Chương 39

Hai người đi dọc theo con đường lát đá, thảm xanh hai bên được cắt tỉa rất tốt, vô cùng đồng đều vuông vức. Cuối đường này là một cánh cổng lớn làm bằng sắt, trên đỉnh nhọn hoắc, nhìn là biết nếu như leo lên đυ.ng trúng nhất định sẽ chảy máu.

Hai bên cổng sắt là tường đá, phía trên cũng rào kẽm gai để ngăn ngừa người khác leo tường vào.

Lúc Tô Diệp tới gần mới nhìn thấy ngoài cổng móc một ổ khóa, phía trên còn treo một tấm bảng ghi bốn chữ: Nghiêm cấm ra vào.

Tô Diệp ngẩng đầu nhìn người trước mặt. Hắn đang đứng trước cửa, tháo một vật trên cổ xuống, trông như một sợi dây chuyền có mặt hình Thập Tự Giá (十).

Cùng lúc đó, Tô Diệp cảm nhận được người nọ buông tay. Cảm giác mát lạnh đột nhiên rời đi, Tô Diệp cúi đầu nhìn.

Trong tay một mảnh trống rỗng.

Không hiểu sao cô cảm thấy hơi chút kì lạ.

Bên kia Ôn Lam đã mở khóa đẩy ra cổng sắt.

Gió thổi qua rừng cây, tạo ra vài âm thanh xào xạc. Đất bùn dưới chân rất mềm, đạp lên khá là dễ chịu.

Chỗ này trông hơi lạ. Tô Diệp chưa tới bao giờ.

Nhưng mà dựa theo nội dung ghi trên tấm bảng thì nơi này không cho phép học sinh đi vào. Cô chưa tới bao giờ là chuyện hoàn toàn bình thường.

"Chỗ này là rừng hoa lê. Nếu tiếp tục vào sâu trong rừng thì sẽ thấy một cánh cổng sắt giống y như cái chúng ta vừa đi qua. Cánh cổng đó cũng bị khóa, chỉ có học sinh bên sơ trung mới giữ chìa."

"Nơi này nghiêm cấm cả học sinh lẫn giáo viên ra vào là vì nó tiếp giáp với trường sơ trung. Chỉ cần băng qua hai cánh cổng sắt là có thể đi vào sơ trung mà không sợ bị camera giám sát quay được."

"Bình thường rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì tới đây ngắm cảnh cũng là một lựa chọn không tồi."

Tô Diệp nhận ra Ôn Lam đang có tâm sự trong lòng, nhưng cô chỉ dõi mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, im lặng lắng nghe.

"Hồi bọn anh còn học sơ trung, anh với Trữ Cửu rất hay tới đây. Bởi vì Trữ Cửu luôn rất được lòng giáo viên, cho nên lúc đó chìa khóa cổng bên sơ trung là do em ấy giữ."

Tô Diệp nghe hắn nhắc tới Trữ Cửu, l*иg ngực đột nhiên nhói lên.

"Thật ra, Trữ Cửu trước đây không phải như vậy. Tuy em ấy vẫn bá đạo tùy hứng, nhưng sẽ không bao giờ muốn bắt nạt người khác. Đến anh cũng không nhớ rõ em ấy thay đổi lúc nào. Đại khái là có một quãng thời gian em ấy tạm nghỉ học, sau khi quay lại thì đã biến thành một người khác." Giọng nói trầm thấp của Ôn Lam thu hút sự chú ý của Tô Diệp. Cô tò mò lắng nghe, dựa theo lời hắn cố gắng mường tượng dáng vẻ trước đây của Trữ Cửu.

"Khi ấy Trữ Cửu vẫn chưa thay đổi nhiều như bây giờ."

Tô Diệp ngạc nhiên, theo bản năng hỏi một câu, "Lúc đó có chuyện gì xảy ra sao?"

Ôn Lam đột nhiên đứng lại, Tô Diệp không kịp phản ứng đâm sầm vào lưng hắn. Cô vội xoa chiếc mũi bị đυ.ng đau của mình, lại nghe Ôn Lam cất tiếng trả lời.

Trầm thấp ôn nhu, lại pha chút nặng nề.

"Là lúc mẹ Trữ Cửu qua đời." Hắn hơi ngập ngừng, bồi thêm một câu, "Ngay trước mắt em ấy, nhảy xuống từ sân thượng ——"

Một cảm xúc khó tả trong nháy mắt bao phủ Tô Diệp. Cô mở miệng muốn trả lời, nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Phảng phất toàn bộ thế giới bỗng dưng tối sầm. Trong bóng tối yên tĩnh, cô chỉ nhìn thấy Trữ Cửu lẻ loi đứng một chỗ, đầy mặt sợ hãi.

Trong lòng hơi co rút, Tô Diệp ngẩng đầu nhìn vẻ mặt trầm trọng của Ôn Lam, "Em hiểu mà. Em sẽ không chấp nhặt với cậu ấy."

Còn nhỏ đã mất mẹ, hơn nữa người đó còn nhảy lầu ngay trước mặt mình, đổi lại là ai khác chắc cũng không chịu nổi.

Tô Diệp có thể hiểu loại cảm giác đó. Ký ức ngày ba mất vẫn còn mới trong cô. Mới đến mức đôi khi cô tỉnh dậy vào buổi sáng sẽ vô thức cho rằng chuyện đó chỉ vừa mới xảy ra hôm qua.

Cô không chấp nhận, cũng không muốn đối diện sự thật. Đó là phản ứng đầu tiên của cô khi ấy.

"Đồ ngốc, em đang nói gì vậy." Ôn Lam cười xòa, xoa đầu Tô Diệp, "Hai việc không liên quan gì với nhau hết. Đó vốn là lỗi của Trữ Cửu."

"Cho dù cái chết của dì có tạo thành bóng ma tâm lý trong lòng em ấy đi chăng nữa thì đó cũng không phải là lý do để làm tổn thương người khác."

"Làm sai chính là làm sai, không có lý do nào biện minh được."

Tô Diệp ngơ ngác nhìn hắn, trong đầu trống rỗng, chỉ biết gật đầu theo từng câu hắn nói.

"Anh kể em chuyện này không phải để em thông cảm với Trữ Cửu. Mỗi người đều có nỗi khổ riêng. Vì sự bất hạnh của bản thân mà đi làm khó dễ người khác là không đúng."

Ôn Lam khẽ lắc đầu, "Trữ Cửu từ trong ra ngoài đều rất phúc hắc. Cho nên em đừng có cùng em ấy cứng đối cứng."

Lời nói của hắn triệt để khiến Tô Diệp sửng sốt. Cô theo bản năng hỏi ngược lại: "Tại sao ngay cả anh cũng nghĩ như vậy?"

Tại sao lần nào có chuyện cũng đổ lỗi cho Trữ Cửu? Tại sao Trữ Cửu bị thương lại nói cậu ấy tự biên tự diễn? Tại sao cậu ấy làm gì cũng cho rằng phía sau có mưu đồ khác? (editor: ôi tiểu Diệp lúc nào cũng bảo vệ tiểu Cửu hết, đúng là cưng quá đi xD)

Cô không hiểu. Tại sao ai cũng đối xử với Trữ Cửu như vậy?

"Tiểu ngốc à, mặc dù không phải lúc nào lời đồn đãi cũng đáng tin, nhưng nếu không có lửa thì sao có khói?"

Thấy vẻ mặt của Tô Diệp vẫn mờ mịt không hiểu, Ôn Lam cũng chỉ cười nhạt, không định tiếp tục đề tài này.

Lý do Trữ Cửu đẩy hắn ra xa là gì? Câu trả lời vô cùng đơn giản, để Tô Diệp ở bên cạnh hắn, để Hạ Phong tranh giành Tô Diệp với hắn, đẩy nữ sinh vô tội này lên đầu ngọn sóng.

Vô luận Tô Diệp quyết định chọn ai, là Hạ Phong hay là hắn, kết quả cuối cùng nhất định sẽ như Trữ Cửu mong muốn.

