bóng dáng cô gái chạy trối chết phía xa.

Hơi ấm còn lưu lại trên tay thật mềm mại. Xúc cảm mà cậu chưa từng trải nghiệm qua.

Tạ Tuỳ không thể khống chế bản thân mà tưởng tượng xa vời. Nếu một khắc kia cậu có được cô thì sẽ là một loại vui thích cực hạn đến nhường nào.

**

Hai ngày sau, Tạ Tùy trực tiếp vào phòng làm việc của hiệu trưởng.

Đức Tân Cao Trung là trường tư, cơ sở vật chất đều vô cùng hiện đại. Phòng làm việc của hiệu trưởng lại càng xa hoa. Máy điều hòa đều tự động hóa. Tất cả nội thất đều được làm bằng gỗ lim sang quý.

Hiệu trưởng họ Trần, tên là Trần Chấn Hằng. Ông ta khoảng hơn năm mươi tuổi, thân hình không quá béo, người mặc bộ tây trang phẳng phiu, nhìn qua vô cùng có tinh thần. Khí thế cũng không hề kém cạnh với những lão tổng của các tập đoàn kinh tế lớn ở trên TV nhưng khác biệt hơn cả là trên người ông có thêm một cổ phong độ của người trí thức.

Nơi đây chỉ dùng thực lực để đi lên. Đức Tân Cao Trung được xem như là ngôi trường quý tộc theo mô hình quản lý xí nghiệp.

"Đến đây đi, nói suy nghĩ của con xem nào." Trần Chấn Hằng chỉ vào bức ảnh chụp chung của hai nam nhân được treo trên tường, sau đó nhìn Tạ Tùy: "Trước mặt cha con, đem suy nghĩ của mình nói cho rõ ràng."

Tạ Tùy nhìn ảnh chụp trên tường.

Trong ảnh chụp, Trần Chấn Hằng đứng bên cạnh một nam nhân. Cả hai đều cười rất tươi, người đó chính là cha của Tạ Tùy.

Tạ Tùy lạnh lùng nói: "Tôi có ý kiến gì sẽ tự mình đi vào trong nhà giam nói với ông ta. Không cần thiết đối với một tấm ảnh chụp diễn trò."

"Đi nhà giam?" Trần Chấn Hằng bất mãn nói: "Nghe nói con cũng đã mấy năm không đi đến đó thăm cha con."

"Đây là chuyện của tôi, không cần ông quan tâm."

"Ta là bạn của cha con." Hiệu trưởng Trần tăng giọng: "Ta đã đáp ứng ông ấy nhất định phải quản con."

Tạ Tùy lộ ra nụ cười lạnh: "Trước khi ông ta ngồi tù, cần người làm nhân chứng. Sao lúc đó không thấy bạn bè như ông đứng ra?"

"Tạ Tùy, chuyện của người lớn con không hiểu đâu. Cha con phạm tội này đủ để xử tử hình. Ông ấy có thể giữ lại cái mạng này chính là ta đã âm thầm giúp đỡ. Con đừng không hiểu chuyện như vậy!"

Tạ Tùy đã không muốn nhắc đến chuyện cha mình ngồi tù. Trần Chấn Hằng đương nhiên lại càng không muốn chạm đến chuyện năm đó, chỉ nói ra: "Nhà Diêu Vũ cũng không phải dễ dàng đắc tội, tiền thuốc men trường học đã chi nhưng con cũng phải ra mặt xin lỗi. Bằng không nhà bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhất định nói với nhà trường đuổi học con."

"Xin lỗi là không có khả năng."

"Tạ Tùy, con không cần cố chấp như vậy!" Hiệu trưởng Trần nóng nảy: "Nếu không phải cha con giao phó, ta có thể nhịn con như vậy? Lúc trước ta đáp ứng cha con nhất định phải để con học đại học. Nếu bây giờ còn bước ra khỏi cổng trường. Con vĩnh viễn chỉ là cặn bã của xã hội, bị người ta xem thường. Con có hiểu hay không? Xã hội này không phải dựa vào vũ lực để giải quyết vấn đề, nó dựa vào thực lực cùng quyền thế!"

Tạ Tùy nắm chặt tay.

Con vĩnh viễn chỉ là cặn bã của xã hội, vĩnh viễn bị người ta xem thường. . .

Cô ấy cũng sẽ khinh thường mày. . .

"Con đi xin lỗi với Diêu Vũ, việc này liền coi như xong."

"Chuyện này thì không thể, tôi sẽ suy nghĩ biện pháp để giải quyết."

Tạ Tùy xoay người rời khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng.