Chương 10

Mọi chuyện thật giống như một tràng hài kịch. Vốn tưởng rằng Trữ Cửu làm, nhưng bất ngờ đột nhiên nảy sinh, trong việc này Trữ Cửu lại đóng vai nhân vật vô tội nhất.

Nàng bắt nguồn từ ý tốt mới dẫn cô tới Hội Học Sinh. Trước đó Trữ Cửu cũng đã nhắc nhở, kêu cô chờ ở đầu cầu thang. Vì sao vào lúc ấy lại tin cái câu "Trữ Cửu tìm cậu" mà đi theo chứ? Hoàn toàn không nghi ngờ chút nào.

Chuyện xảy ra sau đó, thật ra căn bản không thể trách Trữ Cửu. Mọi trách nhiệm đều thuộc về cô, là do cô không nghe lời Trữ Cửu.

Dựa vào một câu nói của người khác mà cho rằng việc này là do Trữ Cửu tự mình gây ra, cũng thật là vô lý hết sức. Tô Diệp mày thật ngốc.

Lúc cô bước vào phòng học, bên trong cũng không có người. Tô Diệp trực tiếp đi tới chỗ ngồi, sắp xếp đồ đạc dưới gầm bàn. Nơi đó chứa đầy sách, từng quyển từng quyển chất đống thành một khối, lấp kín không gian bên dưới bàn, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ xíu ở chính giữa. Đáng lẽ ngoài rìa nên có đủ chỗ để Tô Diệp đặt một ít đồ lặt vặt, nhưng không biết tại sao, khi cô đẩy sách sâu vào hộc bàn lại đột nhiên nghe thấy một âm thanh, như thể có vật gì đó kẹt ở bên trong, làm cho cô không cách nào đẩy tiếp.

Tô Diệp ngẩn ra, cúi đầu nhìn xuống ngăn bàn, bất ngờ phát hiện một hộp thuốc mỡ. Cô sửng sốt, lấy hộp ra. Tên thuốc dán phía trên rõ ràng nói cho Tô Diệp biết đó là gì, là thuốc mỡ giảm sưng.

Tô Diệp theo bản năng sờ má trái một cái, có chút đau.

Cô quay đầu nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh. Trên bàn vô cùng sạch sẽ, góc trên cùng bên phải vốn viết tên Trữ Cửu bị một đống sách che khuất, trong ngăn bàn trống rỗng, không có ai để đồ gì. Trong đầu cô mơ hồ xuất hiện một ý nghĩ, có phải người khác đặt sai rồi hay không. . .

Mặt bàn của Trữ Cửu cũng giống như mặt bàn của cô, ở góc trên cùng bên phải có một tờ giấy trắng viết tên Trữ Cửu. Vì phòng hờ bị xé đi, nàng còn dùng băng dính dán lại cho chắc.

Cô thu hồi tầm mắt, nhìn nhìn mặt bàn của bản thân. Góc trên cùng bên phải đồng dạng viết tên Tô Diệp.

Là do nhận sai người, hay là. . . Tô Diệp đột nhiên nhớ tới bộ đồng phục bất ngờ xuất hiện ở chỗ ngồi của mình khi cô quay lại lớp học ngày hôm đó.

Chớp mắt một cái, Tô Diệp cẩn thận cất hộp thuốc mỡ đi.

"Nữ thần của mày bị đánh, không đau lòng sao?"

"Ngọa tào, đau lòng muốn chết. Hạ Phong ra tay thật độc ác. Hắn không đau lòng tao đau lòng nha! Thật là, rốt cuộc Trữ Cửu vừa ý hắn chỗ nào! Tao một lòng một dạ yêu thích nàng! Chỉ cần nàng quay đầu nhìn lại sẽ phát hiện tao vẫn luôn thủ hộ ở phía sau nha!"

(*): Ngọa tào - một dạng chửi thề, giống như mẹ kiếp.

