Chương 9

"Trữ Cửu, không cần hết lần này đến lần khác thử thách tính nhẫn nại của tôi. Chuyện như vậy cô làm bao nhiêu lần rồi còn ngại ít sao?"

"Tại sao em phải thừa nhận chuyện em chưa từng làm qua? Cô ta mà đáng giá để em ra tay sao? Cô ta xứng đáng sao?"

"Trữ Cửu, tôi không muốn nhìn thấy một Phương Vu thứ hai." Nhìn dáng vẻ phản kháng của Trữ Cửu, con ngươi đen láy của Hạ Phong lóe lên một tia nghi ngờ, nhìn qua thập phần âm trầm.

Cái tên quen thuộc xuất hiện trong đầu, sắc mặt Trữ Cửu đột nhiên trở nên khó coi. Hai tay nàng run lên, hơi thở cũng không ổn định. Nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng đã đè xuống tất cả tâm tình. Trữ Cửu nâng lên khóe miệng, bình tĩnh vô sự đáp trả, hai mắt vẫn nhìn khuôn mặt vì thịnh nộ mà đỏ lên của Hạ Phong, "Hạ Phong, mọi chuyện anh đều biết."

(*): bình tĩnh vô sự - như không có chuyện gì xảy

Ý tứ hiển nhiên ám chỉ việc hắn đã biết sở tác sở vi của nàng, nhưng chưa bao giờ ngăn cản, coi như hắn cũng không phải kẻ tốt lành gì.

(*): sở tác sở vi - hành động đã thực hiện

"Hạ Phong, nếu em muốn khi dễ một người, tuyệt đối sẽ không chỉ là nhốt cô ta lại. Như vậy thì có chút không hả giận." Trữ Cửu cười cười, vòng qua người Hạ Phong, đi tới trước mặt Tô Diệp. Nàng quay đầu nhìn Hạ Phong còn đang đứng trong phòng, "Đối xử với người mình không thích, Hạ Phong, anh có biết em sẽ làm gì không? Sẽ giống như bây giờ ——" Trữ Cửu quay đầu, mặt không cảm xúc nhìn Tô Diệp đứng trước mặt nàng. Nàng thu liễm nụ cười trên môi, dưới ánh mắt hoảng sợ của Tô Diệp, nâng tay phải, nhằm vào má trái của Tô Diệp hạ xuống một cái tát ——

"Trữ Cửu!"

"Bốp!"

Tiếng tát tai thập phần giòn giã, so với cái tát vừa rồi của Hạ Phong, chỉ có hơn chứ không kém.

Nghiêng đầu, nhìn Tô Diệp một tay bụm mặt, lộ ra dáng vẻ sợ hãi, Trữ Cửu cười thật dịu dàng, "Đau không?"

Trữ Cửu nhẹ giọng hỏi, biểu tình ôn nhu, một chút cũng không giống như khuôn mặt lạnh lùng đã tát cô ban nãy. Đối mặt với câu hỏi của nàng, Tô Diệp lui về phía sau hai bước, không dám trả lời.

"Không phải muốn cáo trạng sao? Nhiều người như vậy thấy tôi đánh cô, nếu bây giờ cô cáo trạng, tôi thật sự không có cách nào phản bác nha ~" mắt lạnh nhìn biểu tình của Tô Diệp, Trữ Cửu xem thường hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

[ Nhiệm vụ 6 hoàn thành ]

Quẹo qua khúc ngoặt hành lang, Trữ Cửu mới cúi đầu liếc nhìn tay phải hơi tê tê, mím môi.

Đôi khi đánh người, không chỉ tổn thương người khác, mà còn tổn thương bản thân.

. . .

"Còn đau không?" Đưa tay vuốt ve má trái vì bị Trữ Cữu đánh mà hơi sưng đỏ của Tô Diệp, Hạ Phong hỏi một câu. Tròng mắt đen sâu thẳm không rõ đang ẩn chứa tâm tình gì của hắn khiến Tô Diệp có chút nhìn không thấu, thế nhưng cô vẫn mơ hồ nghe được sự quan tâm trong giọng nói lạnh nhạt của hắn.

Liếc mắt nhìn hắn, Tô Diệp lắc lắc đầu, lui về phía sau nửa bước, kéo dài khoảng cách với hắn.

Hạ Phong tới tìm cô, mang cô rời khỏi căn phòng nghỉ kia, lại một mực canh giữ bên người chờ cô tỉnh lại, Tô Diệp tất nhiên là rất cảm động. Khi cô giải thích việc mình bất ngờ bị người nhốt vào trong phòng nghỉ, phản ứng đầu tiên của Hạ Phong chính là liên hệ đến Trữ Cửu.

Tô Diệp còn nhớ rõ câu đầu tiên hắn nói, "Có phải do Trữ Cửu làm không?"

Hình như hình tượng của Trữ Cửu trong lòng Hạ Phong không tốt lắm. Lúc đó trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ như thế. Mãi đến khi Hạ Phong kích động chạy tới tòa nhà Hội Học Sinh, mãi đến khi Hạ Phong tát Trữ Cửu, Tô Diệp mới đột nhiên hiểu rõ: không phải không tốt lắm, mà là phi thường không tốt.

"Trữ Cửu chưa từng nhốt cậu ấy."

Sáng nay Trầm Hàng vừa tới trường đã nghe được những lời đồn đãi vô căn cứ liên quan đến Trữ Cửu, hắn chỉ biết ngày hôm nay sẽ rất không bình tĩnh. Thế nhưng buổi trưa đột nhiên bị mọi người bám hỏi mãi không tha, đến giờ mới có thể thoát thân.