Mà hắn dù biết rõ nàng làm vậy là sai, nhưng vẫn cứ việc nghĩa chẳng từ nan từng bước tiến vào, chủ động trợ giúp Trữ Cửu.

(*): việc nghĩa chẳng từ nan – dù khó vẫn muốn làm

Điều duy nhất hắn có thể làm chính là giảm thiểu thương tổn, chí ít là bảo vệ Tô Diệp trong phạm vi khả năng cho phép.

"Buổi tối hôm trước em cự tuyệt cả anh lẫn Hạ Phong, nhưng lần này em không thể tiếp tục chạy trốn được nữa."

Tâm tư Tô Diệp vẫn đang kẹt trong cuộc đối thoại vừa rồi. Cô còn chưa kịp thanh lí những suy nghĩ phức tạp trong đầu, câu nói của Ôn Lam lại đẩy cô vào thế bí.

Buổi tối hôm đó cô từ chối cả Ôn Lam lẫn Hạ Phong. Cô vốn cho rằng đó là quyết định chính xác nhất, nhưng sự thật là gì?

Cô đã chọn sai. Dù cô từ chối hay chấp nhận lời mời, cô đều sẽ chọn sai.

Nhận lời mời của một bên là không biết xấu hổ, còn từ chối cả hai thì là hèn nhát. Cả hai lựa chọn đều tệ như nhau.

"Lúc nãy anh chưa kịp nói hết câu. Tuy bị Trữ Cửu cắt ngang như anh nghĩ chắc em cũng hiểu anh muốn nói gì đúng không?"

Khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên trước mắt vững vàng khắc vào lòng Tô Diệp. Cô hơi hoảng hốt. Lúc nãy? Làm sao cô có thể biết hắn muốn nói gì chứ... Làm sao cô có thể biết...

"Nếu em không nhớ thì cũng không sao" Tô Diệp sững người khiến Ôn Lam rốt cuộc mỉm cười. Khuôn mặt vốn dĩ hoàn hảo vô khuyết bởi vì nụ cười này mà trở nên càng thêm sinh động.

Ôn Lam hơi khom lưng, ở bên tai Tô Diệp nhẹ nhàng phun ra vài chữ.

Động tác ám muội, trong lời nói cũng ám muội. Nếu những người trong miệng hắn có mặt ở đây lúc này, nhất định sẽ ngạc nhiên đến há hốc mồm.

"Ô— Ôn Lam." Tô Diệp đẩy Ôn Lam ra, lúng túng lui về phía sau vài bước, hoảng loạn gọi tên hắn.

"A—Anh đừng nói giỡn."

Ôn Lam đứng thẳng người, mỉm cười, "Anh không đùa, Tô Diệp."

Tô Diệp ngơ ngác hết mở miệng rồi đóng. Cô vô lực cúi đầu, nhớ tới lời Vương Thiến nói sáng nay, thấp giọng đáp: "Ôn Lam, anh không cần vì em mà hi sinh bản thân. Qua một thời gian, những chuyện này sẽ lắng xuống thôi."

"Cho nên? Trước khi chúng lắng xuống em tính âm thầm chịu đựng sao? Tô Diệp em quá ngây thơ rồi. Chỉ cần Trữ Cửu, em, anh và Hạ Phong vẫn còn dây dưa không rõ, việc này sẽ không bao giờ lắng xuống."

"Vậy mới nói bọn anh đừng tiếp cận em nữa."

"Tô Diệp, em càng lẩn trốn Hạ Phong càng muốn tìm em."

"Em muốn mờ ám với Hạ Phong, hay muốn mờ ám với anh?"

"Tô Diệp, em không có lựa chọn khác."

Đôi lời tác giả:

Thật ra Ôn Lam nghĩ rất đơn giản. Hắn muốn giúp Trữ Cửu, nhưng cũng không muốn gây khó dễ cho Tô Diệp. Cho nên hắn nghĩ rằng lôi Tô Diệp ra khỏi cuộc chiến giữa Trữ Cửu và Hạ Phong là chính xác ~

Ta đang viết chương tiếp theo, tranh thủ trước nửa điểm đăng. Thật hận cho vây nặng lãi a!