"Mày thôi đi, cái gì mà thủ hộ, mày có trung khuyển được như Ôn Lam không? Yên lặng canh giữ phía sau Trữ Cửu, si tâm thủ hậu, ở địa phương nàng không thấy lặng lẽ giúp nàng thu thập tàn cục. Lại nói, Trữ Cửu yêu thật mù quáng. Ôn Lam có nơi nào không bằng Hạ Phong? So với khối đại băng sơn di động Hạ Phong kia hắn đã tốt tính lắm rồi. Hơn nữa Ôn Lam chỉ ôn nhu với mỗi nàng. Mày chắc chưa nhìn thấy, nhưng mỗi lần Trữ Cửu với Ôn Lam ở chung một chỗ, sự sủng nịch trong mắt Ôn Lam như muốn tràn ra tới nơi. . ."

(*): Si tâm thủ hậu - chờ đợi một cách khờ dại.

"Đầu óc mày bị bệnh à, Trữ Cửu với Ôn Lam mới gặp mặt có vài lần thôi chứ mấy?"

Ngẩng đầu nhìn ra ngoài, một nam một nữ đang đi tới phòng học. Cuộc đối thoại giữa hai người kia làm Tô Diệp hơi lưu ý.

"Cái này gọi là giàu trí tưởng tượng. Mà nói nè, nữ thần của mày cũng không tính là người tốt lành gì đi? Còn nhớ cái cô Phương Vu kia không? Suýt chút nữa ép chết người ta. Nếu không phải đến phút cuối Hạ Phong ngăn lại, sợ rằng Trữ Cửu giờ đã cõng tội danh gϊếŧ người trên lưng rồi ấy chứ?"

"Khi đấy đâu phải Trữ Cửu cố ý. Vả lại, người phụ nữ kia tự mình muốn nhảy lầu, liên quan gì đến Trữ Cửu? Trữ Cửu từ đầu tới cuối không hề buộc nàng đi nhảy lầu, là nàng cứ dùng việc nhảy lầu tới chèn ép Trữ Cửu."

"Mày cũng rõ não tàn. Tình trạng tinh thần của Phương Vu vào lúc đó kém đến như vậy là do ai tạo thành? Không phải là nữ thần của mày sao?"

Bọn họ đang nói cái gì? Nhìn hai người đang đi ngoài cửa, Tô Diệp cảm thấy đầu đau dữ dội. Hai người kia vẫn tiếp tục nói chuyện phiếm, nhưng khi họ nhìn thấy Tô Diệp đang ngồi trong phòng học, không khí trong nháy mắt như đọng lại. Hai người liếc nhau, chăm chú ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.

*****

*****

[ Nhiệm vụ 7: Khiến nam thứ có hảo cảm với nữ chủ.]

Sửng sốt một chút, Trữ Cửu thùy mâu che giấu sự ngạc nhiên trong mắt. Tay nàng không kiềm chế được nắm chặt cái ly trên bàn. Động tác cứng ngắc hơn ba giây, nàng mới kéo ly nước đến trước mặt, cúi đầu ngậm ống hút, hấp một ngụm.

"Trữ Cửu." Nhìn động tác của Trữ Cửu, nụ cười của Ôn Lam càng thêm xán lạn. Hắn đột nhiên đưa đầu tới gần Trữ Cửu, ngay trước mặt nàng nhẹ giọng hỏi, không ngoài ý muốn nhìn thấy con ngươi của người kia co rụt lại, "Cô đang sợ hãi?"

Nghênh đón đôi mắt ngậm cười của hắn, Trữ Cửu cười trào phúng, "Vậy thì sao?"

"Nếu tôi báo cho Hạ Phong việc này, cô nói xem, hắn sẽ còn cảm thấy cô bị oan uổng nữa không?" Ôn Lam ngồi lại chỗ cũ, hai mắt nhìn thẳng Trữ Cửu, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhạt, bình tĩnh phân tích, "Hai nữ sinh kia không thể nào to gan đến mức dùng tên của cô đi hại Tô Diệp mà không lo lắng sau này sẽ bị cô trả thù. Trong trường học đại khái cũng không có bao nhiêu kẻ dám lợi dụng danh nghĩa của cô để đi hại người khác, đúng không?"

"Nói chung là sau khi sự tình phát sinh, tất cả mọi người theo quan niệm sẽ cho rằng hung thủ là cô, Tô Diệp cũng sẽ bởi vì mấy câu nói đó mà nhận định cô có tội. . . Lúc này việc tối hôm qua cô giữ Trầm Hàng ở lại tìm Tô Diệp được phơi bày. Lời chỉ trích lúc trước trở thành trò cười. Hạ Phong lúc này hẳn là cảm thấy hổ thẹn, bởi vì lỡ cho rằng cô đã hết thuốc cứu chữa trong khi cô chỉ mới phạm sai lầm có một lần, tuy rằng sự thật đúng là như thế."