Lúc hắn đi tới còn nghe có người nói Trữ Cửu bị đánh, khi nàng đi trên mặt còn in rõ dấu năm ngón tay.

"Ngày hôm qua lúc đóng cửa, Trữ Cửu lo lắng cậu ấy còn chưa rời khỏi nên đã lôi kéo tôi tìm phụ trong tòa nhà." Nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Hạ Phong, Trầm Hàng đè xuống lửa giận trong lòng, nói tiếp, "Hạ Phong, cho dù Trữ Cửu thật sự làm điều không tốt, cậu cũng không nên đánh cậu ấy."

Hạ Phong hơi sửng sốt, tựa hồ cảm thấy kinh ngạc vì chuyện tình không phải do Trữ Cửu gây ra. Vẻ mặt hắn y như vẻ mặt quái dị của một người vừa nhìn thấy mặt trời mọc lên từ phía Tây. Nhưng ai cũng biết mặt trời sẽ không mọc lên từ phía Tây. Hắn so với ai khác đều hiểu rõ thái độ làm người của Trữ Cửu, mặt ngoài nhìn qua ôn nhu, nhưng trên thực tế thì ý xấu đầy bụng.

Hạ Phong cũng không hiểu vì sao mình lại ra tay với Trữ Cửu nặng thế. Đã nhiều năm qua, cho dù có giận Trữ Cửu đến mức nào, Hạ Phong cũng sẽ không động tay động chân với nàng, càng đừng nói đến việc làm thế trước mặt nhiều người như vậy. Ngay cả khi Trữ Cửu suýt chút nữa đã ép chết người ta lúc trước, hắn cũng chưa đánh Trữ Cửu một lần. . . Hạ Phong nhíu mày, nhìn khuôn mặt ẩn chứa phẫn nộ của Trầm Hàng, gật gật đầu, "Tôi biết."

—— Trữ Cửu lo lắng cậu ấy còn chưa rời khỏi nên đã lôi kéo tôi tìm phụ trong tòa nhà.

Lời nói của Trầm Hàng vang lên bên tai, lặp đi lặp lại nhiều lần. Tô Diệp hơi kinh ngạc, nhưng này vẫn xa xa không bằng nỗi chấn động mà một cái tát của Trữ Cửu đã mang lại.

Cô vẫn luôn cho rằng Trữ Cửu chán ghét mình, những hành động ôn nhu kia vẻn vẹn chỉ để mê hoặc cô mà thôi. Quả nhiên sự thực cũng chứng minh như vậy, Trữ Cửu vô cùng chán ghét cô.

Một cái tát kia rất đau, không chỉ thân thể cảm nhận được đau đớn, trong lòng còn có một loại cảm giác rất khác biệt. Dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người bị phiến một bạt tai, Tô Diệp cảm thấy rất xấu hổ. Cô thuyết bất thanh đạo bất minh, chỉ biết bản thân bức bối, không muốn lại tiếp tục ở nơi đó.

(*): thuyết bất thanh đạo bất minh - nói không ra tiếng, nhìn không thấy đường

Dù cho người khác đều biết cô là một người vô tội bị liên lụy, Tô Diệp vẫn có cảm giác nhục nhã lạ kỳ.

. . .

Trữ Cửu không có mục đích lang thang ngoài đường, trên mặt còn lưu lại năm dấu tay, nhìn qua có chút chật vật. Sau khi rời khỏi trường, Trữ Cửu ngược lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, ít ra nhiệm vụ hôm nay coi như là xong rồi.

Nhìn xung quanh một lần, đường phố buổi chiều cũng không náo nhiệt. Ngẫu nhiên nàng mới nhìn thấy vài người, xơ xác tiêu điều, lượng người qua lại một chút cũng không nhiều bằng mấy ngày nghỉ.

Nàng tiện tay đẩy cửa một quán ăn, đi vào, ngồi lên ghế dài đối diện cửa sổ.

Dù là mở ra hay đóng lại, chiếc chuông gió treo lơ lửng trước cửa quán đều sẽ vì một cử động nhỏ mà tạo ra một âm thanh lanh lảnh. Tiếng bước chân tụm năm tụm bảy vang lên bên tai, Trữ Cửu thùy mâu, uống một ngụm cà phê.

"Một cái tát này không thể tính là oan ức." Một giọng nam trong trẻo vang lên bên tai, Trữ Cửu sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại, đập vào mắt nàng là một gương mặt với chiếc kính râm cỡ lớn. Hắn đội mũ lưỡi trai, kính râm che khuất gần phân nửa mặt. Giây phút nhìn thấy hắn, Trữ Cửu lập tức nhận ra hắn là ai.

Hắn là Ôn Lam, một thần tượng đang "hot", cái người mỗi ngày đều đi đến phòng đánh đàn kia.

Nhìn dáng dấp chật vật của Trữ Cửu, Ôn Lam nhẹ nhàng cười, thuận thế ngồi xuống trước mặt nàng.

Liếc mắt nhìn hắn, Trữ Cửu lạnh nhạt quay đầu, một chút cũng không thèm để ý tới hắn.

"Trữ Cửu, cô chẳng hề vô tội chút nào, nhưng lại giả bộ bày ra bộ dáng vô tội. . . Cũng thật là vô cùng thú vị, đại tiểu thư nguyên bản hung tàn nay cũng bắt đầu biết đánh vu hồi rồi sao?"

(*): vu hồi - vòng ra phía sau đánh vào sau lưng địch

[ Nhiệm vụ 7: Khiến nam thứ có hảo cảm với nữ chủ.]

Đôi lời tác giả:

Mỗi ngày đều có người muốn đem ta cắt lát! (#‵′) LOL!

Trữ Cửu không vô tội, ngược lại ta cho nàng đến chết cũng đen! Tô Diệp là M!