"Một người khi chỉ suy nghĩ về một hướng thì hay bỏ qua vài điểm đáng nghi ngờ. Ai mà không biết Trữ Cửu cô là hạng người gì. Lợi dụng người ta gây thương tổn cho người khác, nhất định sẽ có lúc bị người ta làm hại."

"Thủ đoạn thật vụng về."

Nhìn thiếu niên trước mặt nói ra sở tác sở vi của bản thân, Trữ Cửu nhếch môi, từ đầu đến cuối không hề lên tiếng đánh gãy lời hắn. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng không đổi của Trữ Cửu hiện tại biến thành vui sướиɠ, không cần phải hỏi, Ôn Lam cũng đã biết câu trả lời.

"Trên tay hai nữ sinh kia không thể có chìa khóa phòng nghỉ riêng. Dựa theo tin đồn buổi sáng, Tô Diệp bị đánh ngất xỉu rồi nhét vào phòng nghỉ. Cô lôi kéo Trầm Hàng kiểm tra tòa nhà, căn bản không phải để tìm Tô Diệp, mà là để khóa cửa phòng nghỉ nhốt cô ta."

"Nói không sai." Trữ Cửu mang tính tượng trưng cổ vũ Ôn Lam một tiếng. Môi nàng cong lên, nụ cười nhưng không chạm đáy mắt. Giọng nói vốn nhỏ nhẹ nhu hòa bị nàng tận lực đề cao vài phần, tràn ngập xem thường, "Nhưng vậy thì sao?"

"Anh biết rồi thì có thể làm gì?"

"Anh cho rằng điều này có thể uy hϊếp được tôi? Đừng nói giỡn nữa được không, đại minh tinh."

Nói chuyện với nhau mà không hợp thì nửa câu cũng đã là nhiều. Ném lại mấy câu, Trữ Cửu đứng dậy rời đi, nửa giây cũng không muốn lưu lại.

Nhìn bóng lưng rời đi của Trữ Cửu, Ôn Lam đột nhiên gọi lại, "Trữ Cửu, tôi đứng về phía cô."

Nàng không dừng lại, phảng phất từ đầu đến đuôi đều không nghe thấy câu nói kia của Ôn Lam.

Đứng về phía tôi? Rất xin lỗi, chỉ có bản thân tôi sẽ đứng về phía tôi mà thôi.

Đôi lời tác giả:

Không xong không xong không xong, không cách nào viết xong. Sắp 12 giờ rồi, ta đăng lên trước, bằng không nhật càng sẽ đứt đoạn mất, sẽ bù sau! ! ! !

(*): Nhật càng - cập nhật truyện mỗi ngày, một chính sách của Tấn Giang thì phải.

Một vở kịch nhỏ đến đây ~

Liên quan đến việc lựa chọn ai thì tốt hơn

Tô Diệp (do dự không quyết): Tôi chọn. . .

Trữ Cửu (quay đầu nhìn Tô Diệp, lạnh mặt chỉ chỉ bản thân): Chọn Hạ Phong em sẽ bị bạo lực gia đình.

Hạ Phong (nhìn Trữ Cửu đầy hận thù): Chọn Trữ Cửu em cũng sẽ bị bạo lực gia đình

Ôn Lam (nở nụ cười xán lạn): Quả nhiên, em hãy cứ ngoan ngoãn ngã vào lòng anh nào ~~

Trữ Cửu (lạnh lùng): Thấy chết mà không cứu. (editor: ám chỉ việc biết Trữ Cửu hại Tô Diệp mà không giúp)

Hạ Phong (hừ lạnh): Quả thật đáng thẹn.

Ôn Lam: . . .

Đôi lời editor: đăng lên sớm nè, mọi người có vui không :)) Có thì hãy vô vote cho Jun với *mặt cún con* À với lại sau khi tham khảo các truyện edit khác thì mình nghĩ chú thích theo kiểu của bạn LipSton sẽ dễ đọc hơn, nên mạo muội bắt chước. Mấy bạn thấy sao?